Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch - Chương 307: C307: Ức chết đi được : doctruyenonline.co

Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 307: C307: Ức chết đi được




“Chưa bao giờ có chuyện này”.

“Tuy tính ta không thích tự cao tự đại nhưng mọi người tới đây đều cư xử rất khách khí”.

“Ngay cả Đại Đế Cảnh tới đây cũng rất hòa nhã”. “Đây là lần đầu tiên ta gặp người ngông cuồng như vậy”.

Dược Nghịch Mệnh hết sức tò mò rốt cuộc thân phận của thiếu niên này là gì. Nói không phải khoe chứ thực sự không có ai dám gây chuyện ở đây.

Đắc tội một vị luyện đan sư cấp Đế chẳng phải là chuyện hay ho gì. Có thể nói rằng, chỉ cần luyện đan sư cấp Đế nói một câu thôi là sẽ có vô số người sẵn sàng. giúp ông ta xả giận, trong đó có cả cường giả Đại Đết

“Đi nào, ra xem thử xem rốt cuộc là tên ngốc nhà nào nuôi dạy ra”.

Trần Trường An cũng nổi tính tò mò. Hắn vừa ra tới ngoài phủ Đan Đế thì cuộc chiến ở bên ngoài cũng kết thúc.

Huống Trung Đường lấy một chọi ba, giành được thắng lợn toàn diện! “Yếu như vậy mà cũng dám tới đây gây sự à?”

“Đúng là trò hề”, Huống Trung Đường khinh bỉ ra mặt nhìn ba kẻ thua trận. “Xin lỗi thiếu chủ, bọn ta làm ngài mất mặt rồi”.

Ba người kia không hề quan tâm Huống Trung Đường nói gì, rõ ràng là bọn họ để tâm suy nghĩ lúc này của thiếu chủ hơn.

Thiếu niên được gọi là thiếu chủ kia hậm hực nhìn về phía Huống Trung Đường, gẳn giọng nói: “Ngươi thật to gan, ngươi biết ta là ai không?”

“Ngươi biết cha ta là ai không?”

Biểu cảm của Huống Trung Đường lúc này chuyển sang một lời khó lòng tả hết, chắc chắn là tên oắt này bị bệnh rồi, bệnh nặng luôn.

Mẹ kiếp, ngươi không tự giới thiệu thì ông đây làm sao biết ngươi là ai? “Ngươi là tên đầu đất à?” “Đầu ngươi trồng củ chuối hay sao?”

Huống Trung Đường vốn là người thô kệch, đương nhiên nói năng cũng chẳng dễ nghe chút nào.

Thiếu niên tức đỏ mặt tía tai nhưng người mà hăn ta dẫn theo lại không phải là đối thủ của Huống Trung Đường, điều này làm hẳn ta càng thêm tức giận.

“Cha... Cha ta là Huyết Đồ Đại Đế, giờ thì ngươi biết rồi chứ?” Huyết Đồ Đại Đế?

Nghe thấy bốn chữ này, Huống Trung Đường giật nảy mình, mẹ kiếp, tên oắt kia là con trai của Đại Đế?

Có điều... Huyết Đồ Đại Đế đã khá lớn tuổi rồi, ông ta đã lên tới Đại Đế Cảnh từ chục ngàn năm trước.

Thực lực của ông ta so với những cường giả Đại Đế Cảnh khác cũng gọi là có số có má, sao ông ta lại có một đứa con trai nhỏ tuổi như vậy được?

“Hóa ra là công tử nhà Huyết Đồ Đại Đế”. “Ngươi tên là Lãnh Vô Tình phải không?”

Dược Nghịch Mệnh lại gần, cười hỏi thiếu niên. Thiếu niên tên là Lãnh Vô Tình kia hết sức tò mò, tại sao người kia lại biết tên của hắn ta?

Chẳng lẽ tên tuổi của hắn ta nổi tiếng như vậy sao? Ngay cả người ở thành Đan Đế cũng đã nghe danh của hắn ta rồi à?

“Coi như ngươi có chút hiểu biết, vậy mà biết cả tục danh của bản thiếu gia”. “Ngươi là người phương nào?”, Lãnh Vô Tình kiêu căng hỏi.

“Ta ư? Ta là Dược Nghịch Mệnh, chẳng hay ngươi đã nghe tên ta bao giờ chưa?”, Dược Nghịch Mệnh cười hỏi.

Lấy Mệnh Ngươi? Tên kiểu gì vậy?

“Bố khỉ, làm gì có ai lại tên là Lấy Mệnh Ngươi, ngươi lừa bản đại gia đấy à?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.

“Thiếu chủ, người này... Người này chính là Bất Tử Đan Đế, tên là Dược Nghịch Mệnh, không phải là Lấy Mệnh Ngươi”, một tên tùy tùng vội vàng nhắc nhở.

ồ?

Người này chính là Bất Tử Đan Đế? Đây chẳng phải chỉ là một lão già tâm thường thôi ư?

Biểu hiện của Lãnh Vô Tình đã lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người rằng, tên này... Chỉ đơn thuần là một thằng ngu.

Huyết Đồ Đại Đế cũng thật là có vấn đề, con trai bị như vậy mà không nhốt lại, chữa bệnh cho hẳn ta đi, thả ra ngoài để làm gì?

“Này nhóc, ngươi tới đây để chữa bệnh phải không?” “Nhưng mà bệnh ngu không có thuốc nào chữa được đâu”.

“Chi bằng ngươi hãy ngoan ngoãn về nhà đi, thế giới bên ngoài nguy hiểm lắm, không phù hợp với ngươi đâu”.

Nghe Trần Trường An nói vậy, mới đầu Lãnh Vô Tình không kịp hiểu ngay, lại còn nhìn Trần Trường An một cái rồi tỏ vẻ bực dọc: “Bản thiếu gia đang nói chuyện với Đan Đế, ngươi là ai chứ?”

“Huống hồ, ta không tới đây để chữa bệnh, thân thể ta rất khỏe mạnh”.

“Thế giới bên ngoài nguy hiểm hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”

“Không, không, không, thân thể ngươi khỏe mạnh không có nghĩa là ngươi không mắc bệnh”.

“Đầu óc là một thứ rất hữu ích, sao ngươi lại tùy tiện để mất nó như vậy?”

“Mẹ kiếp, ngươi mắng ta!”

Mặc dù phản ứng của Lãnh Vô Tình hơi chậm chạp một chút nhưng hắn ta cũng không đến nỗi quá ngu, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra Trần Trường An đang mắng mình không có đầu óc.

“Ba người các ngươi xông lên cho ta...”

Theo thói quen, Lãnh Vô Tình lại sai ba tên tùy tùng của mình xông lên dạy cho Trần Trường An một bài học nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Huống Trung Đường, Lãnh Vô Tình lập tức câm họng.

Ức quá!

Ức chết đi được!

Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên Lãnh Vô Tình thấy uất ức như vậy.

“Cha ta là Huyết Đồ Đại Đế, các ngươi có biết Huyết Đồ Đại Đế là ai không?” “Bọn ta biết”, mọi người đồng thanh đáp. “Biết mà các ngươi còn...”

Lãnh Vô Tình phẫn nộ nhìn đám người nhưng vẻ mặt của mọi người quá bình ĩnh khiến hắn ta cảm thấy mình thật thất bại.

“Hức hức!”

“Ức hiếp người khác!”

“Các ngươi ức hiếp người khác!” ồ?

Cái quỷ gì vậy, tên nhóc này tức quá bật khóc rồi ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.