Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt - Chương 21-22 : doctruyenonline.co

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 21-22




Editor: Mây aka Tiên Vân

09|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 21.

Tưởng Kiến Quốc mặc dù dáng dấp bình thường, nhưng Ân Âm lại rất ưa nhìn, hai đứa nhỏ cũng kế thừa vẻ đẹp của cô.

Lúc này chiếc váy màu vàng nhạt mặc lên người Tưởng Du lại càng đẹp mắt.

Đợi đến lúc Tưởng Du lại chăm sóc một chút, lại nẩy nở một chút, nhất định nhìn sẽ đẹp hơn nữa.

"Chị hai xinh quá." Tưởng Tiểu Bảo hai con mắt lóe sáng.

Khoảng thời gian này Ân Âm tận sức điều tiết lại mối quan hệ của hai chị em, cô không muốn Tiểu Bảo giống như đời trước làm quỷ hút máu chỉ biết dựa vào ba mẹ cùng chị gái, cũng không muốn Tưởng Du bị ép trở thành một Voldemort.

Thời điểm tan học, cô sẽ để cho Tưởng Du đi nhà trẻ đón Tưởng Tiểu Bảo, nhờ vào việc đó để hai đứa bồi dưỡng tình cảm, nói với Tưởng Du phải chăm sóc em trai, đồng thời nói với Tưởng Tiểu Bảo thân là một nam tử hán cũng phải bảo vệ chị gái.

"Tiểu Bảo nói đúng, Tiểu Du nhà chúng ta thật là xinh đẹp." Ân Âm cùng Tưởng Kiến Quốc cũng khen cô.

Tưởng Du xấu hổ cúi đầu, khóe môi hiện lên nụ cười ngọt ngào.

Tối hôm đó, vì nhận được quà sinh nhật sớm, Tưởng Du trong lúc ngủ vẫn còn cười.

-

Đêm nay Ân Âm cũng hỏi Tưởng Kiến Quốc việc bà Tưởng đòi tiền, biết được hắn không có đồng ý, liền thở phào nhẹ nhõm.

Đối với Tưởng Kiến Quốc, nguyên chủ cũng có tình cảm, mà Ân Âm cũng được kế thừa tình cảm của nguyên chủ, nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn cùng Tưởng Kiến Quốc ly hôn, cô muốn cho hai đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh.

Bất quá, thời điểm nhắc đến bà Tưởng, cảm xúc của Tưởng Kiến Quốc vẫn có chút sa sút.

Ân Âm biết, Tưởng Kiến Quốc không phải không biết bà Tưởng đối xử với con trai bất công, trước kia đối với bà hiếu thuận, một là do bà cực khổ đem hắn nuôi lớn, thân là con trai tự nhiên phải hiếu thuận. Thứ hai là hắn khắp nơi thỏa hiệp, cũng hy vọng nhận được sự quan tâm và yêu thương của bà.

Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, trong lòng bà để ý duy nhất chỉ có một mình Tưởng Kiến Quân.

Hắn mặc dù chất phác trung thực, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc.

Huống chi bà Tưởng đối với vợ hắn một mực bất mãn, thất vọng càng tích lũy lại càng nhiều hơn, hắn đối với bà cũng dần dà không còn ôm hy vọng.

Tưởng Kiền Quốc trở về, việc mở tiệm bán đồ ăn nhanh cũng được nói đến.

Ân Âm đã sớm mướn được mặt tiền cửa hàng, lúc Tưởng Kiến Quốc còn chưa có trở về cô liền tự mình tìm người tới lắp đặt thiết bị, làm menu, thiệp nhỏ và tờ rơi.

Thế là chờ tới ngày thứ hai, thời điểm Tưởng Kiến Quốc khởi công, liền nhìn thấy cửa hàng đã trùng tu xong.

Trang trí của quán đơn giản, đhong khoáng, chú trọng đến sự sạch sẽ.

Tên tiệm lầy từ tên hai đứa nhỏ: Tiệm Cơm Thiên Du.

Mấy ngày trước, Ân Âm đã thuê người đi phát tờ rơi, đồng thời cũng quảng bá tại công trường cùng trường học.

Ân Âm tin tưởng vào trù nghệ của Tưởng Kiến Quốc, yêu cầu hắn phải làm sạch sẽ và hợp vệ sinh.

Bởi vì từ thứ hai tới thứ sáu Ân Âm phải tới trường dạy học, Tưởng Kiến Quốc là đầu bếp nên Ân Âm lại mướn một người đến quản lí sổ sách.

Là con trai của một bác gái hàng xóm, chồng của bác gái ngoài ý muốn mất sớm, lưu lại đứa con độc nhất, Lâm Học Đông mặc dù rất thông minh nhưng vì thân thể không tốt, hơn nữa cậu còn muốn chiếu cố mẹ, nên cấp hai liền nghỉ học.

Bởi vì thân thể không tốt, nên Lâm Học Đông không thể làm việc nặng nhọc, người khác lại coi thường trình độ học vấn của anh, hơn nữa anh cần một công việc gần nhà để có thể chăm sóc mẹ.

Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, Ân Âm liền biết Lâm Học Đông là đứa nhỏ không tệ, cần cù chịu khó, người cũng hiếu thảo, thông minh lanh lợi, lại không tham lam món lợi nhỏ, cũng không có những tâm tư ý đồ xấu.

Cho nên Ân Âm liền thuê anh đến quản lí sổ sách, tiền lương nhận được cũng không thấp, Lâm Học Đông tự nhiên đồng ý, đối với cô cũng rất là cảm kích.

Thế là tiệm cơm Thiên Du cứ như vậy mà khai trương.

Hình thức ăn uống mới, sự kết hợp của các món ăn vừa rẻ vừa nhiều đồ ăn cùng với tài nấu nướng của Tưởng Kiến Quốc liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hết chương 21.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 22.

"Khu phát triển Tân Thành, 136 phần hộp cơm trưa đúng không? Làm ơn cho biết cậu muốn ăn cùng món gì......"

"Ký túc xá 806 của trường trung học Dương Thành 6 phần, được, lập tức đưa qua."

"Ông chủ, cho tôi một phần thức ăn nhanh, thịt gà, rau diếp, một phần canh."

"Được, đến ngay."

......

Tiệm cơm Thiên Du vừa đến giờ cơm, hàng người liền nối dài không dứt, rất nhiều người gọi điện đặt bữa, chuông điện thoại không ngừng vàng lên.

Đã gần một tháng trôi qua từ khi tiệm cơm Thiên Du mở cửa, công việc kinh doanh càng ngày càng tốt hơn.

Tưởng Kiến Quốc là bếp trưởng, Lâm Học Đông quản lí sổ sách, còn thuê hak người giao hàng.

"Vợ à, tháng này chúng ta thật sự kiếm được một vạn sáu ngàn." Đêm đó, Tưởng Kiến Quốc mừng rỡ khi nhìn thấy thu nhập tháng này, vẻ mặt hắn ngây ngốc cảm giác không thể tin được.

Hơn sáu vạn này là thu nhập ròng, đã trừ đi chi phí nguyên liệu, cùng tiền lương của ba nhân viên.

Phải viết ở thập niên 90, một tháng kiếm được ba vạn đã rất tốt rồi, trước kia hắn làm việc trong một nhà hàng, làm mấy năm, một tháng cũng không đến bốn vạn.

Nguyên nhân không phải từ chủ nhà hàng, mà là tiền lương trong ngành chính là như vậy.

"Tháng này chúng ta chỉ vừa với bắt đầu, trong tương lai sẽ còn kiếm được nhiều hơn." Ân Âm cũng rất vui vẻ, có tiền ai mà không thích chứ, tục ngữ nói: "Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể.

Ân Âm đem Tưởng Du kéo vào lòng, vuốt vuốt tóc cô: "Tưởng Du, nhìn xem ba mẹ có tiền cho con học Trung Học rồi."

"Dạ, con cảm ơn ba mẹ."

Tiểu học Đan Dương trước đó đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, Tưởng Du là người đứng đầu trong top 10 của kỳ thi tốt nghiệp tiểu học ở thành phố S, cô được trường trung học số 1 trực thuộc trường trung học cơ sở trọng điểm thành phố S nhận vào học như mong muốn.

Tuy nhiên, nội quy của trường là phải sinh hoạt trong khuôn viên trường, hai tuần mới có thể trở về một lần.

"Tiểu Du, con có thích học lớp năng khiếu nào không? Thừa dịp nghỉ hè, mẹ sẽ đăng ký cho con học." Ân Âm không yêu cầu con gái phải phát triển toàn diện về Đức Trí Thể Mỹ, nhưng học được một hai môn nghệ thuật mình thích cũng không tệ lắm, cho dù học không tốt cũng có thể vun đắp cảm tình.

Đứa con gái này, đời trước đã trôi qua quá khổ sở, chưa từng sống vì chính mình.

Về phần Tiểu Bảo, cậu vẫn còn nhỏ, các khóa học trong nhà trẻ tư nhân cũng rất phong phú, bây giờ chủ yếu là hướng cậu tới tư tưởng chính xác.

"Có thể chứ ạ?" Tưởng Du cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình còn có thể đi học một lớp nghệ thuật, hỏi xong cô lại chần chờ, lắc đầu: "Hay là thôi đi ạ, học lớp năng khiếu cần rất nhiều tiền, tiệm cơm lại rất bận rộn, con liền ở nhà giúp ba ba."

Tưởng Kiến Quốc liền cự tuyệt: "Không cần đâu, cửa tiệm đã có ba ba, có chú Lâm, còn mướn hai người giao hàng, con tay chân nhỏ bé có thể làm được gì, vẫn là nghe lời mẹ con, học tập cho giỏi."

Cuối cùng, ở dưới sự thuyết phục của Ân Âm cùng Tưởng Kiến Quốc, Tưởng Du cũng động tâm.

"Vậy con đã nghĩ kỹ mình muốn học cái gì chưa?" Ân Âm hỏi.

Tưởng Du suy nghĩ một chút, nói: "Con muốn học mỹ thuật."

"Được."

Bây giờ là những năm 90, không có nhiều học viện nghệ thuật, cuối cùng Ân Âm chọn một học viện tên Muse, nơi này có chút xa, phải ngồi xe buýt hơn một giờ, bất quá là xe buýt đi thẳng tới học viện, Tưởng Du cũng có thể tự mình đi tới đi lui.

Ngoại trừ vẽ tranh, Ân Âm phát hiện con gái còn thích khiêu vũ, nên liền đăng ký cho cô bé lớp học khiêu vũ.

Ân Âm cùng cô học thử một lớp, trên đường trở về cô bé luôn tỏ ra rất vui vẻ, miệng cứ líu ríu giống như chim nhỏ nói không ngừng.

Ân Âm tính toán chờ tiệm cơm ổn định, cô liền từ chức ở trường học.

Nhắc mới nhớ, nguyên chủ mặc dù là giáo viên, nhưng cũng phải đặc biệt yêu thích cái nghề này, cũng chỉ vì muốn nuôi sống gia đình thôi.

Hết chương 22.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.