Y Đạo Quan Đồ

Chương 117: Ngoài ý muốn (1 + 2)




Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên thấy lão như vậy cũng chỉ lắc lắc đầu mỉm, Lâm Tú đưa cho hai người hai chén trà, đang muốn hỏi chuyện vài câu thì hai cha con Tôn Quốc Bình tiến vào, Tôn Hiểu Vĩ gọi một tiếng Sở gia gia rồi mang quà biếu đến đặt ở đầu giường.

Ở đây còn có một tầng quan hệ nữa, phụ thân của Tôn Quốc Bình trước kia cũng là chiến hữu với Sở Trấn Nam, bất quá lại hi sinh sớm, sau này Tôn Quốc Bình cũng nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ Sở Trấn Nam, quan hệ rất không sai. Bất quá sau này vì chuyện của Tống Hoài Minh khiến cho mối quan hệ giữa Sở Trấn Nam và Tôn Quốc Bình xấu đi không ít.

Hồng Trường Vũ cũng rất quen thuộc với Tôn Quốc Bình, hai người chào hỏi một cái, Hồng Trường Võ giới thiệu hắn và Tạ Chí Quốc

Lúc mấy người khách sáo nói chuyện, Tôn Hiểu Vĩ đã đi tới chào Sở Yên Nhiên: “Yên Nhiên! Đã lâu lắm không gặp ngươi!”

Trương đại quan nhân trong lòng hơi khó chịu nhưng vẫn im lặng quan sát, thầm mắng: “Con mẹ nó, Yên Nhiên là cái tên cho ngươi gọi sao?”

Sở Yên Nhiên chỉ lịch sự cười cười mà không có đáp lại.

Tôn Hiểu Vĩ lại nói: “Đã lâu khôn gặp, cũng không thấy ngươi đi với hội, mấy hoạt động gần đây ta đều gọi cho ngươi nhưng không liên lạc được.”

Sở Yên Nhiên bình thản nói: “Dạo này ta cũng bận rất nhiều, hơn nữa đa phần thời gian đều ở tại Kinh Sơn, ít khi về Tĩnh An lắm!”

Tôn Hiểu Vĩ ánh mắt hướng tới Trương Dương cười thân mật: “Xin chào! Làm quen một chút, ta là Tôn Hiểu Vĩ!”

“Trương Dương!” Trương Dương trước mặt người khác cũng không muốn mất phong độ. Hai tay vừa chạm nhau hắn lập tức cảm giác được đối phương tăng lực bàn tay lên. Nguyên lai tiểu tử Tôn Hiểu Vĩ cũng là nhìn Trương Dương không vừa mắt, hắn lại là đai đen Đài Quyền Đạo cho nên cũng muốn cấp cho Trương Dương một cái bài học, bất quá hắn không biết rằng bản thân đã đụng phải đá tảng.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm khinh thường, con mẹ nó, lão tử không tìm ngươi gây phiền phức thì thôi, ngươi cư nhiên còn dám chọc ta? Bất quá hành vi của Trương Dương là hết sức tinh vi, miêng kêu a ui vẻ mặt có chút đau đớn, bất quá vẫn dồn lực lượng vào bàn tay.

Tôn Hiểu Vĩ vừa thấy dáng dấp của hắn, còn cho rằng ý đồ của mình được thức nhiên, nhưng lập tức hắn cảm thấy bàn tay đối phương tăng lực. Bàn tay của đối phương như một gọng kiềm kẹp chặt khiến cho bàn tay hắn vô cùng đau đớn, tưởng chừng như các khớp xương vỡ ra đến nơi, đau đớn tới mức tái cả mặt đi. Nhưng Trương Dương đóng kịch là quá xuất sắc, tất cả mọi người nhìn vào đều là thấy Trương Dương đang gặp nguy, thậm chí ngay cả Tôn Quốc Bình cũng nghĩ rằng con trai hắn vì không vừa mắt với Trương Dương nên mứoi alựng lẽ ra tay trừng trị hắn một chút.

Sở Yên Nhiên mày liễu dựng lên, cả giận nói: “Tôn Hiểu Vĩ. Ngươi làm gì vậy?”

Tôn Hiểu Vĩ thực sự là hết đường chối cãi mặc dù sự thực là hắn bị oan hoàn toàn, mọi người đều tưởng là hắn khi dễ Trương Dương mà nào có biết hắn mới chính là kẻ ăn quả đắng.

Hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương, bất quá thật không ngờ lúc này Trương Dương lại mỉm cười nói: “Không có việc gì! Tay của Tôn đại ca mạnh thật a!” Những lời này nói ra chính là nói cho mọi người biết vừa rồi Tôn Hiểu Vĩ lợi dụng bắt tay để khi dễ hắn.

Lâm Tú là nữ nhân đối với mấy tình cảnh gút mắt của nam nhân trẻ tuổi này thấy rất rõ ràng, mỉm cười nói: “Rốt cuộc là vẫn thanh niên nhân, các ngươi đừng gây chuyện nữa!” Một câu nói liền hóa giải được bầu không khí xấu hổ.

Tôn Quốc Bình nói chuyện vài câu với Sở Trấn Nam, trên danh nghĩa dù sao vẫn là hắn tới thăm lão Sở. Vốn là Tôn Quốc Bình thân cận với Tống Hoài Minh, mà hôm nay vị con rể của lão tham mưu trưởng này không có mặt ở đây, trong phòng đa phần toàn là các nhân vật trong quân đội, hắn và họ ít có tiếng nói chung, cho nên sao đó nhanh chóng hướng Sở Trấn Nam xin cáo từ.

Sở Trấn Nam cười nói: “Yên Nhiên! Thay ta tiễn Tôn bá bá!”

Trương Dương thấy trong phòng đông người, không tiện ở lại nên cũng đưa ra lời cáo từ.

Sở Yên Nhiên đưa bọn họ ra đến đại môn, Tôn Hiểu Vĩ đưa ra lời mời với Sở Yên Nhiên: “Yên Nhiên, tối nay hội có gặp gỡ tại cung thể thao Thiên Vân. Rảnh rỗi qua đó một chút!”

Sở Yên Nhiên lập tức lắc đầu: “Không được! Ngoại công ta còn nằm viện!”

Tôn Hiểu Vĩ nghe nàng nói như vậy cũng đành chỉ có thể thôi.

Nhìn chiếc xe hai cha con nhà Tôn Quốc Bình rời đi, Trương Dương cười khinh thường: “Ta không ưa tiểu tử kia chút nào!”

Sở Yên Nhiên cười hỏi: “Vì sao?”

Trương Dương ra vẻ hiên ngang nói: “Dám chú ý tới Yên Nhiên của ta thì là địch nhân của ta!”

“Bệnh tâm thần! Ngươi xem chừng bị nặng quá rồi!”

“Đó là bởi vì ta luôn luôn nhớ đến ngươi!” Trương đại quan nhân luôn có đầy đủ lý do hết sức thuyết phục.

Bởi vì bệnh tình ngoại công đã ổn định, Sở Yên Nhiên đêm nay cũng không cần phải ở lại bệnh viện bồi lão, hiện tại lão để bộ hạ ở lại trông coi, còn bảo Yên Nhiên về nhà nghỉ ngơi. Sở Yên Nhiên nói: “Ngươi trước hết về nghỉ ngơi đi, buổi tối ta mời ngươi ra ngoài ăn.”

Trương Dương cười nói: “Ta còn phải làm cái phối phương thuốc cho lão gia từ. Ngươi ở đây chờ ta là được.”

Theo ý kiến của lão Sở, lão muốn trở về nhà ở hồ Mộng Tiên để tĩnh dưỡng, nhưng vừa mới đưa ra ý kiến này lập tức bị tất cả mọi người nhất trí phản đối. Dưới sự phản đối và khuyên ngăn của mọi người, lão tham mưu cũng đành lưu lại ở y viện thêm mấy ngày.

Cũng may là từ lúc được Trương Dương châm cứu, tứ chi của lão cũng đã dần dần khôi phục lại, mặc dù vẫn chưa thể hành động như bình thường, bất quá đã có thể xuống giường đi lại một chút. Tốc độ hồi phục đó có đã khiến cho toàn bộ chuyên gia trong y viện quân khu này phải trợn mắt há mồm.

Trương Dương tìm cả một buổi chiều mới đủ dược liệu, hơn nữa hắn không có khả năng ở lại Tĩnh An lâu, căn cứ theo bệnh tình của Sở Trấn Nam, hắn kê thuốc cho phù hợp.

Sở Trấn Nam là một người bệnh không lúc nào chịu ngồi yên, nhất là bây giờ bệnh tình đã chuyển biến tốt, lão liền gọi thủ hạ tới phòng, lúc thì đi dạo, lúc thì ngồi nói chuyện phiếm.

Trương Dương lúc này tới xin cáo từ chuẩn bị về Đông Giang, Sở Trấn Nam gật đầu: “Yên Nhiên! Ngươi đi lấy ít trà tặng Đỗ gia gia đưa cho Trương Dương cầm. Sở Trấn Nam và Đỗ Sơn Khôi tương giao đã lâu, bây giờ lão biết Trương Dương ở tại Bắc Kinh cũng thường xuyên lui tới chỗ Đỗ Sơn Khôi cho nên mới nhờ Trương Dương mang quà cho Đỗ Sơn Khôi.

Sở Yên Nhiên gật đầu nhỏ giọng nói: “Biết rồi!” Trương Dương hôm nay vừa xong chuyện, lập tức ngày mai đã rời đi khiến cho trong lòng nàng không khỏi có chút lưu luyến.

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới Trần Sùng Sơn, mỉm cười nói: “Lão thủ trưởng, người có biết lão Trần Sùng Sơn không?”

Sở Trấn Nam nao nao: “Trần Sùng Sơn? Ngươi nói lão già đó sao?”

Trương Dương không biết lão già trong lời Sở Trấn Nam là ai, không khỏi ngẩn người ra một chút.

Sở Trấn Nam lại nói: “Nghe nói lúc cải cách văn hóa, hắn từ chức, trao lại quyền cho cấp dưới rồi tới Xuân Dương. Sau đó con trai hắn lại qua đời, từ đó về sau hắn biệt tăm biệt tích luôn. Ngươi biết hắn sao? Thế nào lại quen hắn?”

Trương Dương gật đầu nói: “Lão ở tại ngay Thanh Thai sơn!”

Sở Trấn Nam kích động nói: “Chờ ta hết bệnh, nhất định đi tìm lão gia hỏa này nói chuyện một phen. Hơn hai mươi năm rồi chưa gặp hắn!”

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng có kích động quá, bệnh còn chưa có khỏi đâu a.”

Sở Trấn Nam bị cháu gái quản nhiều tới phát chán, đó cũng là một trong nguyên nhân lão muốn đuổi Sở Yên Nhiên đi cùng với Trương Dương.

Sở Yên Nhiên không yên tâm với đám thuộc hạ của lão, chỉ riêng có Hồng Trường Võ còn đỡ một chút, hắn phải nói mãi Sở Yên Nhiên mới chịu về chỗ biệt thự ở hồ Mộng Tiên lấy đồ đưa cho Trương Dương cầm đi tặng Đỗ Sơn Khôi.

Sở Yên Nhiên đề nghị buổi tối đi ăn hải sản, đang đi trên đường thì chiếc xe ô tô bị nổ lốp. Sở Yên Nhiên lái xe vào một cửa hàng sửa xe gần đó, nàng và lão bản quán này hiển nhiên là khá quen thuộc, trực tiếp lái xe đi vào

Lão bản thấy chiếc xe jeep của Sở Yên Nhiên cũng vui vẻ hớn hở ra đón: “Sao thế? Thủng xăm hả?”

Sở Yên Nhiên có chút phiền muộn nhìn sang Trương Dương: “Ta để ý thế nào mỗi một lần gặp ngươi đều luôn gặp chuyện đen đủi thủng xăm nổ lốp này nhỉ?”

Trương Dương cũng đang nghĩ trong đầu chuyện này, nghe nàng nói vậy không khỏi bật cười, bất quá nhớ lại trước đây cũng hai lần gặp nàng trong cái tình trạng như thế này rồi.

Lão bản cửa hàng sửa xe một chân đá cái lốp, miệng nói: “Vẫn như trước, thay mới luôn hả?”

Sở Yên Nhiên gật đầu, nàng trước giờ có thói quen không cần biết là xăm hay lốp bị làm sao, chỉ cần bị hỏng là thay cả luôn. Lão bản gọi một gã công nhân tới bảo làm việc sau đứa đưa Yên Nhiên và Trương Dương lên trên uống trà.

Một lúc sau, Sở Yên Nhiên bị một chiếc Suzuki phân phối lớn màu đen hấp dẫn, chạy tới sát đó xem một chút. Lão bản thấy vậy cười giới thiệu: “Đây là mẫu mới nhất vừa ra, là loại địa hình mới nhất của Suzuki. Có muốn thử không?”

Lão bản này cũng là một trong những hội viên của hội mô tô Bắc Nguyên, thi thoảng vẫn bán vài chiếc xe kiếm ăn, còn công việc chính vẫn là sửa chữa xe các loại.

Sở Yên Nhiên đi qua đi lại xem xét một chút, vỗ vỗ lên yên xe hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Sáu vạn tám! Ta cũng chỉ là kiếm được tám ngàn thôi!” Bời vì cũng là chỗ quen biết đối với Sở Yên Nhiên cho nên lão bản này cũng chẳng cần phải ngụy trang nói thách làm gì, có kiếm tiền cũng rõ ràng vì hắn biết tính Yên Nhiên nếu đã thích thì cũng chẳng quan tâm giá cả là bao nhiêu.

Lúc này tên công nhân thay xăm đã xong việc đi tới, hắn nói với Sở Yên Nhiên rằng bộ giảm xóc của xe có vấn đề. Nghe xong Sở Yên Nhiên mới nhớ ra chiếc xe này cũng đã đến hạn bảo dưỡng, nàng vỗ vỗ yên chiếc Suzuki: “Chiếc này ta lấy, còn chiếc ô tô bảo dưỡng toàn bộ cho ta, ngày mai ta sẽ qua lấy, tiền xe mai ta đưa luôn.”

Lão bản thống khoái đáp ứng ngay.

Sở Yên Nhiên khởi động xe, tiếng động cơ trầm thấp và vang rền thật bắt tai, Trương Dương nhìn biểu hiện của Sở Yên Nhiên thấy nàng đối với xe phân khối lớn thật sự là thập phần thích thú.

Lão bản nói: “Tối nay hội có hoạt động tại sân thể thao Thiên Vân, ngươi đi chiếc xe này tới đó cho đám họ mở rộng tầm mắt một chút!” Hắn vừa nói vừa đáp hai cái mũ bảo hiểm về phía hai người: “Vừa mới dán xong đó, tặng cho hai người!”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Ngươi nói thế thật khiến cho ta có chút phải suy nghĩ đó!” Nàng hướng Trương Dương nói: “Lên xe!”

Trương Dương đi tới ngồi phía sau, bất quá dòng xe này cái yên xe dốc cao lên về phía sau rất nhiều, hắn ngồi lên phái sau trông thực sự có phần bất nhã. Sở Yên Nhiên nhìn biểu tình quẫn bách của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm: “Ngồi cho chắc!”

Nàng vào số, chiếc xe lập tức lao vút đi như một mũi tên, Trương Dương tự nhiên vô thức giỡ hai tay ôm chặt lấy eo thon của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên lái xe lao đi vun vút vượt giữa hai làn đường, vượt qua hết chiếc ô tô này đến chiếc ô tô khác, thu hút không hề ít ánh mắt của người đi đường.

Mỹ nữ, xe phân khối lớn, một hình ảnh có thể nói là rất ôn nhu mà lại cá tính, một hình ảnh như thế cộng với âm thanh của chiếc xe không thể nào không hấp dẫn ánh mắt của người ta.

Sở Yên Nhiên lại không có đội mũ bảo hiểm, mái tóc dài bay trong gió liên lục vờn lên khuôn mặt Trương Dương. Trương đại quan nhân đang ôm lấy eo nàng, nhiệt lực của bàn tay hắn vẫn xuyên qua lớp áo đủ để Sở Yên Nhiên cảm nhận rõ hơi ấm. Yên Nhiên mỉm cười có chút ngượng ngùng mà ngập tràn hạnh phúc.

Trương Dương hét lớn: “Nha đầu này, ta thấy ngồi phía sau mất mặt quá!”

"Ngươi nói cái gì?"

Sở Yên Nhiên giảm tốc độ xuống, Trương Dương nhắc lại một lần nữa, tiểu tử này là một người hết sức sĩ diện, từ ánh mắt xung quanh của mọi người, hắn cảm giác được người ta nhìn hắn hết sức hèn mọn, một nam nhân cư nhiên lại ngồi sau tay lái một nữ nhân, thật sự là hết sức khó coi.

Sở Yên Nhiên dừng xe lại, gật đầu nói: “Tốt! vậy ngươi lái đi!”

Trương Dương ở Bắc Kinh cũng ít nhiều đi xe máy vài lần, trước kia cuõi ngựa cũng không ít. Hắn không chút khách khí đổi vị trí với Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói cho hắn các thao tác, bất quá tiểu tử này thực sự là một tên rất không khiêm tốn, hắn lập tức khởi động xe rồi lao vọt đi.

Xe máy cứ lao tới trước, người ngồi sau theo quán tính ngửa mạnh về phía sau thì vội vàng ôm chặt lấy người phía trước, Trương Dương lập tức cảm thấy sau lưng có hai diểm mềm mại nhu nhuyễn.

Sở Yên Nhiên lớn tiếng nói gì đó nhưng đương nhiên là tiểu tử này không nghe thấy gì, qua gương chiếu hậu nàng trông thấy bộ mặt đắc ý cười cợt của hắn đoán biết ngay là tiểu tử này cố tình làm như vậy. Nàng liền hung hăng vung tay đập ‘bộp’ lên mũ của hắn một cái.

Trương Dương cười hét to: “Ngồi chắc đó!” Sở Yên Nhiên ngồi rất chắc, Trương Dương lái xe không có vượt quá bốn mươi km/h cho nên cũng chẳng có gì.

Mấy tên thanh niên choai choai nhìn tới, xe đẹp và mỹ nữ đương nhiên là khát khao của mấy cậu nhóc này, bất quá vừa nhìn lên Trương Dương thì trong ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, tên kia thực sự là chẳng có chút phong phạm kỵ sĩ gì cả, lái xe cứ như sên bò vậy.

Nhưng Sở Yên Nhiên thì chẳng để ý tới những điều đó, ngồi phía sau hay tai ôm lấy lưng hắn, trong lòng nàng tràn ngập ấm áp, nàng chỉ mong những phút giây này là mãi mãi.

Trương Dương rốt cuộc cũng phóng xe nhanh hơn lên một chút, Sở Yên Nhiên chỉ hướng đi tới quán ăn hải sản, đúng lúc này thì điện thoại của nàng đổ chuông, nguyên lại là Tôn Hiểu Vĩ gọi điện tới mời nàng tối nay tới tham dự hoạt động tại sân thể thao Thiên Vân.

Sở Yên Nhiên cúp máy, ghé sát miệng vào tai Trương Dương nói: “Hay là chúng ta cũng tới đó chơi một chút!” Mấy ngày nay nàng đều vẫn ở tại bệnh viện, thực sự là có chút bực mình, hơn nữa vừa mới mua xe mới, cũng muốn biễu diễn một chút.

Trương Dương cũng alf một tên ham chơi cho nên hắn đồng ý ngay, Sở Yên Nhiên chỉ phương hướng cho hắn, hắn liền hướng sân thể thao Thiên Vân mà đi tới.

Sân thể thao Thiên Vân là một dự án đã bỏ đi ở TĨnh An, dự đoán sang năm sẽ dỡ bỏ cho nên tại đây trở thành nơi tụ hội của những người đam mê mô tô.

Lúc Trương Dương và Sở Yên Nhiên tới, cả sân thể theo đã sáng trưng cảm tại khu chỗ ngồi, không ít các loại rượu và đồ ăn đã bày khắp trên mặt bàn, đây là cung cấp cho các hội viên của hội được miễn phí sử dụng. Ở giữa sân, bốn gã đi xe thể thao địa hình đang tiến hành biểu diễn.

Vài cô gái mặc đồng phục màu hồng đang đứng hò hét cổ vũ rất lớn tiếng, Trương Dương nhếch miệng cười nói: “Thú vị!”

Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn, tiểu tử này đúng là cái dạng thấy mỹ nữ là sáng mắt lên, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi thành thực một chút!”

Tới nơi này đa số đều là con cái các cán bộ tại Tĩnh An không thì cũng là cậu ấm cô chiêu của các thương gia. Không ít trong số đó đã từng đi du học nước ngoài, ở bên đó quen với xe phân khối lớn và tốc độ cao nên trở về nước cũng quen mui.

Bất quá tình hình trong nước bất đồng, thế cho nên không được công khai như ở bên kia, nhưng dạo này cũng hay xuất hiện cũng vụ đua xe cá cược, gây ra những tình huống phúc tạp.

Tôn Hiểu Vĩ mặc một bộ đồ đua xe, đang ngồi uống bia ở khu bàn nghỉ thấy Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên cưỡi con Suzuki đi vào, hắn lộ ra một tia cười nhạt, sau đó tiến tới chào hỏi: “Yên Nhiên! Ngươi đã tới rồi.”

Trương Dương dựng xe, sau đó hai người đi tới khu nghỉ ngồi, bọn họ vừa rồi một đám người đã vây quanh bình phẩm chiếc xe từ đầu tới cuối.

Một gã dáng vẻ khôi ngô đi tới chỗ hai người, hắn nguyên bản là một trong những nhân vật chủ chốt của hiệp hôi, đương nhiên SỞ Yên Nhiên rất quen thuộc với hắn: “Yên Nhiên! Xe rất đẹp a! Chút nữa có muốn biểu diễn một lần không?”

Sở Yên Nhiên nhìn một chút ra kia thấy có hơn mười chiếc xe đua, xem ra tràng diện hôm nay rất lớn, nàng quay lại hỏi hắn: “Quy củ thế nào?”

“Báo danh năm ngàn, số lượng không hạn. Đêm nay hai mươi người đã báo danh rồi. Quy củ vẫn như cũ, tiền thưởng là phân nửa tổng số.”

Trương Dương ngồi bên cạnh yên lặng nghe, như vậy cũng có nghĩa là tiền thưởng cũng lên tới năm vạn.

Sở Yên Nhiên cười: “Được! Ta báo danh!”

“Xong! Trước hết cứ vui vẻ đi, mười một giờ sẽ bắt đầu!” Nói xong Vương Hán liền rời đi chỗ khác.

Sở Yên Nhiên nói với Trương Dương cái giải thưởng này cũng gọi là có cho thêm phần ganh đua, chứ thực ra cũng không phải là đánh bạc gì, loại hình này cũng chính là bất hợp pháp, bất quá đám thanh niên tinh lực dư thừa không biết làm gì đều thích thú tập trung tại đây.

Sở Yên Nhiên nguyên bản hứng thú đã nhạt nhiều, bất quá hôm nay vừa tậu một chiếc xe mới, tự nhiên lại hứng dạy tâm tư.

Trong thời gian đợi cuộc đua bắt đầu, ở giữa sân, các tay đi xe thể thao địa hình vẫn đang biểu diễn, Trương Dương cũng thật có hứng thú nhìn ngắm, nhìn cái này lại tưởng nhớ đến tình cảnh quá khứ có đua ngựa, bất quá đua xe máy thế này tốc độ cao hơn nhiều, hiển nhiên là kích thích người ta hơn nhiều.

Chờ mãi rốt cuộc cũng tới 10h tối. Sở Yên Nhiên đứng dậy cười nói: “Đi thôi, đến giờ rồi!”

Ngoài khu chuẩn bị đã đỗ hơn 30 chiếc xe đua phân khối lớn. Hiện giờ hình thức thi đấu cũng có nhiều đổi mới, hơn nữa hôm nay mỗi xe đều phải có người ngồi phía sau tham gia, như vậy càng khiến cuộc đua gay cấn cùng kích thích hơn.

Tôn Hiểu Vĩ lái một chiếc Piaggio 1000 màu xanh dương, trông cực kỳ nổi bật trong cả đám. Bên cạnh hắn cũng có một cô nàng khá xinh đẹp lại nóng bỏng, tuy vậy hắn cũng không có những hành động thái quá nào với nàng ta. Sở dĩ hắn phải kìm nén là bởi vì có Sở Yên Nhiên ở đây, hắn buộc phải giữ hình tượng của mình.

Trương Dương cũng đành bấm bụng ngồi sau xe hợp tác cùng Sở Yên Nhiên. Hơn 30 chiếc mô tô ở đây người ngồi phía sau lại chỉ có mình hắn là con trai, điều này khiến toàn bộ đám người ở đây đều chú ý đến hắn. Không ít cô gái khác cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn mà bàn tán, đôi lúc lại khanh khách cười trộm.

Trương Dương ngậm ngùi thở dài ghé sát tai Sở Yên Nhiên hậm hực nói: “Lòng tự trọng của ta bị ngươi hủy hoại sạch rồi!”

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới, cố gắng nhịn cười, vê ga cho xe chạy đến khu xuất phát.

Hai cô gái ăn mặc sexy áo khoác hồng quần zip ngắn cũn cùng đôi boot cao dài, đang chậm rãi tách khỏi đám đông đi lên phía trước đoàn xe. Trương Dương cũng từng thấy mấy cảnh như vậy bên nước ngoài trong ti vi, hắn nhịn không được thầm than: “Ăn mặc mát mẻ quá!”

Sở Yên Nhiên không thèm nhìn lại mà chỉ giơ tay gõ ngược lại phía sau trúng ngay kính chắn gió của mũ bảo hiểm. Trương Dương giả vờ ngả đầu về phía sau la lớn: “Mẹ ơi … Chảy máu mũi rồi!”

Hai cô gái phía trước đều cởi áo khoác ngoài màu hồng ra, để lộ những đường cong mê người ẩn hiện sau lớp áo lót màu đen. Trương Dương mở lớn hai mắt, nhìn chằm chặp vào nửa quả đồi trắng nõn đang không ngừng nhấp nhô lên xuống của hai cô nàng kia. Không riêng gì Trương Dương, toàn bộ đám con trai ở đây đều bị màn này kích thích tới cực điểm, cả đám đều rống lên rồi vê ga ầm ỹ như dã thú thấy mồi ngon.

Hai chiếc áo khoác màu hồng không ngừng quay quay trên không, cả đám hơn 30 chiếc mô tô phân khối lớn nối đuôi nhau phóng vọt ra cung văn hóa thể thao. Sở Yên Nhiên cảm giác Trương Dương ôm chặt mình hơn, rồi có vật gì đó cưng cứng đang không ngừng chọc vào mông nàng. Biết đó là cái gì, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ rực lên quát lớn: “Ngươi dám không thành thật có tin ta đá ngươi xuống xe hay không?”

Trương Dương ra vẻ vô tội thở dài nói: “Nói gì thì nói ta cũng là một gã nam nhân bình thường, hai chúng ta lại gần sát nhau như vậy ta có phản ứng lại cũng là chuyện thường thôi mà!”

Sở Yên Nhiên không thèm đôi co với hắn nữa, nàng vê ga chiếc xe liền phóng vọt đi, đang thi đấu căng thẳng, nàng cũng chẳng muốn quan tâm hắn làm gì.

Vừa phi ra khỏi cung văn hóa thể thao, Sở Yên Nhiên liền tăng ga cho xe chạy hơn. Đua xe không những cần kỹ thuật điêu luyện mà tính năng cùng sức mạnh của chiếc xe đua cũng đóng góp phần không nhỏ vào chiến thắng. Chỉ mới chạy được hơn 500m cả đoàn xe được chia thành ba top rõ rệt.

Sở Yên Nhiên cùng Tôn Hiểu Vĩ đều ở top đầu tiên. Tôn Hiểu Vĩ ngoài tay lái khá điêu luyện ra thì chiếc xe của hắn cũng thuộc hàng xịn, bởi vậy mà cuộc đua mới bắt đầu mà hắn đã vượt lên trước cả đoàn.

Thình thoảng hắn liếc nhìn mấy chiếc xe đang bám đuôi phía sau, hắn nhịn không được nở nụ cười nhạt. Hắn vẫn rất tin tưởng vào tay lái của mình, so ra thì cũng thuộc hàng bán chuyên nghiệp, bởi vậy hắn luôn nắm chắc sẽ về nhất những cuộc đua ở đây.

Quay lại Sở Yên Nhiên, bởi vì lúc đầu bị Trương Dương quấy rối nên phân tâm xuất phát muộn khiến thành tích của nàng bị ảnh hưởng không nhỏ. Tuy rằng nàng vẫn nằm ở top đầu nhưng lại ở cuối hàng. Nhưng đến ngã rẽ tiếp theo thì với kỹ thuật của nàng cùng tới tính năng vượt trội của chiếc xe mà nàng dễ dàng bứt phá vượt lên đứng thứ 3.

Gã đứng thứ hai ngay phía trước là một gã béo mặc áo da màu nâu, ngồi phía sau xe hắn là một cô gái trông cũng khá xinh nhưng trang điểm lại hơi nặng. Cô gái kia thấy Sở Yên Nhiên đột nhiên vọt lên chạy ngay phía sau xe đang không ngừng đuổi kịp ngay bên cạnh, liền vung cái túi đựng đồ trang điểm lên ném sang bên cạnh.

Trương Dương nhanh tay lẹ mắt tóm được cái túi cả giận mắng lớn: “Mẹ kiếp, ngươi muốn chết à?”

Ả kia dường như không nghe thấy Trương Dương nói gì, chỉ hơi cúi xuống, một tay quàng eo ôm chặt gã lái xe, một tay cởi giày cao gót của mình ra, lần này nàng ta nhằm ngay đầu Trương Dương ném tới. Mấy hành động của nàng đều rất thành thục, chứng tỏ nàng ta làm điều này không phải lần đầu, hẳn trong những cuộc đua trước vẫn dùng cách đê tiện này.

Trương Dương lấy cái túi trong tay đỡ chiếc giày cao gót của ả kia, trong lòng liền nhận ra. Xem ra cái loại đua xe trái phép này đều không dùng luật thường, chỉ có kẻ thắng mới là cường giả, bất kỳ thủ đoạn nào cũng được dùng thoải mái.

Cho tới giờ Trương đại quan nhân không phải là hạng cam chịu lép vế, ngươi kính một nhất định ông phải trả lại cả mười. Trương Dương cũng học cách của ả kia, cầm cái túi trang điểm trong tay ném mạnh vào đầu gã lái xe béo đằng trước. Tuy độngt tác giống nhau nhưng lực lượng lại bất đồng, hơn nữa thằng nhãi này lại còn ngầm vận chút kình lực vào chiếc túi, chiếc túi bay vút sang đập thẳng vào mũ bảo hiểm gã lái xe kia.

Tuy rằng gã lái xe béo kia có đội mũ bảo hiểm, nhưng do kình lực quá mạnh lại quá đột ngột kiến hắn không cầm vững tay lái nữa, chiếc xe cũng chạy xiên hẳn sang một bên rồi nghiêng hẳn đi. Gã lái xe kêu thảm một tiếng rồi văng mạnh ra ngoài, còn ả ngồi sau cũng sợ hãi hét toáng lên rồi cũng ngã lăn lông lốc trên đường. Chiếc xe do lực quán tính cứ dê một đoạn dài trên đất, gầm xe quệt xuống đất bắn tóe ra các tia lửa. Tuy vậy hai người bọn họ cũng không việc gì, khó nhọc dìu nhau đứng dậy đi lên lề đường.

Trương Dương cũng thấy hả lòng hét to một tiếng, hiện giờ hắn cùng Sở Yên Nhiên đã đứng thứ hai toàn đoàn.

Tô Hiểu Vĩ vẫn chăm chú quan sát tình hình phía sau qua gương chiếu hậu, thấy Sở Yên Nhiên vẫn bám riết phía sau hắn cũng thấy có phần nóng ruột. Hắn sử dụng kỹ thuật lái xe chữ S, cứ lách qua lách lại hai bên liên tục ngăn không cho SỞ Yên Nhiên vượt lên.

Trước mặt thì lại đến một đoạn đường đang làm hiển nhiên là không có đèn đường, một đoạn dài đường tối om om. Đã thế Tôn Hiểu Vĩ chạy đằng trước lại không ngừng đảo xe sang hai bên chặn hết đường vượt lên của nàng. Lúc đang bế tắc không biết vượt lên thế nào thì đột nhiên có ba gã từ phía sau phóng vọt lên vượt qua hai người bọn họ.

Lúc đến đoạn đường đang sửa chữa tối om, Sở Yên Nhiên cũng không hề sợ hãi mà giảm tốc, bằng vào kỹ năng điêu luyện của mình vẫn giữ xe chạy với tốc độ trên 100km/h, chiếc xe xé gió lao vùn vụt đi trong màn đêm đen. Sở Yên Nhiên cúi thấp người gần như nằm hẳn lên bình xăng phía trước, còn Trương Dương thì càng ôm chặt eo nàng hơn, cũng hơi cúi người xuống để tránh gió. Thân thể hai người không ngừng dán sát vào nhau, rồi cùng rung lên dữ dội theo tiếng động cơ.

Trương đại quan nhân cảm giác rõ ràng một bộ phận nào đó của hắn lại bắt đầu rục rịch lớn dần lên. Hắn âm thầm hít một hơi thật sâu rồi tự nhắc nhở mình. Ta là một đảng viên đảng cộng sản! Ta là một cán bộ nhà nước gương mẫu! Ta có đạo đức cách mạng cao thượng …!

Ở đoạn đường đang sửa chữa trước mặt, Tôn Hiểu Vĩ lại vọt lên trước dẫn đầu đoàn đua. Sở Yên Nhiên cũng không kém, tăng dần tốc độ lên sắp vượt qua ba gã trước mặt. Thế nhưng hai trong ba gã kia lại ép sát vào nhau chặn hết đường đi rồi từ từ thả tốc độ lại, Sở Yên Nhiên cũng buộc phải giảm tốc độ lại, nàng đang định lách sang một bên rồi vê ga vọt qua, thế nhưng hai gã này hành động rất ăn ý, cứ thế thay nhau chặn hết đường không cho nàng có khoảng trống để vượt lên.

Hai gã kia vẫn đang từ từ giảm tốc độ ý đồ muốn chặn Sở Yên Nhiên lại phía sau. Thế nhưng vừa đến một khúc cua Sở Yên Nhiên bỗng nhiên lách về phía bên trái rồi vê ga thật mạnh, chiếc xe phóng vụt đi vượt qua hai gã đằng trước. Hai gã kia thực cũng không ngờ chiếc xe của Sở Yên Nhiên lại có thể tăng tốc nhanh đến vậy, vì thoáng ngỡ ngàng mà bọn họ hơi chững lại, ngay lập tức liền bị Sở Yên Nhiên bỏ một đoạn xa.

Nhìn trong kính chiếu hậu thấy hai gã kia khuất dần sau màn đêm, khóe miệng Sở Yên Nhiên nở nụ cười đắc ý. Trương Dương cũng vui mừng hoan hô không ngừng. Trương Dương còn chưa hô xong thì Sở Yên Nhiên đã dễ dàng vượt qua tiếp gã lái xe thứ ba, giờ bọn họ lại đứng vị trí thứ hai toàn đoàn đua thấy Tôn Hiểu Vĩ phía trước còn cách một đoạn không xa nữa.

Tôn Hiểu Vĩ thấy Sở Yên Nhiên lại vọt lên chạy ngay phía sau, hắn không khỏi tăng tốc lên hơn 110km/h ý định muốn bỏ xa Sở Yên Nhiên lại phía sau.

Hết đoạn đường sửa chữa, phía trước lại có ánh đèn. Sở Yên Nhiên cũng không ngừng tăng tốc cao hơn, dần dần càng lúc càng đuổi gần Tôn Hiểu Vĩ hơn. Xa xa đã nghe thấy tiếng người hô ngập trời ở cung văn hóa thể thao nơi đích đến.

Hai chiếc xe mô tô gần như cùng một lúc chạy vào cổng cung văn hóa thể thao. Sở Yên Nhiên vẫn tiếp tục vê ga thêm, chiếc xe gần như đã đạt đến đến tốc độ cao nhất có thể. Từ trên cao nhìn xuống, hai chiếc xe gần như trở thành hai đạo thiểm điện, lao vun vút về phía trước với tốc độ kinh hồn.

Chiếc xe càng lao nhanh, Trương Dương càng ôm chặt eo Sở Yên Nhiên hơn, mà chỗ đó của hắn cũng không ngừng dán sát vào mông Sở Yên Nhiên hơn. Chiếc xe rung lên bần bật, cảm giác cọ sát lên tục khiến thằng nhãi này không chịu được nữa mà lớn tiếng gào lên: “Ta yêu ngươi!”

Tuy rằng hắn đã cố sức gào lên nhưng vì tiếng động cơ quá to, lấn áp hoàn toàn tiếng hắn nói. Nhưng chẳng hiểu sao Sở Yên Nhiên lại hơi run lên một chút, chỉ một thoáng do dự, chỉ một thoáng mất tập trung là chiếc xe liền chạy chậm hẳn lại. Tôn Hiểu Vĩ nắm chắc cơ hội vê ga vọt lên phía trước chặn đường nàng, chỉ một thoáng đó thôi hắn liền có thể chuyển bại thành thắng.

Sau khi đạt đến cực đỉnh, tốc độ xe cũng không thể hoàn hảo như trước nữa mà lại có phần hơi chậm lại, cuối cùng nàng cũng chỉ về thứ hai.

Sở Yên Nhiên bỏ mũ bảo hiểm ra, để mái tóc đen dài bóng mượt xõa tung ra phía sau, nhìn về phía đám người xa xa đang không ngừng hoan hô chúc mừng Tôn Hiểu Vĩ, nhưng trên mặt nàng lại không biểu lộ chút buồn bực tiếc nuối nào. Nàng xoay người lại bắt gặp ánh mắt đầy vẻ áy náy của Trương Dương.

Trương Dương thấp giọng nói: “Xin lỗi …!” Cũng vì câu nói của hắn ngay lúc quyết định kiến Sở Yên Nhiên mất tập trung để Tôn Hiểu Vĩ vượt lên, cướp đi vị trí thứ nhất, đoạt mất hơn 7 vạn tiền thưởng. Trương Dương cũng thấy áy náy thực lòng muốn xin lỗi.

Sở Yên Nhiên nhẹ lắc lắc đầu, bỗng nhiên nàng lại tiến lên hai bước áp sát mặt vào ngực hắn. Trương Dương cứ ngây ngốc đứng nhìn, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi đưa hai tay lên cầm hai bờ vai nàng. Trong ấn tượng của hắn thì đây là lần đầu tiên cô nàng này lại chủ động như vậy, hắn vẫn còn tưởng nàng ta là vì thua cuộc mà buồn nên nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội nữa mà!”

Sở Yên Nhiên vong tay ôm chặt hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ta không quan tâm tới mấy cái đó … Chỉ là … Chỉ là muốn ngươi nói lại câu đó lần nữa …” Nói xong nàng càng thấy xấu hổ hơn, cứ rúc vào lòng hắn không dám ngẩng đầu nhìn nữa.

Mãi tới lúc này Trương Dương mới hiểu tại sao nàng ta lại hành động như vậy. Trương Dương cũng thấy quá bất ngờ mà kích động không nói thành lời, cứ lắp bắp: “Ta … Ta yêu ngươi …!”

“Không đúng! Lần này nghe buồn nôn lắm, ngươi chẳng chịu thành thật chút nào cả!” Sở Yên Nhiên nghe hắn nói mà nổi cả da gà, vội vàng buông hắn ra.

Trương Dương có chút không cam lòng nhìn nhìn lại bộ dạng buồn cười của nàng ta. Xem ra muốn bày tỏ tình cảm cũng phải tùy vào hoàn cảnh thích hợp.

*************

Một lúc sau Tôn Hiểu Vĩ mới tách ra khỏi đám người đi tới phía này, hắn mỉm cười gật đầu với Sở yên Nhiên. Người thắng luôn có cái thái độ lạnh nhạt coi thường, nhưng hắn không nhắm vào Sở Yên Nhiên mà muốn nhắm vào thằng nhãi Trương Dương kia. Hắn cười cười bắt chuyện trước: “Yên Nhiên, kỹ năng lái xe của ngươi càng lúc càng thuần thục hơn rồi đó!”

Sở Yên Nhiên cũng chỉ nhàn nhạt cười không nói gì. Từ trước tới giờ nàng cũng không mấy thích thú gì với gã Tôn Hiểu Vĩ này, mà dùng hai từ phản cảm thì đúng hơn. Nàng lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Bọn ta đi trước!” Nói xong nàng ném chìa khóa cho Trương Dương. Trương Dương nổ máy, nàng chậm rãi đi tới rồi ngồi nghiêng một bên, vòng hai tay ôm thắt lưng Trương Dương một cách rất thân thiết.

Trong ánh mắt Tôn Hiểu Vĩ toát ra sự ghen ghét nồng đậm cứ nhìn chằm chằm hai người Trương Dương đang khuất dần trong màn đêm.

*************

Vừa rời khỏi cung văn hóa thể thao Thiên Vân xong thì có sáu chiếc mô tô khác đều chạy tới chặn hai người Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên. Trương Dương liền nhận ra một gã trong số chúng chính là gã tài xế béo mặc áo da màu nâu mà lúc nãy bị Trương Dương ném túi trang điểm trúng đầu. Gã béo này cũng khá có tiếng tăm ở đất này, hắn có biệt danh Hòa Thượng. Vừa rồi đua xe bị Trương Dương ám toán hiển nhiên hắn vẫn ghi hận trong lòng. Hắn cùng đám đàn em vẫn một mực chờ Trương Dương ở chỗ này, hắn nhất quyết phải dạy dỗ thằng nhãi con kia một bài học cho chừa.

Sở Yên Nhiên thấy đám người kia mặt mày dữ tợn lại chặn đường của mình, nàng nghẹ giọng khuyên: “Đám người này đều không phải hạng tốt lành gì, chúng ta báo cảnh sát đi!”

Trương Dương khinh thường cười nói: “Cảnh sát nhân dân còn phải bận trăm công nghìn việc, không có việc gì to tát cả, không nên làm phiền đến họ làm gì.”

Trương Dương quét mắt nhìn cả đám xung quanh thở dài nói: “Ta ghét nhất là bạo lực, thế nhưng là bọn chúng bức ta phải dùng bạo lực mới chịu nghe lời!” Trước mặt nữ nhân, thằng nhãi này luôn luôn tìm cách khoe mẽ.

Hai chiếc xe vê ga vọt tới người Trương Dương, hai cái ống tuýp cũng được giơ lên quá đầu, ý định muốn nhằm đầu thằng nhãi kia đập xuống. Thấy điệu bộ hùng hổ không coi ai ra gì của hai thằng nhãi kia, Trương Dương thực sự bị chọc giận thật rồi. Mẹ nó chứ, xem ra pháp luật còn quá nhẹ tay với mấy đám du côn này. Bị cái ống tuýp kia đập trúng đầu cũng dễ gây án mạng lắm chứ.

Trương Dương nhíu nhíu mày giơ tay tóm ngay đầu ống tuýp rồi dùng sức giật mạnh một cái. Hai gã lái xe kia không ngờ thằng nhãi này lại bưu hãn đến vậy, vì quá bất ngờ nên bọn chúng bị hẫng đà ngã lăn xuống đất, còn hai chiếc mô tô do không người lại nên vọt về phía trước một đoạn ngắn rồi đổ rầm! xuống đất.

Trương Dương gạt chân chống xuống xe bước tới rồi xoay đầu hai ống tuýp lại đập hai thằng dưới đất mỗi thằng một cái như trời giáng. Từ dạo trước đến giờ Trương Dương xuống tay đánh người rất có nghề, một đòn vừa đủ lực khiến hai gã kia mất khả năng chiến đấu lại khiến bọn chúng nếm mùi đau đớn chứ không nguy hiểm gì tới tính mạng.

Gã béo biệt danh Hoà Thượng cùng đám đàn em thấy Trương Dương vừa ra tay cái liền hạ gục hai gã trong đồng bọn, lúc này mới nhận ra đã động phải thú dữ, thế nhưng bên hắn người đông thế mạnh, không nhẽ lại đi sợ thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch kia? Cả đám cùng rút đồ chơi ra hét lên một tiếng rồi xúm lại quây đánh Trương Dương, nhất quyết phải trả thù cho đại ca cùng hai gã đồng bọn, nhất quyết phải dạy dỗ thằng nhãi con kia một bài học nhớ đời.

Trương Dương nhếch mép cười lạnh không hề báo trước vung tay phải phi ống tuýp trong tay trúng ngay bả vai gã Hoà Thượng, hắn đau đớn thét lên một tiếng, cả thân hình ục ịch của hắn bay ngược về phía sau nặng nề rơi xuống đất. Không đợi hắn bò dậy, Trương Dương lại vọt tới tung một cước ngay bụng hắn khiến hắn văng ra xa vài mét, bụi mù bay ngập trời che tầm nhìn mọi người, cũng chẳng biết hắn sống chết thế nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.