[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 116: Ma pháp sư thiên tài bị vứt bỏ (16)




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Khánh Linh

Beta: Linh Đang

Tính cách và thói quen của một người sau khi sống hai mươi năm ở dị giới thay đổi là một chuyện rất bình thường.

Ít nhất Diệp Thiều Hoa có chút không nhận ra anh, thậm chí Phượng Li Vân còn không có thời gian giải thích.

Giọng nói nôn nóng của Bạch Hổ vương đã truyền đến bên tai: “Phượng Li Vân, Ma Thú Thâm Uyên đã xảy ra chuyện! Có khả năng có liên quan đến khí tức của dị thế kia trên cơ thể cậu, cậu mau tới đây đi!"

Phượng Li Vân biến sắc, anh nhìn Diệp Thiều Hoa, trước khi đi chỉ nói với cô một câu: "Em chờ tôi trở lại."

Người này quá mức thâm trầm, Diệp Thiều Hoa theo bản năng cảm thấy quen thuộc, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được là ai.

"Sao thế?" Sau khi xác định người bên trong kia thật sự đã đi, Nolan mới dám đi vào, có phần vẫn còn sợ hãi nhìn cửa sổ bị mở ra : "Người vừa tới kia là ai?"

Diệp Thiều Hoa im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu : "Không biết."

Có lẽ là... Nhận nhầm rồi?

Trong một đêm, một nửa số cao thủ bậc nhất trên Đại lục Ma pháp đều đi tới biên giới Ma Thú Thâm Uyên, sau đó không trở về nữa.

008 nói đi xử lý trục trặc của không gian cũng vẫn không thấy xuất hiện.

Diệp Thiều Hoa mải mê tu luyện ma pháp, theo như hiểu biết của cô đối với hệ thống và nhiệm vụ, cô khẳng định cô sẽ không sống quá lâu ở thế giới này, đặc biệt là đến cả 008 cũng cảm thấy nhiệm vụ này có chút khó khăn, cô càng không thể lười biếng.

Thiếu nữ vừa mới nổi lên kia lại bế quan tựa như không còn xuất hiện ở trong mắt người bình thường.

Mà lúc này, Diệp Cẩn cũng bởi vì đã sớm biết nội dung trong sách, đoán được chuyện đám người viện trưởng học viện Ryan đi Ma Thú Thâm Uyên, cũng giúp bọn họ tránh khỏi một vài tai nạn.

Chỉ hơn một năm sau, lời tiên tri hơn một vạn năm trước về Đại lục Ma pháp cũng dần dần truyền ra.

Thứ hạng của Diệp Cẩn không chỉ chậm rãi tăng lên lọt vào trong năm mươi, mà còn là một nhà tiên tri thần bí và cao quý trong mắt mọi người.

"Tiên tri?" Lúc Diệp Thiều Hoa xuất quan, Nolan liền tới bát quái bên tai cô không ngừng, cô ý vị không rõ nở nụ cười.

Nolan luôn cảm thấy khi cô khẽ cười cũng khiến người phát lạnh, có điều cũng may hai người rất thân với nhau: "Cho nên Thiều Hoa, cô lúc nào vào Ma Tháp kiểm tra lần nữa vậy?"

Hơn một năm nay cô vẫn chưa vào lại, đã rơi xuống xếp hạng thứ 121.

Hơn một năm nay cũng có không ít học viên tốt nghiệp, cũng không thiếu các nhóm học sinh mới tới, những người này chắc có lẽ đã quên đi thiên tài cấp SSS lúc trước kinh diễm quần hùng rồi, chỉ biết là có Diệp Cẩn liên tiếp tạo nên tiếng vang lớn.

"Không vào, tôi muốn về nhà một chuyến trước đã." Hơn một năm nay Diệp Thiều Hoa thường xuyên để cho Carrie mang đồ về.

Cũng thường xuyên về đào tạo người nhà họ Diệp, thời gian cô ở thế giới này chắc hẳn không còn nhiều lắm, chỉ có làm cho bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn mới là thật sự giúp bọn họ, mới xem như là chân chính hoàn thành nhiệm vụ này.

Bởi vì cô nhiều lần rời khỏi trường học lại không vào Ma Tháp, mới có một lượng lớn người không tiếp tục xem trọng cô, thiên tài không có nghĩa là không cố gắng thì sẽ thành công.

Hai năm nay, thời gian Ma Thú công thành sắp đến, nhiệm vụ thứ hai cũng sắp bắt đầu rồi.

"Xin lỗi, Diệp đồng học, nửa năm trước toàn bộ Truyền Tống Trận trên Ma pháp đã không thể dùng.” Người quản lý Truyền Tống Trận nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiều Hoa, không khỏi nói: "Hơn nữa, bây giờ biên giới của rừng rậm ma thú rất loạn, tôi cảm thấy..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, Diệp Thiều Hoa đã nói một câu cảm ơn rồi rời khỏi.

Cô trực tiếp đến Hiệp hội phép thuật mua một con Ma Thú phi hành rời khỏi.

"Diệp đồng học, cô xuất quan rồi?" Không nghĩ tới Diệp Cẩn, Eileen còn có Cốc Hồng đều đang ở hiệp hội phép thuật, hơn một năm nay mấy người Cốc Hồng đã tốt nghiệp, hơn nữa thực lực của anh ta không tệ, xếp hạng cũng đứng thứ năm.

Thậm chí Diệp Cẩn còn mới vừa trở thành Phó hội trưởng hiệp hội phép thuật không lâu.

Hơn nữa Đại trưởng lão nhà họ Diệp bây giờ cũng là một thành viên của hiệp hội phép thuật.

Diệp Thiều Hoa vội vã trở về Thương Vân Thành, chỉ nhìn bọn họ một chút, không nói gì.

Nhìn thấy phương hướng cô rời khỏi là phía thành Thương Vân, Diệp Cẩn hạ mắt, khẽ cười một tiếng : " Thực là đáng tiếc, vốn là tôi còn muốn nói cho cô ta, tôi dự đoán được hôm nay rừng rậm ma thú sẽ có một hồi bạo động, rất có thể sẽ có cả Thánh cấp ma thú."

"Nói cho cô ta làm gì?" Đại trưởng lão trước kia của nhà họ Diệp nghe vậy, cũng liên tiếp gật đầu, càng ngày càng khẳng định quyết định trước rời khỏi thành Thương Vân của mình là sáng suốt, thời khắc này vẫn là đến rồi: "Cô ta có thể còn chưa biết, cô là tiên tri vạn năm khó gặp."

Eileen có thể thấy Diệp Cẩn và Diệp Thiều Hoa có chút không hợp nhau, thế nhưng hơn một năm nay Diệp Thiều Hoa rất ít giao du với bên ngoài, đã thật sự bị người quên lãng, cô ta cân nhắc xong cũng không có nhắc nhở Diệp Thiều Hoa chuyện liên quan với ma thú công thành.

Diệp Cẩn xoay người : "Đi, chúng ta đi nhìn xem."

Cô ta nhớ lần ma thú công thành này sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng sẽ xuất hiện một đại nhân vật tới cứu, Thánh cấp Ma Thú sẽ chết còn để lại ma hạch, cô ta muốn thừa lúc tất cả mọi người không chú ý lấy ma hạch đi.

Thành Thương Vân thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến độ ngay cả một Ma pháp sư cấp bốn cũng không có.

Khi ma thú như thiên quân vạn mã tiến đến, không có một ai là không khủng hoảng, đều muốn trốn chạy.

"Lan Tư, cậu trước tiên mang theo những đứa trẻ trong thành rời đi, nhà họ Diệp chúng ta có hai người biết ma pháp cấm chú, có thể bảo hộ các ngươi chu toàn." Diệp công tước đứng ở cửa thành, nhìn thấy đại trận hộ thành sắp bị đánh cho tan nát, sắc mặt rất nặng nề: “Tất cả mọi người nhà họ Diệp, chúng ta sẽ kéo dài thời gian để mọi người có thể chạy trốn, nếu như có ai sợ hãi, muốn cùng Lan Tư rời khỏi, tôi tuyệt không ngăn trở!"

Carrie lau mồ hôi trên mặt một cái, trên người cô tỏa ra hào quang màu xanh lục chiến sĩ cấp bốn mới có, lớn tiếng nói: "Tôi không đi!"

Sau lưng chính là hàng ngàn, hàng vạn người thành Thương Vân, dưới chân là tường thành, trên vai là trách nhiệm.

"Tôi cũng không đi." Một người trẻ tuổi của nhà họ Diệp sắc mặt bình tĩnh tiến lên, ánh mắt kiên định: "Nếu như không có tiểu thư, năm ngoái cả nhà chúng tôi đã chết hết! Tiểu thư vẫn luôn nói, chúng tôi là tương lai của nhà họ Diệp ở Thương Vân Thành! Cho dù hôm nay phải chết ở dưới tường thành, tôi cũng muốn chứng minh với cô ấy, chúng tôi có thể làm được! Nhà họ Diệp chúng tôi tuyệt đối không chịu thua!"

Chính là thời khắc này, đại trận thủ hộ thành Thương Vân đã bị đánh cho tan nát, đi ra ngoài trước tiên lại là một đám người nhà họ Diệp.

Nơi họ đi qua thi thể ma thú rơi xuống đầy đất.

Những Ma pháp sư và các chiến sĩ đang khủng hoảng khi nhìn thấy nhà họ Diệp, vốn đang có suy nghĩ muốn trốn chạy đã bỗng nhiên thay đổi, những người này ai mà không có thân nhân, ma thú rất đáng sợ, thế nhưng vì những người trong lòng muốn thủ hộ, có đáng sợ hơn cũng trở thành không còn đáng sợ như vậy.

Đúng vậy, bọn họ có thể không lợi hại như những ma thú kia, bọn họ có thể không có Hỏa cầu thuật cũng không biết Phong hành thuật, nhưng bọn họ biết dùng đao biết dụng kiếm!

Sẽ cứu đồng bạn!

Sẽ kéo dài thời gian!

Một mình mình người đánh không lại, thế nhưng bọn họ có một rất nhiều người! Rất nhiều người!

Bọn họ không có sức mạnh, thậm chí có những người tố chất thân thể so với người bình thường chỉ khá hơn một chút, cho nên có thể làm quân thủ hộ cửa thành.

Cũng nhờ có trận chiến này, người của Thương Vân Thành mới ý thức được, ngắn ngủi hai năm người nhà họ Diệp đã bỗng nhiên trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.

Ma thú cấp ba khi đối đầu với bọn họ, cũng khó có thể tấn công vào bên trong thành.

"Các ngươi những con giun dế này, còn muốn ngăn cản bản tôn?" Lúc những dân thường của Thương Vân Thành nhìn thấy ánh rạng đông, một con gấu màu đen cao ba trượng to lớn xuất hiện, đứng ở giữa không trung: “Hôm nay các ngươi sẽ là tòa thành đầu tiên bị ta san bằng, nói cho người của hiệp hội phép thuật và điện Quang Minh, bọn hắn không thể ngăn cản ta được."

Có thể nói được tiếng người, ít nhất đã là Thánh cấp ma thú, có thể khống chế một phương trời.

Lần này đến ngay cả Carrie cũng cảm thấy nản lòng, trên mặt cũng hoàn toàn là tuyệt vọng.

Hai trưởng lão máu me khắp người trở lại hậu viện nhà họ Diệp, bên trong còn có rất nhiều đứa trẻ chưa tới mười tuổi, hét lên: “Tất cả mọi người đi từ đường... Tiểu.... Tiểu thư cô tại sao lại trở về? Cô đi mau!"

Ông ta nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đứng ở chính giữa, trên mặt không có mừng rỡ, trái lại là kinh hoảng.

Cùng lúc đó, bên ngoài tường thành.

Đám người Diệp Cẩn cũng đã ngồi trên ma thú cấp bốn đi tới.

Đoàn người vừa đi tới suýt chút nữa đã bị Thánh cấp ma thú một chưởng vỗ chết, vẫn phải nhờ Lan Tư dùng bảo bối cấm chú cứu mấy người đi đường này một mạng.

Thấy cảnh này, Carrie hai mắt đều đỏ : "Lan Tư anh có ý gì, công tước đại nhân bảo anh dùng quyển trục cứu những đứa trẻ trong thành, anh thế nhưng đem ra cứu những tên phản đồ này? !"

" Carrie tiểu thư, anh Lan Tư cũng không phải cố ý, anh ấy chỉ là nhìn thấy tôi gặp nguy hiểm mới dùng." Diệp Cẩn nhìn ấy Thánh cấp ma thú, ánh mắt trợn lên rất lớn, thứ này không giống với Thánh cấp ma thú trong sách miêu tả!

Đại trưởng lão cũng rất hoang mang, ông ta đã từng sống một đời, đương nhiên biết ma thú này mạnh hơn so với đời trước mà ông ta gặp! Mạnh đến đáng sợ!

"Diệp Cẩn hữu dụng hơn so với những người kia." Lan Tư nhíu nhíu mày : "Cô ấy là tiên tri."

Carrie tại chỗ thì nổ tung, rất nhiều người nhà họ Diệp bọn họ liều mạng để tranh thủ thời gian cho những người trong thành này chạy trốn, những huynh đệ kia chết vô ích coi như thôi, anh ta còn dám đem ma pháp cấm chú dùng cho Diệp Cẩn!

Thánh cấp ma thú nhìn những người này như nhìn những tên hề, cũng không ngăn cản, trái lại còn giống như chế giễu nhẹ nhàng phất tay, lại là một thiếu niên nhà họ Diệp bị một chưởng nghiền nát.

Bọn họ tất cả mọi người cố gắng, vào đúng lúc này lại như trở thành một chuyện cười.

Carrie cũng không tiếp tục nhịn xuống, vận chuyển hết thảy năng lượng trong cơ thể, tụ tập đến tay, Carrie nổi giận sử dụng năng lượng vượt xa giới hạn bản thân, trở tay đập tới chỗ mấy người Diệp Cẩn.

Diệp Thiều Hoa đi theo hai vị trưởng lão, từng bước từng bước đi tới tường thành, cô đưa tay ra, cởi bỏ ngoại bào rộng lớn, phủ lên trên người thiếu niên vừa rồi.

Lúc này mới xoay người, trong khi tất cả mọi người đang nhìn về phía Carrie, nhẹ giọng nói: "Carrie, trở về."

Sau đó mới nhìn về Thánh cấp ma thú đang đứng giữa không trung kia, đây có lẽ chính là ma thú đã tiêu diệt cả nhà họ Diệp trong nguyên tác, nhẹ giọng mỉm cười: "Hiệp hội phép thuật và điện Quang Minh điện không ngăn cản được ngươi, vậy ngươi hãy xem ta làm được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.