Phản ứng dị thường của Trương đại quan nhân ở Giang Thành được người ta coi là hết sức bình thường. Bọn họ đều cho rằng thằng nhóc này vốn háo sắc, nhìn thấy thiếu nữ Hàn Quốc xinh đẹp nên có chút mất hồn lạc vía là điều hiển nhiên thôi.
Nhưng phía Hàn Quốc lại có chút không vui, nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, chính là bất lịch sự.
Thiếu nữ Hàn Quốc đó rõ ràng bị nhìn đến mức cảm thấy không tự nhiên, phiên dịch cũng liên tiếp bị lỗi, cuối cùng cô ta dừng lại, lạnh lùng nhìn Trương Dương, nói: "Tiên sinh! Ngài không biết nhìn người khác như vậy là rất không lịch sự ư!"
Trương Dương dám thề với trời, nha đầu này ngay cả giọng nói cũng giống hệt như Xuân Tuyết Tình, chuyện trên đời thực sự là quá tà rồi! Trương Dương chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, căn bản không thèm để ý cô ta nói gì, cả người ngây đơ ra đó.
Phó thị trưởng Giang Thành Nghiêm Tân Kiến cũng cảm thấy biểu hiện của Trương Dương quá là mất mặt, ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Trương, cậu có ý kiến gì à?" Y đang giải vây cho Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu, lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, hắn cười cười mấy câu tỏ ý bảo thiếu nữ Hàn Quốc đó tiếp tục đi.
Phác Chí Tín vừa nói, thiếu nữ Hàn Quốc đó vừa phiên dịch lại: "Tập đoàn RG chúng tôi đồng ý đổi thiết bị cho nhà máy rượu Giang Thành, đổi tất cả loại SSII-VIIa sang SSII-VIIb..."
Nghe thấy vậy Lưu Kim Thành thở phào một hơi, nỗ lực nhiều ngày chung quy cũng có được kết quả lý tưởng, hắn đang muốn nói vài câu khách khí thì Phác Chí Tín lại bảo: "Nhưng tôi có mấy điều kiện. Thứ nhất, Nhà máy rượu Giang Thành phải chính thức xin lỗi chúng tôi. Thứ hai, chúng tôi không đổi miễn phí, các vị phải bồi thường giá chênh lệch giữa hai loại sản phẩm. Thứ ba tất cả phí dụng phát sinh trong đây đều do các vị phụ trách!"
Thiếu nữ Hàn Quốc tiếp tục phiên dịch.
Không đợi cô ta nói xong, hội trường có tiếng cười khinh thường, tiếng cười tất nhiên là do Trương đại quan nhân phát ra, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn. Trương Dương hai mắt nhìn chằm chằm vào Phác Chí Tín: "Tôi hiện tại có thể đại biểu cho nhà máy rượu Giang Thành cho anh một câu trả lời thuyết phục! Thứ nhất, chúng tôi không yêu cầu đổi thiết bị, mà là yêu cầu trả hàng. Thứ hai, các người phải gánh toàn bộ tổn thận mà nhà máy rượu Giang Thành đã phải chịu. Thứ ba, các người phải chính thức xin lỗi nhà máy rượu Giang Thành chúng tôi!"
Thiếu nữ Hàn Quốc đó lạnh lùng nhìn Trương Dương, nhỏ giọng truyền đạt lại ý tứ của hắn.
Phác Chí Tín lớn tiếng nói một câu: "Vậy thì không cần bàn bạc nữa rồi?" Ánh mắt của hắn nhìn Nghiêm Tân Kiến, hắn đương nhiên biết Nghiêm Tân Kiến mới là người đứng đầu phía Giang Thành. Nhưng phản ứng của Nghiêm Tân Kiến rất trầm ổn, y nói: "Ý tứ của chủ nhiệm Trương đại biểu cho ý kiến của đoàn đại biểu chúng tôi!" Vào thời khắc quan kiện, y vẫn đứng ở phía Trương Dương để ủng hộ hắn.
Phác Chí Tín ra sức gật đầu, mặt tái xanh đứng bật dậy, hắn đi hai bước, muốn dùng hành động để kháng nghị thái độ của phía Giang Thành, nhưng đột nhiên mắt tối sầm, thân thể lảo đảo, ngã cắm đầu xuống đất.
Người xung quanh đều đồng thời thốt lên kinh ngạc, mấy người Hàn Quốc hớt hải vây lên, Nghiêm Tân Kiến cũng chạy tới, bọn họ là hảo tâm giúp đỡ, ai ngờ mấy cây gậy Cao Ly tình tự rất kích động, lớn tiếng kêu tránh ra. Trợ lý của Phác Chí Tín không ngờ còn đấm lên mặt Nghiêm Tân Kiến một quyền, hành động này chính là chọc vào tổ ong, vừa thấy thị trưởng đại nhân bị đánh, thư ký tiểu Vương là người đầu tiên lao lên, Lưu Kim Thành cũng lao lên, tiểu Vương vốn văn nhược, còn chưa tới gần đã bị trợ lý của Phác Chí Tín một quyền đấm ngã. Lưu Kim Thành có sức trâu, lại thêm nhiều ngày nay bị những hành vi của tập đoàn RG khiến cho uất ức, lúc này toàn bộ đều phát tiết ra, gã một quyền đấm trúng cằm tên tiểu tử đó, đánh cho hắn miệng tóe máu, ngã bịch xuống đất.
Bốn tên cộng sự Hàn Quốc đi theo Phác Chí Tín, trong đó có hai tên là cao thủ Đài Quyền đạo, thấy Lưu Kim Thành xuất thủ, hai người lập tức gia nhập chiến đoàn.
Lưu Kim Thành tuy khỏe, nhưng dẫu sao cũng chưa được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bị một người đá trúng, liên tục lui mấy bước. Nếu không phải là Trương Dương đỡ hắn, chỉ sợ cũng ngã chổng vó lên rồi.
Một tên Hàn Quốc gầm lên, tung người đá vào mặt Lưu Kim Thành, Trương Dương kéo Lưu Kim Thành lại, tay trái nhanh như điện xẹt tung ra, lách qua chân đối phương, nắm lấy hạ hộ của thằng ôn đó, tiếp theo tên Hàn Quốc đó hét thảm một tiếng, bị Trương Dương hất ngã xuống đất, tên Hàn Quốc còn lại còn chưa kịp nhấc chân lên thì Trương Dương đã tiến lên một bước, dùng tốc độ bất khả tư nghị lướt tới trước mặt hắn, một quyền đánh trúng bụng dưới của hắn, đánh cho hắn ôm bụng ngồi bệt xuống.
Nghiêm Tâm Kiến tuy vô cớ bị ăn đấm, nhưng y cũng biết đây là hiểu lầm, sự tình ầm ĩ lên thì ảnh hưởng sẽ không tốt, y lớn tiếng nói: "Mọi người đừng kích động, trước tiên cứu người quan trọng hơn!" Y lập tức gọi 120.
Thiếu nữ phiên dịch Hàn Quốc cũng vội vàng ngăn mấy người Hàn Quốc lại.
Đoàn thương mậu Hàn Quốc ở tầng mười bốn, nghe thấy trên lầu phát sinh đánh nhau, không lâu sau liền có hơn hai mươi người Hàn Quốc xông lên. Trương Dương rất bực bội, đám gậy Cao Ly này cũng không chịu nhìn xem đây là địa bàn của ai, gan của đứa nào cũng lớn thật, tính khí của đám người này thật đúng là giống như hòn đá trong hố xí, vừa cứng lại vừa thối.
Đại hội lần này đặc biệt có bác sĩ của bệnh viện nhân dân tỉnh trực ban ở đây, nghe nói có người bị bệnh, ngay lập tức chạy tới nơi, Phác Chí Tín đột nhiên phát bệnh tim, chẳng có liên quan gì tới ai cả.
Sau khi gã được xe cấp cứu đưa đi, hai phia Trung Hàn vẫn gườm gườm nhìn nhau.
Nghiêm Tân Kiến và người phụ trách đoàn đại biểu phía Hàn Quốc ra mặt khuyên người hai bên trở về.
Lưu Kim Thành đánh ngã một tên, Trương Dương đánh ngã hai tên, phía bọn họ thì Nghiêm Tân Kiến trúng một quyền, tiểu Vương bị đánh ngã, Lưu Kim Thành cũng bị thương, có điều song phương đều không có trọng thương.
Tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình sau khi nghe nói tới chuyện này, đặc biệt tới mắng cho Nghiêm Tân Kiến một trận, Nghiêm Tân Kiến cũng rất ủy khuất, cho nên không tránh khỏi phân biện mấy câu với Triệu Quý Đình là người Hàn Quốc động thủ trước, bọn họ chỉ phản kích tự vệ.
Trương Dương cũng không bận tâm tới lần ẩu đả này, hắn thủy chung chỉ nghĩ tới nữ phiên dịch Hàn Quốc, nếu như không phải là phát sinh tiết mục xen giữa không hay này thì hắn nhất định tìm cô ta nói chuyện.
Lưu Kim Thành đánh người trút giận, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu, dẫu sao thì vấn đề vẫn chưa được giải quyết, Trương Dương an ủi gã: "Không sao đâu, bọn chúng dám làm một thì chúng ta dám làm năm, đám gậy Cao Ly này đã trơ trẽn đến vậy, ta không những bắt chúng phải nhận lại hàng mà còn phải bồi thường nữa!"
Lưu Kim Thành thở dài, chuyện này vốn rất thuận lợi, hôm nay lại phát sinh va chạm, e rằng muốn trả hàng càng khó hơn.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói phẫn nộ.
Trương Dương và Lưu Kim Thành nhìn nhau, bọn họ bước ra khỏi cửa, lại thấy một người Hàn Quốc thân hình cao to đang đứng đó lớn tiếng kêu gào, gã là Phác Chính Nghĩa, con trai của Phác Chí Tín, vừa tới bệnh viện thăm ông già, xác nhận cha gã bình an, lúc này mới tới đòi lại công đạo cho người Hàn Quốc.
Phách Chính Nghĩa có thể nói mấy câu tiếng Trung Quốc, có điều lộ ra vẻ cứng nhắc, gã lớn tiếng nói: "Ai đánh người bên tao?"
"Tao!" Trương Dương mỉm cười bước ra.
Phác Chính Nghĩa lạnh lùng nhìn hắn, thị trưởng Nghiêm Tân Kiến nghe thấy động tĩnh đều từ trong phòng chạy ra
Phác Chính Nghĩa chỉ vào Trương Dương, nói: "Đi theo tao!"
"Đi đâu!"
"Lên tầng thượng!" Phác Chính Nghĩa chỉ lên lầu.
Trương Dương chán nản lắc lắc đầu, hắn không muốn đánh người, nhưng cây gậy Cao Ly này lại cứ muốn tới để hắn đánh. Con mẹ nó, thấy mày thành tâm muốn ăn đòn như vậy, ông đây đành chiều mày vậy. Hắn theo Phác Chính Nghĩa bước vào thang máy, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến gọi một tiếng: "Trương Dương!"
Trương Dương quay người lại, cười nói: "Thị trưởng Nghiêm cứ yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt người Giang Thành đâu!"
"Tôi là bảo cậu ra tay kiềm chế một chút!"
...
Phác Chính Nghĩa là quán quân cuộc thi Đài Quyền Đạo nghiệp dư ba năm liền ở Hàn Quốc, đai đen cửu đoạn, hắn đối với trình độ của mình cũng khá tự tin, cho nên mới dám to gan như vậy, đơn thương độc mã tới khiêu chiến với Trương Dương.
Hai người đi thang máy lên tầng thượng, đứng ở trên tầng hai mươi tám, gió đêm phần phật, dõi mắt nhìn ánh đèn ở xung quanh, cảnh đêm của Đông Giang đẹp đến mê người. Trương Dương đứng lặng trên tầng thượng.
Phác Chính Nghĩa thấp giọng nói: "Tao tên là Phác Chính Nghĩa!"
"Trương Dương!"
Phác Chính Nghĩa gật đầu, gã đột nhiên lao lên trước, tung người đá một cú, Trương Dương lui ra sau mấy bước, né loạt đá của gã. Phác Chính Nghĩa cước pháp nhất lưu, sau khi hạ xuống đất, tiếp theo lại xoay người đá nghiêng.
Trương Dương nghiêng người nhẹ nhàng né tránh, hắn bật cười, lúc trước Trương Dương từng có một đoạn thời gian dài tiến hành tìm hiểu về những lưu phái võ thuật nổi danh trên thế giới này, Đài Quyền đạo lúc ban đầu được gọi là Đường Thủ đạo, là một phân chi từ trong võ thuật Trung Hoa diễn dịch biến hóa ra, bọn họ đề xương đạo lý đem lực lượng toàn thân tập trung vào một điểm đánh, cũng là từ đạo lý yêu mã hợp nhất trong võ thuật Trung Hoa.
Đài Quyền đạo có hai phương pháp tập trung lực lượng, một là tập trung lực lượng toàn thân vào một điểm, thứ hai là tập trung mục tiêu đả kích lên chỗ yếu hại của đối phương. Tập trung toàn bộ lực lượng bản thân lên trên mũi nhọn của các khớp xương quyền, chưởng, ngón tay, ngón chân, đầu gối, cùi trỏ, đầu làm vật trùng kích, trong khoảng thời gian ngắn ngưng tụ lực lượng toàn thân để đánh đối thủ.
Phác Chính Nghĩa tuy là Đài Quyền đạo đai đen cửu đoạn, phóng mắt trong nước Hàn Quốc cũng ít có địch thủ, nhưng người mà gã hôm nay phải đối diện là Trương Dương, chút võ vẽ của gã trong mắt Trương đại quan nhân căn bản không đáng để nhắc đến.
Trương Dương không gấp phát khởi tấn công, mà là lợi dụng nhu kình của Không Minh quyền hóa giải từng đòn công kích của Phác Chính Nghĩa, Phác Chính Nghĩa giống như đối diện với một cây bông, vô luận là gã phát lực như thế nào, một khi tiếp xúc với Trương Dương đều sẽ bị nhu kình của hắn hóa giải. Phác Chính Nghĩa càng đánh càng cả kinh, thực lực của đối thủ rõ ràng là vượt xa sự tưởng tượng của gã. Gã cầm lên: "Thằng nhát gan! Vì sao cứ né mãi thế?" Trong câu này cũng bao hàm trí tuệ, gã muốn chọc cho Trương Dương tức giận, để Trương Dương và mình lấy cứng chọi cứng vài chiêu.
Trương Dương mỉm cười, nói: "Năm ngàn năm văn hóa của Trung Quốc, bị người Hàn Quốc các ngươi học lén không ít, nhưng lại có một thứ mà các ngươi không học được, đó chính là sự khoan dung và khiêm tốn của người Trung Quốc!"
Phác Chính Nghĩa một cước đá vào khoảng không, Trương Dương lui ra sau mấy bước, hờ hững nói: "Sinh hoạt, văn hóa, phong tục, tập quán, bất kỳ thứ nào của các ngươi cũng đều học từ người Trung Quốc, học nhiều như vậy nhưng đáng tiếc chỉ là học được cái ngoài da thôi."
Phác Chính Nghĩa bị Trương Dương chọc giận rồi, gã gầm lên: "Im miệng!" Cú đá nghiêng của gã lại bị Trương Dương né tránh.
Trương Dương khinh thường cười: "Ví dụ như nói Đài Quyền đạo của các ngươi, chẳng qua là diễn hóa từ trong võ thuật truyền thống của người Trung Quốc chúng ta, có gì đặc biệt đâu!"
Phác Chính Nghĩa một quyền đánh tới mặt Trương Dương, Trương Dương giơ tay trái lên đỡ quyền của gã, nói nhỏ: "Tao dạy mày một thứ, mày ra quyền ra cước, độ cứng co dư mà sự dẻo dai lại không đủ, cứng thì dễ gãy, mềm thì dễ uốn, cương nhu cùng có mới là đạo của võ công!" Trương Dương cánh tay rung lên, một cỗ tiềm lực truyền tới hất văng cánh tay của Phác Chính Nghĩa ra.
Phác Chính Nghĩa nhấc chân đá, thân hình của Trương Dương tiến lên trước một bước như quỷ dị, một cước của đối phương tất nhiên không thể đá ra, Phác Chính Nghĩa muốn xuất quyền, nhưng lại bị hai tay Trương Dương gạt ra, sau đó thu hồi lại hai tay nhanh như điện xẹt, nắm chặt song quyền, rầm một tiếng đánh lên ngực Phác Chính Nghĩa.
Phác Chính Nghĩa liên tục thối lui, Trương Dương xuất thủ nhanh tới cực điểm, không đợi gã đứng vững lại, quyền đầu của Trương Dương đã đấm tới cách mặt gã không đến một tấc, muốn tránh cũng tránh không kịp, Trương Dương lại không đánh hết quyền, dừng lại cách mũi Phác Chính Nghĩa nửa tấc, thật sự là thu phóng tự nhiên. Tuy thế, quyền phong vừa rồi đã ập vào mặt Phác Chính Nghĩa, bức cho Phác Chính Nghĩa không thể nào mở được hai mắt ra. Gã nhấc chân muốn đá, Trương Dương đã đoán ra trước ý đồ của gã, xuất cước đá lên chân đối phương trước.
Phác Chính Nghĩa hừ một tiếng rồi lại đá thêm mấy cước, Trương Dương cũng không lập tức phát động công kích tiếp theo, Phác Chính Nghĩa thở hổn hển, trong mắt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, gã đã ý thức được mình căn bản không phải là đối thủ của người ta, nhưng sự quật cường và cứng rắn của người Cao Ly khiến gã không chịu nhận thua, sau khi ổn định lại tinh thần, gầm lên một tiếng, quyền cước giống như cuồng phong bạo vũ công về phía Trương Dương.
Động tác của Trương Dương biến thành hòa hoãn vô cùng, nhưng mỗi lần xuất thủ, tất nhiên có thể hóa giải được sự công kích của Phác Chính Nghĩa, nhìn chuẩn thời cơ, một quyền của hắn đánh thẳng tới trung lộ của Phác Chính Nghĩa, rồi lại đánh vào ngực của gã. Phác Chính Nghĩa thở hổn hển, khí huyết sôi trào, quyền cước đã không thành chương pháp, quyền phong của Trương Dương lại đột nhiên biến hóa, hóa quyền thành chưởng, thời gian phảng phất như ngưng đọng, trước mắt Phác Chính Nghĩa xuất hiện bảy bóng thủ chưởng, gã biết đây là bởi vì đối phương xuất thủ quá nhanh, khiến mình sinh ra tạm lưu thị giác, ý thức của gã căn bản không chịu trong thời gian ngắn như thế này đưa ra được phản ứng, một chưởng của Trương Dương đã ấn lên đầu vai của gã, Phác Chính Nghĩa chỉ cảm thấy mình giống như chiếc lá trong ngọn gió, bay vút lên, ngã ngửa ra sau, hai chân đặt lên mép lan can tầng thượng. Phác Chính Nghĩa không thể bảo trì sự thăng bằng của mình, gã phát ra một tiếng thét kinh hoàng, thân thể ngã xuống dưới.
Trương Dương kịp thời vươn tay ra nắm lấy cà- vạt của Phác Chính Nghĩa, thân thể của Phác Chính Nghĩa và đường chân trời đã nghiêng thành góc bốn mươi lăm độ, có thể nói là sống chết treo trên sợ chỉ, nếu như Trương Dương ra tay chậm một chút, chỉ sợ Phác Chính Nghĩa hôm nay đã ngã tan xương nát thịt rồi.
Phía sau truyền tới tiếng hét của một thiếu nữ, Trương Dương không quay đầu lại, đã nghe ra đó là cô gái Hàn Quốc phụ trách phiên dịch. Hắn thở dài, nói: "Đặc điểm lớn nhất của người Hàn Quốc các ngươi là cứ thích ra vẻ ta đây, không có thực lực vì sao cứ muốn lấy trứng chọi đá!" Hắn vươn tay ra, nắm lấy tay Phác Chính Nghĩa, kéo gã lại. Trương Dương không muốn để xảy ra án mạng, Phác Chính Nghĩa thì mặt sợ đến nỗi không còn chút huyết sắc nào, vừa rồi đi một vòng bên mép sinh tử, vô luận là tâm lý của hắn cứng cỏi như thế nào, lúc này cũng có chút không chịu nổi, quay lại tầng thượng thì không nói câu nào, xoay người đi luôn.
Thiếu nữ Hàn Quốc đó cũng giật nảy mình, nhìn thấy Phác Chính Nghĩa không bị ngã xuống lầu, lúc này mới thở phào một hơi, cô ta không rời đi cùng Phác Chính Nghĩa mà đứng ở trước mặt Trương Dương, nói: "Cám ơn!"
Trương Dương cười nói: "Cám ơn tôi vì cái gì?" Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta.
Thiếu nữ Hàn Quốc bị hắn nhìn cho xấu hổ, mặt hơi đỏ lên: "Trương tiên sinh, chuyện hôm nay là hiểu lầm, tôi đã giải thích với phía tôi rồi, đã làm phiền ngài rồi!"
Trương Dương nhìn chằm chằm vào mắt cô ta: "Cô tên là gì?"
"Kim Mẫn Nhi!"
Trương Dương hỏi: "Có quen Xuân Tuyết Tình không?"
Kim Mẫn Chi mặt mày ngơ ngác, không biết Trương Dương vì sao lại đột nhiên nhắc tới vấn đề kỳ quái này.
Trương Dương từ trên vẻ mặt của cô ta đã biết được rằng cô ta tuyệt không phải là Xuân Tuyết Tình, có lẽ chỉ là trời già trêu người mà thôi, lúc tạo ra người thì sử dụng cái khuôn giống nhau. Trương Dương nói với vẻ mất mát: "Cô rất giống một người bạn trong quá khứ của tôi!"
"Giống thật ư?"
Trương Dương gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, bóng người thẳng tắp lộ ra vẻ trác tuyệt trong bóng đêm.
Kim Mẫn Nhi đối với Trương Dương đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ cường liệt, cô ta nói khẽ: "Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn làm quen với người bạn đó của anh!"
Trương Dương cười cười, trong nụ cười bao hàm mấy phần đau khổ: "Không còn cơ hội đâu..."
"Vì sao lại không còn cơ hội..." Kim Mẫn Nhi nói xong câu này, lập tức nghĩ ra gì đó, cô ta cắn chặt môi, mặt đầy vẻ áy náy nói: "Xin lỗi... tôi... thật sự là không cố ý..."
Trương Dương cười nói: "Không sao cả, kỳ thực tôi đã sớm quên rồi, sau khi thấy cô, bất giác lại nhớ tới chuyện xưa, Kim tiểu thư, hi vọng cô sẽ không để tâm tới sự thất thố của tôi ngày hôm nay?"
Kim Mẫn Nhi cười cười, giống như một đóa hoa bách hợp nở trong đêm vắng, Trương Dương nhìn nụ cười quen thuộc này, không khỏi lại si ngốc.
Kim Mẫn Nhi mặt đỏ bừng, nói: "Tôi không phải là cô ấy!"
Trương Dương lúc này mới tỉnh lại, có chút xấu hổ gật gật đầu.
"Về thôi!" Kim Mẫn Nhi nói khẽ.
...
Sáng hôm sau, đoàn trưởng đoàn đại biểu kinh mậu Hán Thành Hàn Quốc tự mình tới bái phỏng phó thị trưởng Giang Thành Nghiêm Tân Kiến, Kim Mẫn Nhi đi cùng y. Hoàng Truyền Thiện lần này tới chủ yếu là để xin lỗi Nghiêm Tân Kiến, sự kiện ẩu đả hôm qua đã được điều tra rõ ràng, là phía họ động thủ trước, phía Giang Thành là có ý tốt, thậm chí người gọi cấp cứu còn chính là Nghiêm Tân Kiến. Kim Mẫn Nhi lúc đó cũng có mặt ở hiện trường, nắm rất rõ những gì đã xảy ra, là cô ta kể lại cho Hoàng Truyền Thiện.
Nghiêm Tân Kiến cũng không ngờ phía Hàn Quốc đột nhiên là có thái độ hòa hoãn như vậy, y biểu hiện ta sự khoan hồng đại lượng đặc chưng của người Trung Quốc. Hoàng Truyền Thiện là người biết tiếng Trung, lúc y và Nghiêm Tân Kiến giao lưu không hề có vấn đề gì, Kim Mẫn Nhi cũng không ở lại quá lâu trong phòng Nghiêm Tân Kiến, để hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Kim Mẫn Nhi ở thang máy gặp Trương Dương đang muốn ra ngoài ăn cơm, cô ta thản nhiên cười nói: "Chào Trương tiên sinh!"
Trương Dương hơi gật đầu, nói: "Tới tìm tôi à?"
Kim Mẫn Nhi lắc đầu: "Không phải, tôi là cùng đội trưởng Hoàng tới xin lỗi thị trưởng tiên sinh!"
Trương Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ cây gậy Cao Ly vừa thối lại vừa cứng cũng có lúc chịu thua, hắn cười nói: "Ăn cơm chưa? Cùng đi nhé!"
Kim Mẫn Nhi do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Trương Dương rất thân sĩ mời Kim Mẫn Nhi bước vào thang máy, nhìn bóng hình xinh đẹp của cô ta, một loại tư vị quen thuộc dâng lên trong lòng, không khỏi thầm cảm thán, giống thật! Quả thật là như Xuân Tuyết Tình tái thế!
Trương đại quan nhân trước đây một mực không hiểu được cái từ hoài cựu này, hiện tại thì minh bạch rồi, từ trên người Kim Mẫn Nhi hắn dã cảm thụ được cái gì là hoài cựu, hoài cựu chính là hoài niệm tình nhân cũ, gia đình, tư vị này thật sự là khó mà miêu tả được!
Trương Dương gần đây rất chú ý tới vấn đề phương diện nam nữ, hắn mời Kim Mẫn Nhi đi ăn không hề có ý đồ gì cả, thật sự là vậy, mà chỉ là hoài cựu thôi! Thế là Trương đại quan nhân rất đơn thuần dẫn vị mỹ nữ Hàn Quốc này đi ăn sáng.
Khách sạn trung tâm hội triển lãm quốc tế cung cấp bữa sáng miễn phí, nhưng Trương đại quan nhân hiềm như vậy không đủ đẳng cấp, kiến nghị: "Tôi dẫn cô đi quán trà Mính Tâm, thưởng thức trà sáng đặc sắc của Đông Giang!"
Quán trà Mính Tâm cách trung tâm triển lãm không xa, quán trà năm ở bờ sông, nghe nói là đã có ba trăm năm lịch sử rồi, nhưng tòa kiến trúc năm tầng hiện tại là được xây dựng sau thời dân quốc, may mắn tránh được hạo kiếp mười năm, trước đây không lâu lại mới tu sửa lại, biển của quán trà nghe nói là năm đó Càn Long tự mình viết, hai cô gái đón khách đứng ở cửa quán mặt kỳ bào triều Thanh.
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Không ngờ nơi này lại có cổ vận phong tình đặc biệt như vậy!"
Trương Dương nói: "Tôi cùng bạn tới đây một lần, trà bánh ở nơi này rất đặc sắc."
Dưới sự dẫn đường của một thiếu nữ mặc Thanh trang, bọn họ đi tới tầng năm. Khách nhân của quán trà Mính Tâm không nhiều, cái này có liên quan tới giá tiền của bọn họ, một món trà bánh bình thường có giá hơn một trăm nhân dân tệ, đối với mức lương bình thường mà nói thì tính là quá xa xỉ, nhưng chính vì vậy bọn họ mới có thể duy trì được sự yên tĩnh thanh tâm của quán trà.
Trương Dương gọi một ấm trà Long Tĩnh Tây hồ, trà nghệ sư cũng mặc kỳ bảo biểu diễn trà nghệ cho họ, Trương Dương gọi bánh trà: Xíu mại, sủi cảo tôm, trứng lát, chủ yếu là để thưởng thức, mỗi món phân lượng không nhiều, nhưng cầu chủng loại phải nhiều.
Kim Mẫn Nhi bảo nhân viên phục vụ mở cửa sổ, gió sông buổi sáng từ cửa sổ thổi vào, làm mái tóc đen nhánh của cô ta bay bay, vẻ xinh đẹp của Kim Mẫn Nhi nằm ở sự ôn nhu điềm tĩnh, phiêu dật xuất trần, so với Trần Tuyết không nhiễm khói bụi nhân gian thì cô ta lộ ra vẻ thân thiết và chân thực hơn.
Trong mắt Trương đại quan nhân, điểm hấp dẫn hắn nhất của Kim Mẫn Nhi không phải là sự xinh đẹp của cô ta mà là sự hoài cựu, khơi dậy tình kết hoài cựu ở sâu trong lòng thằng nhóc này.
Kim Mẫn Nhi nhìn trà bánh tinh trí không khỏi khen: "Văn hóa ẩm thực của Trung Hoa quả nhiên bác đại tinh thâm!"
Trương Dương cười nói: "Người Hàn Quốc các cô cũng có văn hóa ẩm thực... cái gì... Đồ chua phải không?"
Kim Mẫn Nhi nghe ra thành phần chế nhạo trong lời nói của Trương Dương, nhưng cô ta không vì thế mà nổi giận, chỉ hờ hững cười nói: "Hàn Quốc ăn đồ chua là truyền thống, mỗi một địa phương đều có truyền thống của mình, chuyện mà các anh cảm thấy khó hiểu thì ở chỗ chúng tôi lại là hết sức bình thường, tự nhiên! Còn nữa, văn hóa ẩm thực của Hàn Quốc không chỉ là đồ chua, còn có thịt nướng, còn có thịt chó, còn có các chủng các loại món ngon, anh vẫn còn biết ít lắm!"
Tranh cãi với mỹ nữ là một loại chuyện khiến người ta tâm tình sung sướng, Trương Dương nói: "Nói một câu khó nghe, tôi luôn cảm thấy rất nhiều thứ của người Hàn Quốc đều là học ở Trung Quốc chúng tôi!"
Kim Mẫn Nhi không phủ nhận, cô ta nói khẽ: "Trung Quốc có lịch sử lâu đời, là một trong những nền văn minh cổ, không chỉ là Hàn Quốc, các nước Châu Á xung quanh cũng đều chịu ảnh hưởng ở những mức độ khác nhau."
Trương Dương nói: "Kim Mẫn Nhi có vẻ như hiểu rất sâu về văn hóa Trung Quốc!"
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Cũng không được tính là sâu, trong nhà tôi có một vị giáo sư tiếng Trung, tôi cũng tới Trung Quốc nhiều lần, có điều là lần đầu tiên tới Bình Hải."
Trương Dương nói: "Nếu như không biết thân phận của cô, ai cũng đều tưởng rằng cô là người Trung Quốc!"
Kim Mẫn Nhi cười tươi tắn: "Tiếng Nhật của tôi cũng rất tốt, lúc tới Nhật Bản, người khác cũng nói rằng tôi là một cô gái Nhật Bản, cũng lẽ thiên phú ngôn ngữ của tôi rất mạnh!"
Trương Dương uống một ngụm trà.
Kim Mẫn Nhi nói: "Thật sự là nhìn không ra Trương tiên sinh còn là một vị cao thủ công phu!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Hoa chân múa tay thôi, không tính là công phu thật sự đâu, trong quốc nội tôi ngay cả là nhị lưu cũng không được tính!"
Kim Mẫn Nhi lắc đầu, nói: "Anh quá khiêm tốn rồi, Phác Chính Nghĩa tiên sinh là cao thủ đỉnh cao của Đài Quyền Đạo Hàn Quốc chúng tôi, tôi hôm qua thấy hai anh đối chiến, anh ấy không phải là đối thủ của anh!"
Trương Dương híp mắt nhìn Kim Mẫn Nhi: "Kim tiểu thư cũng hiểu công phu ư?"
"Tôi từng học Đài quyền đạo, cũng từng học Thái Cực! Có cơ hội xin Trương tiên sinh chỉ giáo một chút!"
"Không thành vấn đề!" Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái.
Kim Mẫn Nhi nói: "Chuyện của tập đoàn RG tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, chuyện này chắc là một hiểu lầm, Phác Chí Tín tiên sinh sau khi tỉnh lại bằng lòng đổi thiết bị miễn phí cho phía Trung Quốc!"
Trương Dương lắc đầu: "Tôi nghĩ Kim tiểu thư không hiểu rõ ý tứ của chúng tôi rồi, bộ thiết bị đó chúng tôi phải trả lại, đây không phải là vấn đề hiểu lầm, căn bản là RG chơi trò treo đầu dê bán thịt chó, đây là hành vị lừa đảo trong thương nghiệp của bọn họ, đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả."
Kim Mẫn Nhi nói: "Muốn giải quyết vấn đề thì song phương đều phải nhượng bộ!"
"Không phải là vấn đề nhượng bộ, mà là vấn đề nguyên tắc. Kim tiểu thư, người Trung Quốc chúng tôi làm việc rất thích lấy thành ý để đối đãi, nếu như cô có một bằng hữu, cô thật lòng đối đãi với anh ta, nhưng anh ta lại lừa cô, vậy cô có tiếp tục ở cùng một chỗ với anh ta nữa không?"
Kim Mẫn Nhi nói khẽ: "Vậy thì phải xem là anh ta phạm sai lầm gì?"
Trương Dương nói khẽ: "Tập đoàn RG đã chạm tới đường biên ngang của chúng tôi, đạo bất đồngkhông thể cùng bàn bạc, tôi tuyệt đối sẽ không làm ăn với họ nữa!"
"Chẳng lẽ không có dư địa để thương lượng lại ư?"
Trương Dương nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Kim Mẫn Nhi, nghĩ một chút rồi mới nói: "Nể mặt Kim tiểu thư có tình ý, tôi sẽ cho họ một cơ hội, phải thành thực thừa nhận sai lầm của mình, công khai xin lỗi nhà máy rượu Giang Thành, thay đổi thiết bị mà hợp đồng đã quy định, và phải gánh tất cả những tổn thất mà hành vi của bọn họ tạo thành."
Kim Mẫn Nhi nhíu mày.
Trương Dương mỉm cười, nói: "Bỏ đi, tôi chỉ là một phiên dịch, không quản được nhiều chuyện như vậy, đừng để chuyện này phá hỏng tâm tình ẩm trà của chúng ta!"
Kim Mẫn Nhi cũng bật cười, gật đầu, nói: "Con người anh rất tốt, bất kể là kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cũng đều muốn được kết giao bằng hữu với Trương tiên sinh!"
Lúc này cầm sư bước tới ngồi trước cổ cầm, chuẩn bị gảy đàn, Kim Mẫn Nhi đứng dậy, nói: "Để tôi thử!"
Cầm sư đứng dậy tránh sang một bên, Kim Mẫn Nhi ngồi xuống trước cổ cầm, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt trên cổ cầm, một chuỗi tiếng đàn du dương vang lên trong phòng. Trương Dương cầm chén trà mà đờ cả ra đó, đột nhiên hắn như quay về quá khứ, Xuân Tuyết Tình áo trắng như tuyệt, mặt mũi nư hoa, gảy đàn ngâm nga. Cảnh này khơi dậy hồi ức vô hạn trong lòng Trương Dương, bất tri bất giác khóe mắt của hắn ươn ướt, hắn sợ bị người khác nhìn thấy mình thất thố, vội vàng quay mặt đi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói nhẹ nhàng của Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh vang lên: "Phải chăng là tôi chơi không tốt? Trương tiên sinh không muốn nghe?"
Trương Dương quay mặt lại, Kim Mẫn Nhi kinh ngạc phát hiện trong mắt hắn có ánh lệ, đột nhiên nhớ tới chuyện Trương Dương nói rằng hắn trước kia có một người bạn trông rất giống mình, chẳng lẽ sự xuất hiện của mình đã khơi dậy ký ức bi thương của anh ta. Kim Mẫn Nhi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, cô ta nói khẽ: "Xin lỗi!"
Giọng nói của Trương Dương trầm thấp mà hơi nghẹn ngào: "Cô đàn hay lắm, thật sự là rất giống!"
"Nếu sự xuất hiện của tôi khiến Trương tiên sinh cảm thấy thương tâm, vậy thì tôi sẽ cố gắng tránh đi!"
Trương Dương lắc đầu: "Cô không phải cô ấy, không cần phải tránh gì cả!"
Kim Mẫn Nhi nói: "ý kiến của Trương tiên sinh tôi sẽ báo lại cho tập đoàn RG, có điều theo như sự hiểu biết của tôi về Phác Chí Tín tiên sinh, ông ấy sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh đâu!"
...
Sự tình bắt đầu biến thành thuận lợi hơn, Phác Chí Tín sau khi suy nghĩ thận trọng lại, y cuối cùng cũng đám ứng cho nhà máy rượu Giang Thành trả hàng vô điều kiện, và bồi thường tổn thất, nhưng cự tuyệt công khai xin lỗi, Trương Dương vốn muốn kiên trì, nhưng Nghiêm Tân Kiến thấy chuyện như vậy là được rồi, hiện tại kết quả đã rất lý tưởng, chuyện đã ầm ĩ tới mức này, tập đoàn RG đồng ý nhận lại hàng, trên thực tế chẳng khác nào là thừa nhận sai lầm, người Hàn Quốc đa số đều là thà chết còn hơn là bị mất mặt, bảo họ họ công khai xin lỗi thì so với giết họ còn khó hơn, thôi thì để lại chút mặt mũi cho họ vậy.
Trương Dương thấy tất cả mọi người đều định dừng tay, mình tiếp tục kiên trì cũng không có gì thú vị, hắn giúp Lưu Kim Thành liên hệ với Tỉnh Thượng Tĩnh, bảo gã lập tức tổ chức kiếm nguồn hàng, lần này Lưu Kim Thành cẩn thận hơn, khi đám phán với người Nhật Bản, biểu hiện rất cẩn thận dè dặt, gần như thành có chút dài dòng.
Điều khiến tất cả mọi người đều phải mắt tròn mắt dẹt là hội kim mậu Đông Giang năm nay không những không gặp chút ảnh hưởng nào của sự kiện nhà máy rượu Giang Thành đòi quyền lợi, số mậu dịch đạt được so với năm ngoái thì tăng lên năm mươi phần trăm, điều này đối với tầng lớp lãnh đạo của Bình Hải mà nói là chuyện đáng để vỗ tay cổ vũ. Bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri cũng rất cao hứng, nhưng lại có chút bẽ mặt, ông ta ý thức được quyền uy mà mình kinh doanh nhiều năm đã bắt đầu chịu sự trùng kích mạnh mẽ của Tống Hoài Minh rồi, không chỉ như vậy, Cố Doãn Tri còn thua một bữa cơm.
Bí thư Cố là người nói một là một, nói hai là hai, ông ta sẽ không quỵt nợ, sau khi biết được số mậu dịch của hội kinh mậu so với năm ngoái thì tăng lên năm mươi phần trăm, ngay buổi trưa hôm đó ông ta mời đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đi ăn cơm.
Địa điểm là nhà ăn của cơ quan, rất đơn giản, bốn món thức ăn, cũng không có rượu, bí thư Cố đã hạ lệnh cấm rượu, cán bộ cơ quan chính phủ, buổi trưa ăn cơm cấm uống rượu.
Tống Hoài Minh cũng không hiềm bữa cơm này của bí thư Cố quá thanh đạm, phóng mắt nhìn cả Bình Hải, người có tư cách được bí thư Cố mời cơm không nhiều, ý nghĩa của bữa ăn này cũng rất không tầm thường, hai vị lãnh đạo tối cao của Bình Hải ngồi cùng nhau. Tống Hoài Minh giúp bí thư Cố xới cơm, cười nói: "Tôi còn cho rằng bí thư Cố muốn mời tôi về nhà uống rượu!"
Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: "Bọn nhỏ đều không có nhà, tôi chỉ có một mình, lười chẳng muốn làm cơm, vốn muốn mời cậu tới nhà hàng, nhưng tôi không nỡ!"
Tống Hoài Minh bật cười: "Thế này cũng tốt, người ở tỉnh Bình Hải có thể được bí thư Cố mời khách không nhiều, tôi cảm thấy rất vinh hạnh!"
Cố Doãn Tri nói: "Trước chuyện đã nói rõ rồi, bữa ăn này là cậu thắng, tôi mời khách cũng là bất đắc dĩ! Đây là thua cược!"
Hai người đồng thời bật cười, Cố Doãn Tri nói: "Lúc ban đầu tôi thật sự là có chút cố kỵ, thân là phía chủ sự hội kinh mậu, chúng ta theo lý nên biểu hiện ra khí độ của nước lớn, đòi quyền lợi thì phải cố gắng đừng tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Điểm này, cậu nhìn chuẩn hơn tôi, hay cho một câu thiên hạ rộn ràng vì lợi mà tới, thiên hạ nhao nhao vì lợi mà tới. Hoài Minh, cậu nói không sai, phàm là những thương gia xí nghiệp tới tham gia hội kinh mậu, bọn họ đều là nhìn trúng sự phát triển trong tương lai của Bình Hải, đều là nhìn thấy tiềm lực không thể hạn lượng của kinh tế Trung Quốc."
Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố suy nghĩ vấn đề so với tôi thì chu toàn hơn, tôi biết bản ý của ngài là chiếu cố tới đại cục, chuyện duy trì quyền lợi cố gắng để không ảnh hưởng với hội kinh mậu."
Cố Doãn Tri gật đầu: "Không sai, nhưng hiện tại tôi cũng đã rõ dụng ý của cậu, ý của cậu là mượn chuyện này để nhắc nhở thương gia và xí nghiệp nước ngoài, kinh doanh ở Trung Quốc, và làm sinh ý ở Trung Quốc phải giữ nguyên tắc công chính bình đẳng, nếu không chúng tôi tuyệt sẽ không thỏa hiệp, nhượng bộ!"
Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, kỳ thực đoạn thời gian này tôi đều suy nghĩ một vấn đề, sự cải cách và mở rộng của chúng ta đang ở trong thời kỳ phát triển cao tốc, khát vọng của chúng ta đối với kỹ thuật từ bên ngoài và tư kim từ bên ngoài vô hình trung đã đề cao địa vị của bọn họ, bất kỳ thương gia và xí nghiệp nào trước khi tiến hành dầu tư, bọn họ đều sẽ tiến hành tính toán mạo hiểm toàn diện, chỉ có lợi ích đủ để đả động bọn họ thì bọn họ mới tiến hành đầu tư, chứ không phải bởi vì thái độ của chúng ta tối hay xấu mà thay đổi kế hoạch đầu tư của họ. Xã hội của chúng ta hài hòa và ổn định, chính phủ của chúng ta đoàn kết và khoan dung, nhưng cái này không có nghĩa là chúng ta phải bỏ hết quyền lực của bản thân, không có nghĩa là chúng ta phải lựa chọn thái độ dung túng cho những hành vi bất chính của những thương gia và xí nghiệp nước ngoài."
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Cậu nói đúng!"
Tống Hoài Minh bật cười, nói: "Chuyện lần này đã mang tới không ít phiền phức cho bí thư Cố, bộ ngoại giao cũng tạo không ít áp lực."
Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: "Bộ ngoại giao là quản đại sự quốc tế, nhưng chuyện phát sinh ở Bình Hải khôngđược tính là tranh cãi ngoại giao, không cần phiền tới họ!"
Tống Hoài Minh nói: "May mà chuyện này cũng thuận lợi, phía Hàn Quốc đột nhiên thay đổi thái độ, tôi nghe nói đoàn trưởng đoàn đại biểu kinh mậu Hàn Quốc là Hoàng Truyền Thiện còn đặc biệt tới xin lỗi Nghiêm Tân Kiến.
Cố Doãn Tri bật cười: "Tôi cũng nghe nói rồi, nghe nói Trương Dương còn đánh nhau một trận với người Hàn Quốc."
Tống Hoài Minh cười nói: "Chuyện đã được làm rõ rồi, là người Hàn Quốc động thủ trước, bọn họ đánh Nghiêm Tân Kiến, cho nên mới dẫn tới trận xung đột này. Trương Dương đánh người là tự vệ phản kích, tôi thấy cũng nên giáo huấn những người Hàn Quốc này một chút, bọn họ cho rằng mình giỏi lắm, không ngờ chưa phân trắng đen đã ra tay đánh người, cho bọn họ chịu khổ một chút cũng là việc nên làm."
Cố Doãn Tri cười nói: "Hoài Minh à, cậu hiện tại nói chuyện không giống một tỉnh trưởng tí nào! Có điều bọn trẻ đánh nhau, chúng ta cũng không thể trách chúng được, chịu thiệt hay là chiếm tiện nghi là chuyện của bản thân chúng!"
Tống Hoài Minh biết Cố Doãn Tri không định trách tội chuyện này, y nói khẽ: "Kỳ thực phía Hàn Quốc nếu sớm thừa nhận sai lầm thì chuyện không ầm ĩ tới mức này đâu."
Cố Doãn Tri nói: "Nghe nói cậu ngày mai phải gặp mặt đoàn kinh mậu Hàn Quốc, là để an ủi họ à?"
Tống Hoài Minh chỉ cười chứ không nói gì, Cố Doãn Tri ánh mắt sắc bén, mỗi một bước đi của y đều được ông ta chú ý, y sở dĩ gặp mặt đoàn thương mậu Hàn Quốc chính là để an ủi bọn họ. Người Hàn Quốc trong hội kinh mậu năm nay cơ hồ không có thu hoạch gì, sự kiện đòi quyền lợi của nhà máy rượu Giang Thành cuối cùng cũng giành được thắng lợi, chuyện lần này chỉ là để giáo huấn họ, Tống Hoài Minh cũng không định đuổi người Hàn Quốc ra khỏi vòng kinh tế của tỉnh Bình Hải, trên thực tế cũng căn bản là có muốn cũng chẳng được.
Cố Doãn Tri lại nói: "Nghe nói Trương Dương là con rể tương lai của cậu?"
Tống Hoài Minh bật cười ha hả, y không phủ nhận, gật đầu nói: "Nó và con gái tôi đang yêu nhau, chuyện của bọn trẻ tôi cũng không muốn hỏi nhiều, sau này có thể ở với nhau hay không thì phải trông vào bản thân chúng."
Cố Doãn Tri gật đầu, ông ta cúi đầu ăn, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên nhớ tới con gái, từ sau khi ông ta nói chuyện với con gái, Cố Giai Đồng ngoài mặt thì tựa hồ như đã đoạn tuyệt quan hệ với Trương Dương, nhưng trên thực tế có đúng là vậy không? Cố Doãn Tri không biết, ông ta cũng không muốn nghĩ nhiều.
Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, ông có cái nhìn thế nào về những chuyện phát sinh gần đây ở Giang Thành?"
Cố Doãn Tri ngẩng đầu lên, nhìn Tống Hoài Minh một cái, nói: "Cậu muốn nói chuyện nào?"
"Chuyện xảy ra ở Giang Thành gần đây nhiều đến nỗi ngay cả bí thư Cố cũng không biết là chuyện nào ư?"
Cố Doãn Tri bỏ đũa xuống, rút một tờ giấy ăn ra lau miệng: "Cậu là đang chưng cầu ý kiến của tôi đối với tầng lớp lãnh đạo Giang Thành à?"
Tống Hoài Minh cười nói: "Thật sự là không có chuyện gì qua được mắt bí thư Cố!"
Cố Doãn Tri cười nói: "Có vấn đề!" Câu trả lời của ông ta rất ngắn gọn rõ ràng, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc là ai có vấn đề, và tồn tại vấn đề gì.
Tống Hoài Minh cũng không tiếp tục truy hỏi, tới loại cảnh giới như bọn họ, từ trong sự hồi đáp của đối phương là có thể đoán ra quan điểm của hai bên rồi, Cố Doãn Tri không nói rõ, có hỏi cũng chẳng có kết quả, Tống Hoài Minh cũng không cần phải hỏi, y chỉ cần biết bí thư Cố không hài lòng với tầng lớp lãnh đạo hiện nhiệm của Giang Thành là đủ rồi.
Cố Doãn Tri nói: "Kỳ thực Giang Thành là ảnh thu nhỏ của Bình Hải, đội ngũ cán bộ của chúng ta có rất nhiều chỗ không được tận như ý người, muốn thay đổi thì cần phải dựa vào lực lượng của mọi người."
Tống Hoài Minh nói: "Cải cách xí nghiệp trong tỉnh đối mặt với thâm hóa, cải cách giáo dục cũng vô cùng cấp bách, không có một đội ngũ lãnh đạo mạnh mẽ thì không thể đảm bảo cải cách được tiến hành thuận lợi."
Cố Doãn Tri gật đầu với vẻ rất đồng cảm với những gì mà Tống Hoài Minh nói: "Có lúc tôi thử nghĩ, vì sao cùng là một cán bộ nhưng nếu đặt ở một thành thị khác thì năng lực mà anh ta biểu hiện ra lại khác nhau một trời một vực như vậy?"