Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng! - Chương 145 : doctruyenonline.co

[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 145




Trans + Edit by Ngọc

-------

Triệu Di Quân biết rõ Liễu Nhất Chu thích bộ dạng nào của mình, cho nên hôm nay không trang điểm nhiều mà chỉ trang điểm nhẹ.

Dù sao cô ta cũng là người hắn thích từ nhỏ, hiện tại nhìn thấy Triệu Di Quân như thế này, Liễu Nhất Chu thậm chí có chút sững sờ.

Thứ mà hắn ta không chiếm được vẫn luôn tốt đẹp.

Khi Liễu Nhất Chu nhìn thấy Triệu Di Quân lần đầu tiên hôm nay, hắn đã gần như nghĩ rằng bọn họ đã trở lại thời niên thiếu.

    “À, đây là người giao đồ ăn đến cho chúng ta.” Dịch Nhàn vẻ mặt cảnh cáo nhìn Diệp Thiều Hoa, ý muốn cô không được ăn nói linh tinh. “Phải không, cô gái này?”

Dịch Nhàn vừa nói xong, mấy người Úc Triết Hàm mới kịp phản ứng. "Đúng rồi, đây là người giao đồ ăn đến."

Cách ăn mặc của Diệp Thiều Hoa không giống như mấy người bạn của Liễu Nhất Chu, bọn họ cũng xem nhẹ gương mặt cùng dáng dấp giống Triệu Di Quân của cô, nói cô là người giao thức ăn cũng chả quá đáng gì đâu.

Nếu không phải Triệu Di Quân đã sớm biết sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, cô nhất định sẽ tin tưởng lời nói của những người này.

Nhưng bây giờ cho dù biết cô ta sẽ không nói gì, mà là cười không quan tâm đến Diệp Thiều Hoa nữa sau đó quay lại chào hỏi mọi người, cùng nhau trở lại sân chơi.

Thấy cô không nói gì, những người khác thở phào nhẹ nhõm, không ai thèm quan tâm đến Diệp Thiều Hoa nữa, chỉ chen chúc đi cùng Triệu Di Quân vào trong sân coi cô ta như vầng trăng sáng.

   “Cô giao hàng xong rồi,” Liễu Nhất Chu chậm hơn mấy bước với những người khác, hắn cho Diệp Thiều Hoa một cái nhìn cảnh cáo, “Thì đi đi.”

Giọng nói đều đều, ngay cả bước chân cũng đều ưu nhã.

Liễu Nhất Chu hiểu quá rõ những người phụ nữ như thế này, trước đây hắn cũng không phải không có người khác, chỉ là sau khi đối phương bị đá, sẽ luôn tìm cách kiếm được vài thứ từ hắn.

Nhưng mà, Diệp Thiều Hoa bình tĩnh hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều, từ đầu đến cuối hắn đều chú ý đến cô,  cô thậm chí nghe xong còn không nhíu mày một lần.

Điều này không giống với Diệp Thiều Hoa mà hắn từng biết, không, phải nói là rất khác so với lúc hắn gặp cô lần đầu.

   “Tôi chỉ đến đây để trả lại đồ cho anh, còn có 20 vạn tôi vay anh nữa.” Diệp Thiều Hoa không lập tức rời đi, mà đưa hai thẻ ngân hàng cho Lưu Tư Châu, “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Sau khi xác nhận Liễu Nhất Chu đã cầm lấy, cô xoay người đi về phía con đường, chậm rãi từng chút một biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Nhất Chu.

Liễu Nhất Chu vốn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa sẽ chất vấn hắn sẽ làm ầm ĩ ...

Hắn trong tay còn cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi bảo vệ, nhưng cuối cùng lại không có việc gì.

Cô không chất vấn hắn, chỉ để lại hai thẻ ngân hàng.

Một chiếc do trợ lý của hắn đưa cho cô, và chiếc khác ... thẻ ngân hàng mà hắn từng đưa cho cô.

Đơn giản như vậy đã có thể giải quyết được nguy cơ của hắn và Triệu Di Quân. Hắn nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng Liễu Nhất Chu không hề cảm thấy vui vẻ gì cả, thậm chí hắn còn cảm thấy ngực mình rất khó chịu, và sự cáu kỉnh không thể giải thích được dâng lên trong lòng.

   “Sao còn chưa đi vào?” Úc Triết Hàm còn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa còn đang vướng víu ở bên ngoài, nhưng không ngờ ngay khi vừa đi ra đã thấy Liễu Nhất Chu đứng ngây người

Liễu Nhất Chu nhìn xuống hai thẻ ngân hàng trong tay, “Cô ấy đến đưa tôi cái này.”

Đây là tiền hắn cho cô vay và phí chia tay.

  “Cậu nói cô ấy trả lại cho cậu hai mươi vạn và phí chia tay?” Úc Triết Hàm chưa từng thấy người như vậy, có chút kỳ quái. ”Nói đến cái này, Diệp Thiều Hoa khá tự giác, nhưng không phải cô ấy tiêu hết 20 vạn rồi sao? Sao có tiền trả lại cậu được chứ." ”

Liễu Nhất Chu cũng là kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Diệp Thiếu Hoa ở bên cạnh hắn đã lâu, dần dần trở nên ham vinh hoa, mở miệng là 20 vạn.

Hôm nay hắn cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện rằng, trừ 20 vạn này, hắn không tốn một đồng nào trên người cô cả.

Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, hắn luôn nghĩ xem bộ váy này sẽ như thế nào khi cô mặc nó, hắn mua rất nhiều quần áo và túi xách cho cô nhưng cô ngay cả mặc thử cũng không. Bây giờ vẫn ở chỗ hắn.

Lúc trước sợ phiền phức, chưa từng muốn liên quan gì Diệp Thiều Hoa, ai ngờ, điều xảy ra vừa nãy làm hắn rất bất ngờ.

Khi Diệp Thiều Hoa muốn vay hắn 200.000 nhân dân tệ, hắn thực sự không vui, vì vậy đã đánh giá thấp cô, nhưng một thời gian sau, hắn thấy rằng cô là một người cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu không phải có chuyện khó tránh khỏi, cô sẽ không mở miệng hỏi mượn hắn hai mươi vạn.

Điều này có thể thấy cô ấy thà mặc đồ trắng còn hơn nhận những thứ hắn mua.

Không phải mua cái gì cho mình, vậy 20 vạn này, cô dùng để làm gì?

Tiệc rượu sinh nhật buổi tối, hắn liên tiếp thất thần.

Thời điểm cắt bánh sinh nhật, trên người Triệu Di Quân dính đầy bánh ngọt, Liễu Nhất Chu cầm một bộ váy kiểu mới cho cô ta đổi.

Nhìn thấy cảnh này, Dịch Nhàn và những người khác bật cười.

Vả lại còn có chút xúc động, không ngờ có một ngày Liễu Nhất Chu cũng bị ngã quỵ trước Triệu Di Quân.

Trước mặt người ngoài, Triệu Di Quân trông vô cùng vui vẻ, nhưng khi cô ta vào phòng tắm một mình, sắc mặt đó có chút thay đổi.

Từ con mắt của một người phụ nữ, cô ta tự nhiên có thể nhìn ra kích thước của chiếc váy này không phải dành cho cô ta, nó nhỏ hơn một kích thước.

Nó vừa vặn với Diệp Thiều Hoa, người gầy hơn cô ta một chút

Không ngờ chỗ của Liễu Nhất Chu lại có quần áo của Diệp Thiều Hoa.

Nghĩ đến đây, Triệu Di Quân nóng lòng muốn xé rách quần áo trên tay

**

[ Thiều Hoa, giá cổ phiếu lại tăng rồi này, làm sao đây. ] Nếu không phải đang ở công ty, chị cả ký túc xá xém chút nhảy dựng lên.

Cô gửi liên tiếp cho Diệp Thiều Hoa vài tin nhắn, thể hiện sự kích động của mình.

Sau khi hỏi thăm Diệp Thiều Hoa phát hiện ra rằng những cổ phiếu này có thể tiếp tục trúng, cô ấy đã bỏ cả nửa gia sản của mình vào cổ phiếu.

Sau khi hai người làm mọi việc xong hết, giám đốc phòng kế hoạch đến tìm họ với giọng điệu rất vui vẻ, “Kế hoạch của hai người ngày hôm qua đã được đối tác nhìn trúng rồi.”

Dưới tay xuất hiện một người mới có trình độ tốt, giám đốc sẽ tăng tiền thưởng lên, hoa hồng của dự án này cũng không ít, đương nhiên vui vẻ rồi.

Hai tin vui liên tiếp ập đến, chị cả vô cùng kích động.

Nơi họ thực tập là một công ty lớn, thậm chí số lượng nơi thực tập cũng rất hạn chế, nếu cô và Diệp Thiếu Hoa có thành tích trong vòng ba tháng, nhất định sẽ trở thành nhân viên chính thức.

Có thể trở thành thành viên của công ty này đã là một tin tuyệt vời đối với những sinh viên mới tốt nghiệp như bọn họ.

"Làm tốt lắm, hai giờ chiều nay hai người đi gặp nhà đầu tư cùng tôi."

Thời điểm ăn trưa, lão đại vô cùng kích động nói: " Thiều Hoa, sao em lại không có hứng thú chút nào thế? Những case này chủ yếu là công lao của em mà."

"Không kích động.” Diệp Thiều Hoa đặt đũa xuống sau khi vừa ăn hai miếng cơm, nguyên bản cô bị đau bụng, sau khi ăn quá nhiều lại cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu.

Về phần Diệp Thiều Hoa, cô có thể dễ dàng nhận được hàng trăm ngàn tiền hoa hồng chỉ với một vụ ở bên ngoài, việc này cũng không khiến cô cao hứng.

Diệp Thiều Hoa cùng chị cả đợi đến hai giờ chiều, cuối cùng cũng đợi được trưởng phòng kế hoạch của bọn họ tới.

Chỉ là sắc mặt của trưởng phòng kế hoạch không tốt lắm, khẽ liếc nhìn vẻ mặt mong đợi của chị cả ký túc xá, lại nhìn Diệp Thiều Hoa với gương mặt thờ ơ, vẻ mặt phức tạp: "Vụ này, quản lý Triệu nhận rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.