Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 7: 7: Nhận Thức




Dương nhận thấy được cơ thể của giống cái nhỏ bé trong lòng hắn có hơi cứng đờ, hắn cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào cây mây và dây leo ở trước mặt.

Cây mây và dây leo thì có gì đáng xem chứ? Hắn khó hiểu hỏi: "Mấy cành cây này cản đường cho nên tôi đều nhổ chúng ra hết rồi, có vấn đề gì sao?"Lâm Diệp ngẩng đầu đầy hung tợn nhìn về phía hắn, "Mấy cành cây này đều là do anh nhổ sao?"Dương không hiểu tại sao cô đột nhiên lại trở nên kích động như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: "Ừ, sáng nay tôi đã nhổ.

"Hắn vừa dứt lời, giống cái nhỏ bé ban nãy còn ngoan ngoãn để cho hắn ôm lại bắt đầu giãy dụa.

"Anh mau thả tôi xuống!"Động tác giãy giụa của Lâm Diệp có hơi lớn, suýt chút nữa hắn đã làm cô ngã, vì vậy hắn chỉ có thể buông tay đặt cô xuống.

Hai chân của Lâm Diệp vừa chạm đất, là cô liền chạy tới chỗ cây mây và dây leo.

Cô cầm một cành cây lên xem xét kỹ lưỡng, mấy ngày nay nắng rất gắt, nếu như phơi nắng hai ba ngày, thì có lẽ những cành cây này sớm đã bị phơi khô từ lâu rồi, nhưng bây giờ cành cây trong tay cô mặc dù lá cây có chút héo úa, nhưng màu sắc thì vẫn xanh tươi, căn bản là không giống như bị phơi nắng mấy ngày liền.

Những người bạn đồng hành đột nhiên biến mất, những thú nhân kỳ lạ, những ngọn núi biến mất trong hư không, những dòng sông xuất hiện trong hư không, những cây mây và dây leo bị nhổ ! Những thứ này quay cuồng trong đầu Lâm Diệp, cuối cùng hóa thành một lốc xoáy màu đen cực lớn, giống như muốn nuốt chửng cả người của cô vào.

Dương nhìn thấy sắc mặt của cô đột nhiên trở nên rất kém, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"Lời nói của Dương kéo Lâm Diệp ra khỏi những suy nghĩ xa vời, cô lắc đầu cười miễn cưỡng với hắn: "Tôi không sao.

"Cô quay người lại, chỉ tay về phía dòng sông và hỏi Dương: "Anh có biết dòng sông này chảy về đâu không?"“Tất nhiên là tôi biết.

” Dương nói, “Cứ đi bộ dọc theo con sông này là sẽ đến bộ lạc của chúng tôi”.

Trong lòng Lâm Diệp bỗng chốc cảm thấy hơi hồi hộp, tiếp tục hỏi: "Ngoài bộ lạc của các anh ra thì còn có bộ lạc nào nữa không?""Có, phía trước bộ tộc Miêu tộc của chúng tôi vẫn còn có vài bộ lạc nữa, chẳng qua là chúng tôi cách nhau có hơi xa! "Lâm Diệp dò hỏi được không ít chuyện từ Dương, cuối cùng xác định được một điều, đó là trăm dặm phía trước đều là núi sâu rừng già, cư dân đều là thú nhân, căn bản là không có "Nhân tộc"!Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động trong ba lô ra, điện thoại di động vẫn hiển thị là không có tín hiệu, ngón tay cô run run gọi cuộc gọi khẩn cấp, nhưng vẫn là không gọi được.

"Cuộc gọi khẩn cấp" có nghĩa là dù bạn bị kẹt trong thang máy, kẹt trong núi sâu rừng già hoặc gặp trường hợp khẩn cấp khi đi ra ngoài mà điện thoại di động của bạn không có tín hiệu, bạn vẫn có thể gọi được các cuộc gọi cho cứu hỏa, cảnh sát, trung tâm cấp cứu, trung tâm xử lý tai nạn giao thông, … Những thứ có thể cứu sống con người trong lúc khó khăn.

Hiện nay không thể thực hiện được cuộc gọi khẩn cấp ! Có thể là do nơi này thực sự không có tín hiệu, hoặc là chức năng này không được cài đặt khi điện thoại được sản xuất! Nói chung là sẽ không có chuyện gì xảy ra, cô tự an ủi bản thân mình trong lòng như vậy.

Cô cố nén những bất an trong lòng mình, hỏi: "Dương, tôi có thể đến bộ lạc của anh không?"Theo như những lời Dương nói, bộ lạc Miêu tộc và thôn Thượng Thạch nên ở cùng một phương hướng, cô nghĩ nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, cô có linh cảm rằng nếu đi đến được bộ lạc Miêu tộc thì cô có thể hiểu được bây giờ chuyện gì đang xảy ra.

“Đương nhiên là có thể rồi.

” Dương không chút do dự nói, cô đã là giống cái của hắn rồi, không theo hắn trở về bộ lạc thì cô còn định đi đâu?Lâm Diệp điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi cùng những thú nhân đi về phía trước.

Sau khi đi ra khỏi khu rừng, cô phát hiện la bàn đã hoạt động bình thường trở lại, cô dùng la bàn đối chiếu với bản đồ xem, thì phát hiện ra rằng phương hướng mà họ đang di chuyển và phương hướng của thôn Thượng Thạch là giống nhau.

Cô liếc nhìn đồng hồ một cái, bây giờ đã gần bảy giờ, nhưng mà đầu thu vẫn là thời điểm ngày dài đêm ngắn, cho nên trời chỉ hơi chập tối.

Chẳng qua là ở nơi hoang dã vào ban đêm không an toàn, vì vậy để trở về bộ lạc trước khi trời tối hẳn, những thú nhân gần như là chạy nước rút.

Lâm Diệp với tư cách là một kẻ thể lực vô cùng kém trong số bọn họ, vì để không gây cản trở cho nên cô phải để Dương cõng cô chạy.

Cũng không biết tại sao những thú nhân này lại có thể lực lợi hại đến như vậy, rõ ràng là trên người vác rất nhiều thứ, nhưng bọn họ chạy vẫn nhanh như đang bay.

Lâm Diệp nằm trên lưng Dương, chỉ cảm thấy bản thân mình sắp nôn ra rồi.

Khi mặt trời lặn hoàn toàn và mặt trăng vừa mới lên cao, những thú nhân cuối cùng cũng dừng chân lại.

Dương nói với Lâm Diệp: "Đến rồi.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.