Không ngờ gây náo loạn cả nửa ngày, người mà Thanh Vân Tông muốn chỉnh phạt thực ra lại là người của bọn họ?
Hơn nữa còn là chủ nhân thực sự của Thanh Vân Tông? Đây chẳng phải là lũ lụt đã cuốn đến miếu Long vương sao?
Mọi người trong Thanh Vân Tông đều không ngờ rằng hội võ lúc này đây cuối cùng lại biến thành cục diện như vậy.
Phần thưởng không có, và hôn lễ cũng không có.
Lục Vân vẫn còn trong trạng thái bối rối, hắn ta căn bản không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng phức tạp đến vậy.
"Lão tổ, ngài... rốt cuộc ngài có quan hệ gì với vị này?"
Con cháu của Phương gia làm sao cũng không bao giờ ngờ được người đi cùng mình lại có thân phận khủng bố đến thế.
Nghe được hậu bối nói như vậy, trên mặt Phương Vân Khê cũng tràn đầy đắc ý, quan hệ thế nào?
Bạn bè!
Phương Vân Khê chưa bao giờ cảm nhận được sự náo nhiệt như vậy, thậm chí hắn ta còn có thể nhìn thấy ánh mắt của đám vãn bối nhìn mình đã có những thay đổi lớn.
Trước đây chỉ là kính sợ, còn bây giờ thì đó là sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Lão tổ nhà mình lại là bạn của cường giả Đại Đế? Đây chính là một vinh dự tối cao.
Lục Thanh Vân giao mọi việc tiếp theo cho Lục Mạnh Nhiên xử lý, sau đó đưa đám người Trần Trường An đến nơi hắn ta ở.
"Tiền bối, hiện tại ta đã có được thành tựu này, không biết... không biết đã có đủ tư cách trở thành người hầu của ngài chưa?"
Nghe thấy lời nói của Lục Thanh Vân, Trần Trường An khẽ cau mày, nói: "Ngươi đã là bán bộ Đại Đế, lại là lão tổ của Thanh Vân Tông”.
"Với thân phận như vậy thì không cần phải làm người hầu cho bất cứ ai".
"Làm chính mình không tốt sao?”
Trần Trường An thật không ngờ chấp niệm của Lục Thanh Vân lại sâu đến vậy, năm đó nói ra yêu cầu kia cũng chỉ để cho Lục Thanh Vân có một động lực để tiến về phía trước.
Đến khi hắn ta công thành danh toại thì đương nhiên sẽ từ bỏ việc muốn trở thành người hầu.
Sự thật đã chứng minh, Trần Trường An vẫn đánh giá thấp Lục Thanh Vân.
"Tiền bối, chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tư cách sao?", Lục Thanh Vân cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc, chẳng lẽ bản thân lại kém cỏi đến vậy à?
"Đủ tư cách".
"Nhưng ta sẽ không nhận ngươi làm người hầu của ta". "Làm bạn sẽ tốt hơn".
"Không phải sao?", Trần Trường An mỉm cười nói.
"Cái này... kông dám, sao vãn bối dám kết bạn cùng tiền bối”. "Ta...
Lục Thanh Vân rõ ràng đã là bán bộ Đại Đế, nhưng khi đối mặt với Trần Trường An vẫn giống như một đứa trẻ vậy, luôn tỏ ra có chút cẩn trọng.
"Không cần dè dặt như vậy".
"Mối quan hệ giữa người với người quan trọng là tấm lòng chứ không phải thực lực hay địa vị cao thấp".
"Nếu như ta muốn thì cho dù hắn ta có là một tên ăn mày thì ta cũng sẽ làm bạn với hắn ta. Nhưng nếu ta không muốn, cho dù hắn ta có là cường giả Đại Đế
đỉnh cao thì ta cũng sẽ khinh thường thôi".
"Năm đó, sở dĩ ta nói ra yêu cầu như vậy là vì ta cảm thấy thiên phú và phẩm hạnh của ngươi không tệ".
"Ngươi làm người hầu sẽ thật đáng tiếc, cũng không phải để ngươi thực sự hoàn thành những việc này thì mới có tư cách kia".
Có một điều mà Trần Trường An không nói ra, đó chính là thời gian mỗi lần hắn ta đi ra ngoài đều có hạn.
Lâu thì ba đến năm năm, ngắn thì nửa năm một năm, một lần lâu nhất cũng chỉ có thể ra ngoài dạo chơi gần bảy năm thôi.
Hơn nữa, ưu điểm của Trần Trường An chính là không già không chết, thân thể bất diệt, nhưng cũng không có bất kỳ tu vi hay sức mạnh nào.
Cho nên những năm kia, Trần Trường An chỉ kết bạn, làm những chuyện vô nghĩa chứ chưa bao giờ thu nhận bất kỳ người nào ở lại bên cạnh mình.
"Tiền bối, ta..."
"Thôi quên đi, ngươi thích gọi thế nào thì cứ gọi thế đấy, chỉ cần ngươi vui vẻ là được".