Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 68: Ăn ngon!




Beta: Rya

Thịt kho tàu mềm nhừ ngon miệng thật sự là món ăn ưa thích của người già đến trẻ, đặc biệt là Lâm Sở Trì còn nấu ngon như vậy, dù cho người không thích ăn thịt mỡ cũng không từ chối được mùi vị này.

“Cha, thịt kho tàu của nhà ăn trường cha quá thơm, khó trách Tử Tử ở nhà vẫn nói cơm của trường ông nội ăn ngon.”

Ngày hôm nay thầy Vương không chỉ tới ăn cơm một mình, còn dẫn gia đình ba người của con trai. Vợ con trai ăn thịt kho tàu béo mà không ngấy, cảm thấy còn ngon hơn hồi trước ăn ở nhà hàng.

“Thịt thịt ăn quá ngon.” Nhóc con ăn tới độ miệng mỡ bóng loáng, nghe mẹ nói vậy ngẩng đầu lên nói.

Thầy Vương nhớ hồi khai giảng dẫn cháu trai đến ăn cơm trứng xào cà chua, cảm thấy trí nhớ của cậu nhóc ngược lại không tệ.

“Nếu không phải cách công ty quá xa, mỗi ngày con đều muốn đến chỗ cha ăn chực, con cũng đã ăn ngán nhà ăn của công ty chúng con rồi.” Con trai thầy Vương ăn một muỗng cơm lẫn thịt to, trên mặt lộ ra sự thỏa mãn, đồng thời cảm thấy đều là nhà ăn, cơm của công ty hoàn toàn không có cách nào so với nơi này.

Đại học H ở Thành Đông, vợ chồng bọn họ lại sinh sống và làm việc ở Thành Tây, cũng hiếm khi nhân dịp chủ nhật dẫn con sang đây thăm ông cụ.

Thường ngày bọn họ qua đây sẽ nấu cơm ăn ở nhà, hoặc là cả gia đình đi ra ngoài ăn, hôm nay do thầy Vương nói nhà ăn có món ngon, thêm vào trí nhớ của cậu nhóc tốt, còn nhớ cơm của trường ông nội ăn ngon, cũng ồn ào đòi ăn, hai vợ chồng mới đồng ý đến nhà ăn.

Trước khi đến bọn họ còn có hơi phản đối, cảm thấy cho dù nhà ăn đại học có ngon đi nữa thì có thể ngon hơn chỗ nào, chờ khi tới nhà ăn ngửi mùi thơm, lập tức thấy thật là thơm.

Người vợ thường ngày ăn thịt chỉ chọn thịt nạc ăn, lúc này cắn cả thịt mỡ và thịt nạc vào trong miệng, bỗng nhiên có cảm giác thịt mỡ còn thơm hơn thịt nạc.

“Buổi tối chúng ta ăn cơm ở nhà ăn rồi hãy trở về.”

Bình thường bọn họ đều ăn cơm trưa xong, ở cùng ông cụ một lát, gần hai, ba giờ thì về nhà. Nhưng ngày hôm nay bữa trưa còn chưa ăn xong, cô ấy đã nhớ nhung cơm tối rồi.

“Anh thấy cũng được.” Nghe vợ nói vậy, anh ta không chút do dự gật đầu.

Thầy Vương ước gì hai vợ chồng có thể ở lại bên mình lâu hơn, vui vẻ nói: “Các con đừng chỉ ăn cơm, cũng uống ít canh đi, canh rất tươi, cá viên trong canh làm bằng tay đấy, ăn ngon lại có dinh dưỡng.”

Hai vợ chồng nghe vậy, theo bản năng bưng lên canh uống, phát hiện đúng là uống ngon, cá viên cũng ăn rất ngon.

“Tử Tử, canh này cực kỳ ngon, cháu cũng nếm thử xem.”

Bình thường vì sức khỏe của con trai, người mẹ không dám cho con tùy tiện ăn các loại thịt viên gia công bán bên ngoài, hiện tại có cá viên làm bằng tay, muốn cậu nhóc mau mau nếm thử.

Trái với canh cá viên, thịt kho tàu màu đỏ sáng càng hấp dẫn đứa nhỏ, đặc biệt là khi cậu nhóc đã nếm được vị thịt, biết rất ngon.

Nhưng người làm mẹ đương nhiên biết làm sao đối phó với con trai, đút canh vào trong miệng cậu nhóc, cậu nhóc nếm thử mùi vị phát hiện canh ngon thật lập tức chủ động nhận muỗng.

“Ngon thật.” Tử Tử uống canh cá viên hài lòng lắc đầu.

Bữa cơm này cả nhà bọn họ ăn hết sức thoả mãn, cậu nhóc ăn no bụng tròn xoe ngửa đầu tỏ ý: “Con không muốn đi học mẫu giáo, con muốn học ở trường ông nội.”

“Con muốn học ở đây vậy còn sớm lắm.”

Hai vợ chồng nghe thấy ý tưởng ngây thơ của con trai, liếc mắt nhìn nhau cười.

“Con mặc kệ, con muốn đến trường ông nội học.” Có lẽ biết ở đây ai cũng chìu mình nhất, cậu nhóc nói xong đi ôm đùi, “Ông nội có được hay không?”

Thầy Vương dụ dỗ nói: “Cháu ngoan, cháu còn quá nhỏ, chờ cháu lớn rồi lại tới trường ông học có được hay không?”

“Nhưng cháu đã lớn rồi.” Cậu nhóc đứng trên mặt đất còn không cao bằng đùi các sinh viên gần đấy ngẩng lên đầu nói.

Bên này bởi vì cơm của nhà ăn đại học quá ngon, mà cậu nhóc ầm ĩ muốn nhảy thẳng từ mẫu giáo lên học đại học trước tiên không nhắc tới, một bên khác, người cha mua phần cơm thịt kho tàu ở nhà ăn của con gái mang về đã trở lại công trường.

Vốn dĩ con gái thấy ông ấy thích ăn, muốn mua thêm hai phần cơm cho ông ấy, nhưng người cha chỉ lo tiền trong thẻ con gái hết, chỉ muốn một phần thịt kho tàu.

“Lão Ngô về rồi à, trường con gái anh thế nào?”

Các công nhân đều biết ông ấy đi làm gì, nhìn thấy ông ấy trở về thuận miệng quan tâm nói.

“Đại học đúng là khác biệt, trong trường rất lớn, hoàn cảnh cũng đẹp, quan trọng nhất là cơm nhà ăn cũng rất ngon.”

“Nhà ăn trường học có thể ngon chỗ nào, con trai của tôi nghỉ hè trở về đều oán giận nhà ăn không ngon.”

“Đó là do nhà ăn trường con cậu dở, nhà ăn của trường con gái tôi thì khác, buổi trưa tôi ăn thịt kho tàu ở đấy, giò heo còn có canh cá viên, còn ngon hơn quán cơm bán bên ngoài.”

“Thật à?”

“Lừa các người làm gì, tôi còn đóng gói một phần chuẩn bị ăn tối đây.”

Thấy các công nhân không tin, ông ấy nói xong lấy ra hộp đồ ăn dùng một lần từ trong túi. Cơm thịt kho tàu còn âm ấm mất đi túi và nắp hộp cản mùi, mùi thơm lập tức bay ra.

“Rất thơm.”

“Đâu chỉ thơm, thịt kho tàu này còn đẹp mắt, nhìn đã thấy ngon.”

Các công nhân nói chuyện đồng thời đều nuốt ngụm nước miếng, lập tức duỗi tay muốn cướp cơm.

“Mấy người làm gì vậy?”

“Đừng hẹp hòi, cho chúng tôi nếm thử xem cơm nhà ăn đại học có vị gì, chỗ tôi còn có bình rượu cho anh đấy.”

“Hộp thuốc trên giường của tôi cũng đưa anh.”

Bọn họ nói xong bắt đầu cầm thịt nhét vào trong miệng, trong nháy mắt bị thịt kho tàu mềm nhừ chinh phục.

“Ai ya, đây là thịt kho tàu à, cũng quá ngon rồi.”

“Thịt này ngon quá.”

Lão Ngô thấy bọn họ ăn thì hối hận vì đã cho bọn họ thấy, đồng thời, chỉ có thể ăn luôn, tránh cho phần cơm ngon lành bị ăn chực hết, hời cho bọn họ.

“Lão Ngô, không phải anh đã ăn cơm rồi à, sao còn giành với chúng tôi.”

“Đây là cơm con gái mua cho tôi, rõ ràng là các người cướp với tôi.” Lão Ngô tức giận nói.

Mấy công nhận ngại ngùng không nói gì nữa, chỉ là tốc độ giành thức ăn nhanh hơn một chút.

Lượng cơm thịt kho tàu thực ra không ít, nhưng không chịu được nhiều người ăn như thế, không bao lâu đã bị ăn sạch đến một hạt gạo cũng không còn.

Mấy gã đàn ông hiếm khi được ăn phần cơm ngon như thế, ăn xong trên mặt đều lộ vẻ chưa hết thòm thèm.

“Thịt kho tàu ngon như vậy e là không rẻ nhỉ?”

“Cũng được, gần giá với quán cơm bên ngoài.”

“Vẫn là đi học tốt, cơm trong trường học cũng ngon như vậy.”

Nghe thấy các công nhân cảm thán, trái lại lão Ngô không nghĩ quá nhiều, ngược lại cảm thấy vui mừng vì con gái học ở một trường tốt.

Trong trường học.

Bởi vì món thịt kho tàu, Lâm Sở Trì lại kéo dài thời gian bán buổi trưa trong sự làm nũng của bọn sinh viên.

Mãi đến tận hơn ba giờ, cô rốt cục có thể rời khỏi phòng bếp ra ngoài nghỉ ngơi.

“Thất Thất, buổi trưa chị nấu thịt kho tàu thật là ngon.”

Triệu Nguyệt đi ngang qua bên hồ thấy cô lại nghỉ ngơi ở chỗ cũ, bèn chạy tới ngồi xuống ở bên cạnh.

“Hôm nay em không cần luyện đàn à?”

“Hôm nay là chủ nhật mà, dù sao em cũng phải nghỉ ngơi.” Cô ấy nói xong nghĩ đến cái gì, cầm lấy điện thoại của mình mở ra nói, “Cho chị xem thứ này.”

Lâm Sở Trì còn tưởng rằng cô ấy muốn cho mình xem cái gì, đến gần lập tức phát hiện hóa ra là video quay tối hôm ấy cô cho mèo ăn.

Phát hiện gương mặt của Xấu Xa trong video trông còn tròn hơn, cô mỉm cười khen một câu: “Quay rất đẹp.”

“Em đăng video lên thế mà nổi rồi, có rất nhiều người bình luận khen, đều khen ngợi Xấu Xa đáng yêu, còn có người hỏi thịt khô chị làm.” Triệu Nguyệt nói xong mở ra mục bình luận cho cô xem.

Lâm Sở Trì không chơi Short Video, ngược lại không có quá nhiều khái niệm về việc có nổi hay không, thấy ở mục bình luận rất nhiều người đều hỏi thịt khô, nói cũng muốn làm cho mèo mình ăn, bèn nói cách làm cho Triệu Nguyệt.

“Thất Thất, em cảm thấy chị có thể lập một tài khoản, mỗi ngày chia sẻ cho mèo ăn hằng ngày, hoặc là nấu ăn hằng ngày, nhất định sẽ nổi.” Triệu Nguyệt vừa dựa theo phương pháp cô chỉ, đánh chữ ở mục bình luận vừa nói.

Lâm Sở Trì lắc đầu: “Chị không biết chơi cái này.”

“Rất đơn giản.” Triệu Nguyệt nói xong cũng nhiệt tình tải phần mềm giúp cô, cũng dạy cô làm sao quay video.

Lâm Sở Trì dùng di động quay về hướng thiên nga trên mặt hồ tiện tay quay video, sau đó đăng video lên.

“Chị rảnh rỗi xem chút là được, cùng đừng quay video thành nghiện, nếu không làm trễ nải chị nấu cơm em sợ sẽ bị người ta đánh.” Triệu Nguyệt nghĩ đến quay video ngắn rất dễ nghiện, vội nhắc nhở trước.

Lâm Sở Trì thấy thú vị, tùy tiện quay một hồi rồi tắt điện thoại di động tiếp tục trò chuyện với cô ấy.

Sau khi các cô nói về lễ đón tân sinh viên, đề tài lại bị Triệu Nguyệt kéo về ăn uống, trò chuyện một lúc cô ấy thấy đói bụng, dứt khoát cùng về nhà ăn với Lâm Sở Trì.

“Buổi trưa không ăn no à?”

Trên đường về nhà ăn, Lâm Sở Trì cảm thấy lượng cơm phần của mình vẫn đủ, cũng không tới mức khiến cô ấy đói bụng nhanh như thế.

“Ăn no, chủ yếu là miệng đói, ai bảo chị nấu ngon như vậy, đặc biệt là thịt kho tàu hôm nay, bây giờ em chỉ nghĩ tới thôi đã muốn ch ảy nước miếng.”

Tay nghề được công nhận, ý cười trên mặt Lâm Sở Trì càng đậm hơn, chờ khi trở lại nhà bếp đồng ý đưa thịt khô đã làm từ trước cho cô ấy.

“Vậy mà chị cho em thật, Thất Thất chị quá tốt rồi.”

Buổi tối hôm ấy cô ấy chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới cô sẽ làm cho mình thật, vui sướng hận không thể nhảy tại chỗ mấy lần.

“Chị sợ không làm cho em, đến lúc đó em ăn hết đồ ăn vặt của đám Xấu Xa.” Trong giọng điệu của Lâm Sở Trì lộ ra vẻ trêu ghẹo.

Triệu Nguyệt nâng bình đang vui sướng, cũng không quan tâm cô trêu ghẹo mình, trái lại nhớ tới gì đó mách cô.

“Em quên nói với chị, Xấu Xa rất thù dai, sáng hôm qua em đang đi trên đường yên bình, nó đột nhiên xông tới làm em sợ giật mình, nếu không phải bên cạnh có người đỡ em, suýt chút nữa em đã ngã rồi, nhất định là nó cố ý.”

“Vậy em không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là lúc ấy hơi hoảng sợ.”

Lâm Sở Trì yên lòng: “Buổi tối chị dạy bảo nó đàng hoàng thay em.”

Triệu Nguyệt gật đầu, tiện tay mở bình thịt khô, thoắt cái ngửi thấy mùi thịt.

So với đồ ăn vặt cho mèo có màu thịt, bình thịt khô trong tay cô ấy có màu tương, trông khá giống khô bò.

“Cái này cũng làm từ ức gà ạ? “

Triệu Nguyệt bốc một miếng lên đưa vào trong miệng, mới vừa vào miệng thoáng lan tỏa vị tươi mặn thơm giòn, nhai thêm hai cái trong miệng toàn là thịt dai dai, đồng thời còn hơi cay, là kiểu thịt khô càng nhai càng thơm. Mùi vị này còn ngon hơn khô bò bán bên ngoài, cô ấy không chắc rốt cuộc là thịt gì.

“Đúng vậy.” Bởi vì lần trước cô ấy nói muốn ăn thịt ức gà nên Lâm Sở Trì cũng không có đổi nguyên liệu.

“Thế cũng quá ngon, chị không nói em cũng không nhận ra là thịt ức gà.”

Triệu Nguyệt nói xong lại nhét một miếng vào trong miệng, cảm thấy thịt khô này còn ngon hơn bán bên ngoài, hơn nữa nguyên liệu cay tươi không quá nặng vị.

“Em thích ăn thì tốt rồi.”

“Em quá thích luôn ấy chứ.” Triệu Nguyệt nói xong cầm bình tiến dần đến trước ô cửa, “Thất Thất chị cũng ăn chút đi.”

“Em tự ăn dần đi.”

Lâm Sở Trì đã bắt đầu làm việc, lắc đầu từ chối.

Bọn sinh viên đều có mới nới cũ, được rồi, tuy rằng không tới mức ghét cũ, nhưng quả thực càng thích món mới hơn. Món giò heo đậu tương lúc trước được bọn họ yêu thích không rời, trưa hôm nay bán hết thịt kho tàu mới được người ta coi trọng.

Lâm Sở Trì cắt thịt ba chỉ, quyết định buổi chiều vẫn nên kho hai nồi thịt kho tàu to trước, món khác để sau làm.

Thấy cô bận rộn, Triệu Nguyệt không nói chuyện quấy rối nữa, ban đầu nằm nhoài trước bàn ngoài ô cửa vừa gặm thịt khô vừa nhìn cô cắt thịt, còn cảm thán kỹ năng dùng dao của cô. Từ từ đứng mệt rồi, lúc này cô ấy mới ngồi xổm xuống, tựa cằm ở trên đầu gối.

“Bạn học, xin hỏi cậu mua thịt này ở đâu vậy?”

Sinh viên vẫn chưa ăn đủ cơm thịt kho tàu hồi trưa, hoặc là chưa được ăn thịt kho tàu đến xếp hàng sớm chờ ăn cơm, vừa tới ngoài ô cửa số bảy đã chú ý tới Triệu Nguyệt đang ngồi xổm trên đất gặm thịt khô. Có lẽ là thấy cô ấy ăn quá ngon lành, có người không nhịn được muốn hỏi thử xem mua ở đâu.

Thịt khô ngon đến nổi Triệu Nguyệt không dừng miệng được, cho tới bây giờ có người nói chuyện với cô ấy, cô ấy mới phát hiện thịt khô trong bình đã bị cô ấy ăn hết một nửa, cũng hậu tri hậu giác phát hiện quai hàm vì gặm thịt khô nên hơi đau xót.

Có điều dù vậy, cô ấy vẫn không nỡ chia sẻ thịt khô ngon như thế, vừa đậy nắp vừa nói: “Là bạn tôi làm cho tôi.”

“Bạn cậu thật là lợi hại, vậy mà biết tự làm thịt khô.” Nghe không phải mua, người xếp hàng phía sau có chút thất vọng nhưng vẫn khen một câu.

Triệu Nguyệt gật đầu, nhét bình vào trong túi mình đứng dậy một lần nữa.

Trong phòng bếp, Lâm Sở Trì đã bắt đầu xào thịt kho tàu tạo nước màu, mùi thịt thơm ngọt bay ra, khiến cô ấy lại hơi ngứa răng.

Triệu Nguyệt ngửi mùi còn muốn ăn ít thịt khô cho đỡ thèm, thế nhưng lại sợ lát nữa ăn không nổi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không động vào.

Cô ấy dù sao cũng có thịt khô vừa nãy lót bụng, những sinh viên đằng sau ngửi thấy mùi thơm ấy, chỉ hận bây giờ không thể ăn thịt ngay.

“Thịt còn chưa bắt đầu kho đã thơm như thế, quả thực thèm muốn chết.”

“Nếu không thì chơi game phân tán sự chú ý đi, chờ đợi như thế rất khó chịu.”

“Được, kéo tôi đi.”

Chốc lát, bên ngoài ô cửa số bảy đã vang lên tiếng chơi game, mà cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều sinh viên tiến vào nhà ăn số một, đi thẳng đến ô cửa số bảy xếp hàng.

“Tớ đã ngửi thấy mùi thịt rồi.”

“Thơm quá.”

Lúc kho thịt kho tàu trong nồi, Lâm Sở Trì cũng không nhàn rỗi, xử lý xong nguyên liệu mới rãnh rỗi đứng bên cạnh nghỉ ngơi.

Triệu Nguyệt thấy cô cuối cùng củng nghỉ ngơi, đặt điện thoại di động xuống trò chuyện với cô.

“Thất Thất chị xem, hồi trước em bảo chị chơi là chơi thể loại game tổ đội cày xếp hạng giống bọn họ á.”

Lâm Sở Trì còn chưa nói, có sinh viên đang chơi game nhiệt tình nói: “Thất Thất, chị muốn chơi game hả, em có thể kéo chị.”

“Các em chơi đi, chị không biết.” Lâm Sở Trì không chơi game đó, nhưng lúc bọn họ đều đang vừa xếp hàng vừa chơi cô có nhìn trong game, cảm thấy còn phức tạp hơn Plant vs Zombie.

“Game này không khó, Thất Thất nếu chị có hứng thú em có thể dẫn chị chơi.” Triệu Nguyệt nói.

Lâm Sở Trì tùy ý gật đầu, lại nói chuyện với cô ấy hai câu rồi xoay người tiếp tục bận rộn.

Trước ô cửa, lúc bọn sinh viên mới vừa chơi trận game được một nửa, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của thịt kho tàu.

“Có phải là thịt kho tàu đã nấu xong rồi không?”

Dứt lời cậu ta ngẩng đầu nhìn vào trong ô cửa, chỉ thấy Lâm Sở Trì nhanh nhẹn múc từng miếng từng miếng thịt kho tàu óng ánh long lanh ra nồi.

Có thể là vì ánh sáng, thêm vào mặt ngoài thịt kho tàu hiện ra lớp bóng loáng, trong thoáng chốc cậu ta kinh ngạc, cảm thấy thịt kho tàu thật giống như biết phát sáng.

“Không chơi nữa, ăn cơm.” Có người chơi game chỉ để giết thời gian, cũng không để ý thắng thua tắt luôn điện thoại chuẩn bị ăn cơm.

“Treo máy sẽ bị trừ điểm.”

“Trừ thì trừ, không sao.” Hiển nhiên, đây là một người quan tâm tới ăn hơn chơi game.

Khi thịt kho tàu ra nồi, tâm tư của những người khác đều không ở trên game, thế nhưng bọn họ vẫn để ý việc trừ điểm, vì thế không thoát game ra ngay mà vừa chờ cơm vừa tiếp tục chơi.

Một tay điều khiển điện thoại một tay múc cơm, vẻ ngoài và mùi thơm hấp dẫn của thịt kho tàu khiến cho bọn họ không tập trung chơi game được.

“Rốt cuộc cũng thua.”

Chơi giống bọn họ chơi, có thể thắng mới lạ, nhưng bọn họ cũng không buồn bực, trái lại thở ra một hơi, đặt điện thoại di động xuống mau chóng ăn cơm.

Thịt kho tàu được kho mềm nhừ, khẽ cắn một miếng bỏ vào trong miệng, dù là ăn thịt mỡ không hay là ăn thịt nạc không, hoặc là nhét hết toàn bộ vào trong miệng đều cực kỳ ngon.

“A, thịt kho tàu này lại còn tứa nước thịt, ăn quá ngon rồi.”

Cả miếng thịt vào miệng, trong nháy mắt cắn xuống có nước thịt trào ra từ bên trong, nhưng nhiều hơn vẫn là thơm, đồng thời mang đến cảm giác thỏa mãn khi ngoạm miếng thịt lớn.

Có người ăn thịt kho tàu thơm ngát, càng ngày càng trong hối hận vì hồi trưa đã bỏ lỡ.

“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu không thích ăn thịt mỡ à, có cần tớ giải quyết giúp cậu không?”

“Không cần, giờ tớ ăn được thịt mỡ, cảm thấy thịt mỡ còn ngon hơn thịt nạc.”

“Chủ yếu vẫn là Thất Thất nấu ngon, thịt mỡ ăn không ngấy chút nào, có điều thịt nạc cũng ngon, mềm nhừ, không hề khô.”

Người bình thường luôn kêu gào giảm béo bây giờ hoàn toàn không nhớ ra chuyện giảm béo, hai ba ngụm đã giải quyết xong một miếng thịt kho tàu, ngon đến mức con mắt cong lên.

“Thất Thất kho thịt kho tàu vừa mềm vừa ngon, là kiểu mà ông nội tớ thích nhất, đáng tiếc không thể để cho ông ấy nếm thử.” Có một nữ sinh ăn thịt kho tàu nhưng nghĩ đến người già trong nhà.

Bạn học cùng bàn của cô ấy nghe vậy không khỏi nói: “Lý Nhã Nhã, tớ nhớ nhà cậu là người bản địa mà, cậu có thể dẫn ông nội đến trường học ăn, hoặc là mua một phần để người giao hàng mang về.”

Lý Nhã Nhã đúng là người địa phương, có điều nhà cô ấy rất xa trường học, ông cụ lại say xe, bảo ông ấy đến trường học hiển nhiên hơi làm khổ ông, trái lại cách mua mang về đúng là một cách hay.

“Cũng may có cậu nhắc nhở tớ, nếu không tớ cũng không nhớ ra còn có thể tìm người giao hàng.” Cô ấy nói cảm ơn sau đó liếc nhìn ô cửa số bảy, lập tức tăng nhanh tốc độ ăn cơm, hiển nhiên dự định chờ ăn cơm xong lại đi mua một phần mang về.

Nữ sinh cùng bàn thấy cô định mua về nhà thật, lại nhắc nhở: “Vậy cậu có cần gọi điện thoại nói một tiếng với ông nội cậu không, lỡ như ông ấy không ở nhà thì làm sao bây giờ?”

Lý Nhã Nhã nghĩ đến ông nội bình thường không có chuyện gì thích đi tìm người ta chơi cờ, cảm thấy quả thật có khả năng này, bèn vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại về.

Ông cụ nhận được cuộc gọi của cháu gái thì rất vui, nghe cô ấy nói thịt kho tàu ở trường học ngon cho nên muốn mua cho mình, nụ cười trên mặt càng hiền lành.

“Quá xa, không cần đưa cho ông.” Đương nhiên, vui thì vui, ông ấy không nỡ làm phiền cháu gái.

“Không sao đâu ông, không phiền phức chút nào, cháu đóng gói rồi sẽ có người đưa đến tay ông giúp cháu.” Lý Nhã Nhã nghĩ đến khi còn bé ông nội có món ngon gì cũng nhường mình, làm nũng nói, “Thịt kho tàu của trường chúng cháu cực kỳ ngon, cháu rất muốn để ông nếm thử.”

Ông cụ vốn nhẹ dạ, nghe cháu gái nói như vậy, xác định đưa tới thật sự không khó khăn, rốt cuộc cũng chịu đồng ý.

Lúc Lý Nhã Nhã gọi điện thoại cũng không lỡ việc ăn cơm, lúc này đã ăn gần hết, cô ấy đặt điện thoại di động xuống bưng chén lên, xúc mấy miếng cuối cùng rồi tiếp tục đi xếp hàng.

Ăn ngon thật.

Cô ấy nuốt cơm xong cảm nhận dư vị trong miệng, cảm giác như nếu không phải bụng chỉ to bấy nhiêu, thật muốn ăn thêm một chén nữa. Trong lòng suy nghĩ, cô ấy cũng không quên thừa dịp xếp hàng vội gọi điện liên hệ với anh giao hàng.

Lý Nhã Nhã vốn tưởng mình ăn no tới xếp hàng lần nữa sẽ không thèm, sự thật chứng minh cô ấy đã nghĩ quá nhiều, chờ khi xếp tới đằng trước nhìn thấy khay thịt kho tàu màu đỏ sáng, cô ấy vẫn rất muốn ăn.

Lúc cô ấy mua cơm thịt kho tàu xong rời khỏi nhà ăn, anh giao hàng cũng đã tới trường học, thấy cô ấy muốn giao cơm còn có chút ngạc nhiên.

“Bình thường đều là đưa thức ăn ngoài tới trường học, ngày hôm nay còn có chuyện đưa thức ăn từ trường học ra ngoài.”

“Người nhận hàng là ông nội em, làm phiền anh đưa lên lầu, nếu như không tìm được chỗ thì gọi điện thoại cho em.”

“Yên tâm, anh chắc chắn đưa đến tận tay ông cụ.”

Anh giao hàng cảm thấy cô gái nhỏ này rất hiếu thảo, bèn đồng ý ngay, còn chủ động tỏ ý sẽ không làm lỡ thời gian, bây giờ lập tức đưa đơn của cô ấy trước.

“Cảm ơn.” Lý Nhã Nhã thấy anh ấy nhiệt tình như vậy, sau khi nói cám ơn thì tiễn anh ấy rời đi.

Một bên khác, ông Lý cũng không đợi ở nhà, mà sau khi cúp điện thoại thì đi thẳng xuống lầu. Cũng may ở dưới lầu bàn cờ mà bọn họ thường hay chơi đặt ở đây, ngược lại cũng không cần đứng đợi.

Ông ấy ngồi ở dưới lầu không bao lâu, lại có cụ ông đi tới ngồi xuống đối diện ông ấy: “Ông Lý, chơi hai ván đi.”

“Không chơi, tôi còn chưa ăn cơm.”

“Chưa ăn cơm thì ông ngồi ở đây làm gì, còn không mau về nhà ăn đi.”

“Cháu gái của tôi nhất định đòi đưa cơm cho tôi, không phải tôi đang đợi cơm à.” Trong giọng nói của ông Lý lộ ra chút khoe khoang.

“Cháu gái ông không phải đang ở trường học à, nếu như ông không muốn tự nấu cơm, sang nhà tôi ăn tạm một bữa cũng được, dằn vặt con cháu đưa cơm cho ông làm gì.”

“Ông biết cái gì, là cháu gái tôi cảm thấy thịt kho tàu trong trường học ngon lắm, nhất định muốn tôi nếm thử, tôi nói không cần con bé phiền phức như thế nhưng đứa nhỏ nhất quyết không nghe.” Lúc ông Lý nói, nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng đậm, “Hết cách rồi, dù sao cũng là tấm lòng của đứa nhỏ, tôi cũng chỉ có thể nghe theo.”

“Nhìn ông đắc ý cười kìa, nếp nhăn trên mặt sắp nhíu lại hết, biết cháu gái ông hiếu thảo rồi.”

Ông Lý nghe thấy người ta khen ngợi cháu gái của mình, cười đến độ không ngậm mồm vào được, nói ra một câu sau này phải hối hận: “Không phải ông cũng thích ăn thịt kho tàu à, chờ đưa tới tôi cho ông nếm thử hai miếng.”

“Vậy tôi thật là cám ơn ông.” Ông cụ tức giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.