Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 103: Phiên ngoại




Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————

Thời tiết dần trở lạnh, cô nói muốn mua quần áo mới.

Gần đây hai người thường xuyên nằm trong phòng lười biếng, cả sáng lẫn đêm, trừ ăn cơm ra thì cơ hồ là đều sinh hoạt ở trêи giường.

Hắn đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, làm gì có chuyện cô muốn mua quần áo, chỉ là cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Lúc này, hắn chỉ cần hơi lộ ra biểu tình mất mát là cô sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Hắn biết, đối phương vô cùng nhân nhượng mình. Hắn sủng cô, đồng thời cũng muốn hưởng thụ ấm áp từ cô.

Chỉ cần nhìn sắc mặt cô có chút uể oải, hắn liền không đành lòng chọc thủng lời nói dối ấy, chỉ gật đầu đồng ý ra cửa.

Cô vui vẻ giống như chim non, chạy nhanh lên lầu thay quần áo.

Lúc đi xuống, Vân Phiếm Phiếm đã trang điểm xinh đẹp, giống hệt như cô ở trêи màn ảnh, không, cô so với trêи màn ảnh còn xinh đẹp hơn nhiều.

Hắn bỗng nhiên không muốn cho cô ra cửa nữa.

Mọi người có thể nhìn thấy cô trêи TV, còn có thể nhìn thấy cô ngoài đời thực, hắn có chút ghen tỵ.

Không, không phải một chút mà là phi thường ghen tỵ.

Cô không có phát hiện ra sự khác thường của hắn, chỉ là thúc giục hắn mau chóng lên lầu thay quần áo.

Mỗi một lần hai người ra khỏi nhà là cô đều rất vui vẻ, tựa như một đứa trẻ con vội vã chạy đi khoe với người khác. Hắn thích cô lộ ra bộ dáng kiêu căng khen hắn trước mặt người khác như vậy.

Rõ ràng cô lớn tuổi hơn so với mình rất nhiều, thế nhưng vào một lúc nào đó, hắn lại cảm thấy đối phương giống như một đứa bé hồn nhiên, bất luận là trong sinh hoạt hay là trong hoàn cảnh khó khăn, cô đều có thể lạc quan bước về phía trước.

Điều này càng làm hắn cảm thấy bản thân giống như đang đau khổ giãy giụa giữa bùn lầy, bị sinh hoạt kéo chân tới mức không thể di chuyển. Cô lại như một cơn gió chậm rãi thổi qua, mỗi ngày đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

Hắn thậm chí còn không rõ, vì cái gì cô sẽ thích một người như hắn.

Nếu như không có cô, hiện tại hắn đã trở thành một người không ra gì đi.

Hắn lên lầu thay quần áo, đối phương thừa dịp nhàn rỗi liền cầm bình nước tính ra sau vườn hoa nhỏ tưới cây.

Sau khi thay xong quần áo, hắn liền xuống lầu tìm cô, cửa lớn vẫn đang đóng, lúc hắn đi tới cửa liền nghe thấy thanh âm nói chuyện.

Hắn thất thần, dựa vào cửa tới phát ngốc.

Sau khi người kia nói xong, hắn nghe thấy cô nói bà ta mau đi đi. Cô nói, hiện tại Cố Lê sống rất tốt, cô chỉ muốn hắn vui vẻ, cho dù hiện tại bà nghèo đến thế nào, cho dù bà là mẹ đẻ của hắn đi chăng nữa thì cô cũng không muốn bà ta quấy rầy tới sinh hoạt của hắn, nếu không, cô sẽ báo cảnh sát.

Ngữ khí của cô cường thế lại bá đạo, từ trước tới nay cô đều rất ôn nhu, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cô dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người khác.

Hắn chuẩn bị mở cửa, cũng không biết có phải nghe được động tĩnh hay không mà cô bỗng nhiên nói với người đàn bà kia: “Tôi cho bà tiền, bà lập tức rời đi, về sau đừng bao giờ tới đây nữa, hiện tại lập tức rời đi!”

Tốc độ mở cửa của hắn liền thả chậm đi một chút.

Hắn biết, cô là đang sợ hắn khổ sở, thế nhưng cô lại không biết, từ sau khi bà nội chết, người duy nhất có thể khiến hắn khổ sở cũng chỉ có một mình cô.

Sau khi mở cửa ra, cô đối mặt với hắn, một tay cầm bình nước, trêи mặt là nụ cười xán lạn, xung quanh cũng không thấy người nào khác.

Hắn dắt cô vào nhà, để cô chuẩn bị những đồ cần mang đi.

Cô không muốn mang quá nhiều, chờ tới khi cô vào nhà, hắn liền đi ra ngoài đuổi theo người đàn bà kia.

Xác thật giống như cô nói, nghèo túng, nhưng lại không nghèo bằng hắn của quá khứ. Hắn đã từng cho rằng nếu ngày nào đó mình nhìn thấy người đàn bà này, hắn sẽ hận bà ta, hận bà ta vì cái gì mà lúc đó không nói một lời đã vứt bỏ hắn.

Nhưng chờ tới khi chân chính nhìn thấy, hắn mới phát hiện, hắn không hề hận bà ta chút nào.

Người đàn bà vô cùng kinh ngạc, thời điểm thấy hắn cũng vô cùng kϊƈɦ động, thế nhưng hắn chú ý tới ánh sáng lập lòe trong mắt đối phương, đó là áy náy, là tham lam, là rườm rà hỗn tạp rất nhiều cảm xúc khác nhau, duy nhất chỉ không có tình yêu.

Hắn hiểu rõ, thì ra thế giới này, người chân chính yêu hắn, cho tới cuối cùng cũng chỉ có hai người. Một người vì hắn mà rời khỏi thế giới này, một người lại thật cẩn thận ở bên cạnh hắn, ngoài ra không còn một người nào khác.

Tay bà ta còn cầm một tấm thẻ, lúc hắn nhìn thấy tấm thẻ đó, trong đầu hắn còn nghĩ, tại sao cô ra vườn tưới hoa mà còn mang theo thẻ ngân hàng làm gì?

Vì thế, hắn cười với người đàn bà kia, nói: “Thôi vậy, tôi cũng là được cô ấy bao nuôi mà.”

Đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn có một tia ghét bỏ, vẻ vui sướиɠ lúc nhìn thấy hắn đã biến thành khinh thường không thèm nhìn lấy một cái mà rời đi.

Hắn xoay người, trở về nơi có người trong lòng của hắn.

———– HOÀN VỊ DIỆN 2 ———–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.