Vô Tận Vũ Trang

Chương 324: Thú triệu hoán chung cực




Theo tiếng kêu ấy, một thân ảnh hư ảo mông lung đột nhiên ẩn hiện trong không gian hang động.
Nháy mắt đã ngưng tụ thành một thực thể đứng trước Thẩm Dịch, đúng là Lam Nhan.
Thời cơ Lam Nhan xuất hiện vô cùng xảo diệu, hoàn toàn là ngay tích tắc kiến hộ vệ lẫn mưa gai đầy trời công kích đến Thẩm Dịch. Theo sự xuất hiện của Lam Nhan, những công kích này lập tức chuyển thành nhắm về phía Lam Nhan.
Mới đầu Lam Nhan hiển nhiên không có bất kỳ chuẩn bị tư tưởng, vừa bị Thẩm Dịch kêu đến liền gặp phải công kích, quả thực hù Lam Nhan hú vía. Mắt thấy năm con kiến hộ vệ đồng thời vồ đến, Lam Nhan hoàn toàn theo bản năng giơ lên tay phải, năm ngón tay khảy nhẹ, bắn ra năm tia sáng dài hẹp vào người năm con kiến hộ vệ kia.
Năm con kiến hộ vệ hung hãn mạnh mẽ bị trúng tia sáng của Lam Nhan, vậy mà bị đẩy ra như món đồ chơi. Sau đó Lam Nhan huơ tay như điện thiểm, huyễn hóa ra chưởng ảnh đầy trời, vậy mà bắt được toàn bộ trăm cây gai phóng tới, không lọt một cây.
Nhẹ nhàng bóp khẽ, cả trăm cây gai trong tay đồng thời hóa thành tro bụi.
Chuỗi động tác này nhìn vô cùng đơn giản tùy ý, phảng phất hạ bút thành văn, không hề có một điểm sai sót.
Hai mắt Thẩm Dịch bắn ra ánh hào quang mãnh liệt —— đây, chính là thực lực của tướng quân độ khó cấp năm đấy sao?
Không nghĩ tới vậy mà có thể chứng kiến mạo hiểm giả cấp bậc tướng quân ra tay, quả thực vượt xa ngoài dự liệu…
Vung tay đẩy lùi đám kiến lính, Lam Nhan phẫn nộ quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch: “Chuyện gì thế này? Sao lại tìm ta ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này a?”
Lời vừa nói ra miệng, Lam Nhan liền biết mình hỏi một câu thừa thải.
Thật hiển nhiên, đợt công kích vừa nãy chính là nguyên nhân mình xuất hiện giờ phút này!
Cho dù trước đó không biết Thẩm Dịch đã vào ổ kiến, nhưng Lam Nhan vẫn nhanh chóng xác định vị trí lúc này của mình, đồng thời sáng tỏ, mình đã vô tình ngăn cản một tai cho Thẩm Dịch.
Sau khi phóng một lượt cả trăm chiếc gai về phía Thẩm Dịch, đám kiến lính đã bắt đầu tán đi —— kiến chúa đã chết, sào huyệt đã mất đi lý do tồn tại tất yếu.
Trong hang động trống trải, chỉ còn lại năm con kiến hộ vệ.
Thẩm Dịch có lẽ vẫn không phải là đối thủ của bọn nó, nhưng giờ này khắc này, Lam Nhan lại không thể nhìn Thẩm Dịch bị công kích.
Hơi khoát tay, một cái lồng ánh sáng màu vàng kim hiện ra từ giữa năm ngón tay chụp lấy năm con kiến hộ vệ, năm con kiến hộ vệ lập tức không thể động đậy.
Ánh mắt Lam Nhan nhìn về phía Thẩm Dịch cũng đã tràn ngập sát ý lạnh như băng: “Anh lại dám lợi dụng ước định giữa chúng ta. Ta nhớ ta đã từng cảnh cáo anh, Thẩm Dịch, anh chỉ có thể được phép kêu gọi ta về việc có liên quan đến quy tắc của đô thị! Còn lại bất cứ chuyện gì ta đều khó có khả năng giúp anh! Vậy mà anh lại dám lợi dụng ta đối phó ổ kiến…”
“Ai nói tôi lợi dụng anh đối phó kiến đen?” Thẩm Dịch đột nhiên cắt ngang lời Lam Nhan.
Lời này khiến Lam Nhan ngớ ra, Thẩm Dịch nhặt lên cái rương kiến chúa rơi trên mặt đất, sau đó mới điềm nhiên như không nói: “Anh thử nghĩ lại một chút xem, con kiến chúa này là do tự chính tôi một mình giết chết, liên quan gì tới anh? Anh dựa vào đâu nói tôi kêu anh đến giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ?”
Lam Nhan ngẩn ngơ: “Thế nhưng vừa rồi…”
“Tình huống mới vừa rồi cho dù không có anh, tôi cũng có thể đối phó.” Thẩm Dịch lập tức chặn họng Lam Nhan, biểu lộ tràn đầy vẻ vô tội, tựa như hắn thật sự không hề có bất kỳ ý định nào triệu hoán Lam Nhan để ngăn tai giải nạn cho mình.
Nhắc tới cũng thế, Thẩm Dịch bất quá chỉ là hét to một tiếng Lam Nhan mà thôi, từ đầu đến cuối đều chưa nói giúp đỡ tiêu diệt kiến đen cái gì. Hoàn toàn là tự Lam Nhan xuất hiện lộn chỗ, chặn lại tiến công của đám kiến đen, nói không chừng cũng chặn Thẩm Dịch “phản kích”…
Vừa phân tích như vậy, hành vi vừa rồi thoạt nhìn càng giống tự mình Lam Nhan nhiều chuyện.
Bất kể nói thế nào, chuyện không phát sinh, Thẩm Dịch nói cái gì chính là cái đó. Hắn nói hắn có thể ngăn cản, nếu như cãi lại hắn, cũng không quá đáng là lãng phí sức lực mà thôi. Chẳng lẽ lại cho dù hắn ngăn không được, còn không cho phép người ta “tính toán sai lầm” hay sao?
Bởi vậy Lam Nhan thời khắc này đuối lý, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch, một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ giảo hoạt khốn kiếp.”
Thẩm Dịch cười hì hì: “Đừng tức giận vậy a, chỉ cần tôi không trái với quy tắc là được, đúng không?”
Lam Nhan cười lạnh nói: “Coi như đúng đi, ta có thể không truy cứu anh lợi dụng ta ngăn tai giải nạn, nhưng ta nói rồi, anh chỉ có thể kêu ta đến trong trường hợp phát hiện quy tắc có vấn đề. Nếu anh vi phạm với quy định, ta vẫn có quyền lực trừng phạt anh.”
Khuôn mặt Thẩm Dịch hơi nghiêm: “Tôi đích xác phát hiện lỗ hổng trong quy tắc.”
“Lỗ hổng nào?”
Thẩm Dịch cười cười: “Hỏi anh một vấn đề trước. Mỗi một lần bọn tôi đi thế giới nhiệm vụ, ngắn thì 3-5 ngày, dài thì 4-5 tháng. Thời gian lâu như vậy, vì sao lúc bọn tôi trở lại đô thị lại không hề thấy đói?”
Mặt Lam Nhan dài ra, việc này tính là vấn đề gì vậy trời?
Lam Nhan có loại xúc động muốn tát người, lại vẫn nhịn xuống, tức giận trả lời: “Chẳng lẽ các anh không ăn gì trong thế giới nhiệm vụ hay sao?”
Không nghĩ tới Thẩm Dịch lại vỗ tay một cái: “Đúng thế, đây chính là vấn đề. Quả thật bọn tôi có ăn uống trong thế giới nhiệm vụ, nhưng những vật kia cũng không phải lấy được sau khi giám định a. Vì sao chúng không tự động biến mất sau khi trở về? Nếu như biến mất, như vậy thời gian chúng tôi dừng lại tại thế giới nhiệm vụ càng dài, trình độ đói khát sau khi trở về hẳn nên càng mạnh mới đúng.”
Câu hỏi này coi như có chút trình độ, Lam Nhan thở dài một hơi: “Đó là vì những đồ ăn kia đã tiến nhập thân thể anh, hơn nữa sản sinh biến hóa, trở thành một phần năng lượng trong người anh.”
“Nói cách khác, đồ vật bọn tôi ăn trong thế giới nhiệm vụ, sẽ chuyển hóa thành năng lượng bản thân, cùng cơ thể hợp lại làm một, cho nên dù là chưa qua giám định cho phép, cũng có thể mang về đô thị. Là vậy phải không?”
“Ừ.”
“Tôi biết một ít thế giới nhiệm vụ có một chút sản phẩm đặc thù, giống như nước thuốc phù thủy vậy.” Thẩm Dịch nói đoạn lấy ra một lọ nước thuốc phù thủy từ trong văn chương: “Để tôi nêu lên một giả thiết. Giả sử lúc trước tôi lựa chọn giết chết Tia Dalma, cướp lấy nước thuốc phù thủy từ chỗ bà ta. Như vậy cách lấy này nhất định là không hợp lệ, không thể được công nhận, đúng không?”
“Đúng vậy.” Lam Nhan đã mơ hồ sáng tỏ Thẩm Dịch muốn hỏi điều gì.
Quả nhiên Thẩm Dịch nói: “Thế nhưng nếu lúc ấy tôi dùng nó luôn thì sao?”
Lam Nhan nghĩ nghĩ trả lời: “Ta đã hiểu ý anh. Đây quả thật là một lỗ nhỏ, bất quá cũng may sẽ không khiến quy tắc xung đột. Chúng ta sẽ tiến hành giải trừ nước thuốc sau khi anh trở về. Do chúng ta không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho anh, chúng ta cũng sẽ không xúc phạm quy tắc. Nói cách khác, nước thuốc anh lấy được bằng cách thức bất hợp lệ, dù cho phục dụng tại chỗ, cũng chỉ giới hạn hữu hiệu trong thế giới nhiệm vụ đó.”
“Hóa ra là thế, vậy bây giờ tôi lại đề ra một giả thiết.”
Lam Nhan nhíu mày: “Anh thật lắm giả thiết!”
“Đừng gấp a, trước nghe một chút.” Thẩm Dịch vẫn ung dung nói: “Giả sử tôi để binh sĩ triệu hoán của mình sử dụng nước thuốc lấy được bằng con đường bất hợp lệ, sau đó hủy bỏ triệu hoán, để bọn họ biến đi. Căn cứ quy tắc Huyết Tinh đô thị, người quản lý không gian không thể áp dụng bất luận hành vi cưỡng chế nào với mạo hiểm giả. Huân Chương Vinh Dự là chiến lợi phẩm tư nhân của tôi, anh không thể cường hành đột phá triệu hồi ra binh lính của tôi, do đó không cách nào xóa đi tác dụng của nước thuốc. Như vậy anh tính tu bổ chỗ sơ hở này thế nào đây?”
Sắc mặt Lam Nhan ngày càng thay đổi, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, liền bắt đầu chửi ầm lên: “Quỷ tha ma bắt! Cmn anh nhàn rỗi không chuyện gì làm cả ngày ngồi nghiên cứu làm sao khiến bọn ta ngột ngạt đúng không? Sự tình ngoại hạng như vậy anh cũng nghĩ ra được. Cách hoàn thành nhiệm vụ chính quy không làm, lại cứ suốt ngày đi đường ngang ngõ tắt.”
Thẩm Dịch vẻ mặt mỉm cười: “Xem ra tôi đã chỉ đúng. Như vậy… được hay không được?”
Lam Nhan liên tục hít sâu mấy cái, cố gắng bình phục tâm tình của mình, một hồi sau rốt cục nói: “Xem như anh lợi hại, lỗ hổng này thành lập. Khoan đề cập tới có bao nhiêu người sẽ làm như vậy, riêng nói tỷ lệ loại chuyện này xuất hiện thật sự quá thấp. Nước thuốc cường hóa đặc thù thông thường chỉ có một con đường đạt được, độ khó cũng chưa hẳn quá lớn, anh cũng không cần phải chui lỗ trống. Anh căn bản chính là cố ý mượn cớ để ta giúp anh ngăn trở đám kiến này mà thôi.”
Đúng vậy, Thẩm Dịch đích xác phát hiện một lỗ hổng nho nhỏ.
Nhưng không phải tất cả lỗ hổng đều có giá trị.
Giống như cậu học sinh phát hiện một cái lỗ chó tại tường rào trường học, trừ phi có “nhu cầu đặc thù”, bằng không làm gì có ai cổng lớn không đi lại cứ chui lỗ chó?
Bản thân lỗ hổng này cũng không có ý nghĩa quá lớn, hoặc nói ý nghĩa duy nhất của nó chính là giúp Thẩm Dịch tìm được một cái cớ hoàn mỹ để kêu gọi Lam Nhan, như vậy hắn sẽ không vi phạm quy tắc.
Cho nên thời khắc này Thẩm Dịch cũng khẽ cười lên: “Như vậy… Bất kể nói thế nào, tôi đích thực đã phát hiện một lỗ hổng quy tắc, bởi vậy tôi có quyền kêu gọi anh, hơn nữa không vi phạm ước định giữa chúng ta lẫn quy tắc của đô thị, đúng không?”
Lam Nhan bất đắc dĩ gật đầu: “Phải, đúng là vậy. Còn giả thiết mà anh vừa nói, câu trả lời của ta là: Nếu anh thật có thể cường hành cướp đoạt nước thuốc cường hóa thông qua cách trên, như vậy chúc mừng anh… anh có thể có được nó. Dù sao chỉ cần anh không làm cho quy tắc xung đột, vậy thì dễ nói… Ta hỏi này, trước kia anh chơi game có phải rất thích tìm Bug hệ thống hay không a?”
Khi nói xong lời này, vẻ tức giận trên mặt Lam Nhan đã hoàn toàn biến mất, ngược lại có chút hăng hái nhìn Thẩm Dịch, tựa như đang nhìn quái vật nào đó.
“Không, chỉ là trước khi tiến vào Huyết Tinh đô thị, tôi từng liều mạng nghiên cứu lỗ thủng pháp luật… Trên thực tế nó dễ tìm hơn Bug hệ thống rất nhiều.” Thẩm Dịch nhún vai.
“Thảo nào.” Lam Nhan nở nụ cười: “Anh là một trong những mạo hiểm giả thú vị nhất mà ta từng gặp qua nhiều năm tại Huyết Tinh đô thị. Dám một mình xông vào tổ kiến cấp CC đánh chết kiến chúa, còn dám lợi dụng người quản lý không gian đến giúp mình thoát thân, rất tốt, anh làm được thực sự không tệ.”
Nói đến phần sau, giọng Lam Nhan tràn đầy vẻ tán thưởng với hành vi “lợi dụng” mình của Thẩm Dịch, chẳng những không trách tội, ngược lại còn thêm thưởng thức.
Nhưng càng khiến người ta ngạc nhiên là biểu hiện của Thẩm Dịch, hắn tựa hồ không có chút kỳ lạ với loại thái độ này của Lam Nhan, càng là mang một loại biểu tình vốn nên là thế.
Phải biết rằng hành vi của Thẩm Dịch giờ phút này chính là xem Lam Nhan thành thú triệu hoán.
Xem người quản lý không gian từng đã là tướng quân độ khó cấp năm thành thú triệu hoán hô đến gọi đi, là ai cũng đều không thể nào chịu nổi, hết lần này tới lần khác Lam Nhan lại không chút phật lòng.
Tựa hồ Lam Nhan chỉ để ý mỗi việc Thẩm Dịch có làm trái quy tắc hay không.
Chỉ cần không làm trái, chuyện gì cũng dễ nói.
Không chỉ thế, sau khi trả lời hết tất cả vấn đề của Thẩm Dịch, Lam Nhan thậm chí không vội rời đi.
Nhìn xác kiến khắp nơi trên đất, Lam Nhan đột nhiên thở dài một hơi: “Lúc trước… hồi bọn ta vẫn còn là mạo hiểm giả Khu Phổ Thông, cũng từng xông qua sào huyệt kiến đen này. Khi đó, ta liền đứng ở vị trí hiện tại của anh.”
Lam Nhan chĩa chĩa vào chỗ Thẩm Dịch, sau đó chỉ sang cách đó không xa: “Tử Sa ở đằng kia, Hắc Nha, Xích Long, Hoàng Hạc ở đấy, Thanh Điểu và Bạch Xà phụ trách phòng ngự phía sau. Bảy người bọn ta cùng nhau hợp lực tác chiến, đánh trọn vẹn nửa giờ, rốt cục giết chết kiến chúa, bản thân cũng trả giá cực lớn…”
Lam Nhan nhẹ giọng nói thầm, ánh mắt dần hiện ra vẻ nhớ lại mê ly. Lời nói chậm chạp mà hữu lực: “Có lẽ trong mắt phần lớn mọi người, cuộc sống tại Huyết Tinh đô thị là tàn nhẫn mà máu tanh, nhưng một ngày kia, khi anh đi đến cuối đường, quay đầu nhìn lại, anh sẽ phát hiện có rất nhiều thứ đáng giá quý trọng.”
“Chúng ta đã từng say mê đoạn thời gian giết chóc cùng bồi hồi bên sinh tử, chán ghét, thậm chí là hận nơi đây, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn thoát khỏi. Nhưng coi như có một ngày chúng ta thật đi ra, nói không chừng sẽ phát hiện hóa ra tự do mà chúng ta kỳ vọng, chưa hẳn đã tốt hơn hoàn cảnh chúng ta lúc này…”
Thẩm Dịch không nói câu nào, chỉ là nhìn Lam Nhan nghe kể chuyện.
Lam Nhan không kể thêm gì nữa, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là một hồi cảm xúc bộc phát.
Quay sang nhìn Thẩm Dịch: “Anh không phải mạo hiểm giả đầu tiên ưa thích Huyết Tinh đô thị, nhưng anh tuyệt đối là người đầu tiên chưa bao giờ để Huyết Tinh đô thị vào mắt, chỉ coi nó như một ngọn núi cao cần phải chinh phục. Tuyệt đại đa số mạo hiểm giả có thể tiếp nhận Huyết Tinh đô thị tồn tại, bọn họ chỉ xem trọng không khí tự do, hoàn cảnh không ước thúc, khí tức tự do giết chóc. Trong khi anh lại lấy khiêu chiến cực hạn làm niềm vui. Điều đó khiến anh có thể tiếp nhận nơi đây giống như bọn họ, từ đó nhanh chóng phát triển, nhưng lại không đến mức mất đi phương hướng… Ta rất coi trọng anh, Thẩm Dịch.”
“Và?”
“Và…” Lam Nhan có chút trầm ngâm một chút: “Bất kể nói thế nào, anh phải thừa nhận một sự thật, Thẩm Dịch… anh đã lợi dụng ta.”
Thẩm Dịch không trả lời, hắn không biết nếu như hắn thừa nhận sự thật này, Lam Nhan liệu có thể lập tức trừng phạt mình hay không, cũng may Lam Nhan cũng không trông cậy hắn sẽ thừa nhận điều đó, chỉ tiếp tục nói: “Về việc này, ta có thể lựa chọn bỏ qua, cũng có thể lựa chọn trả đũa. Tuy ta không thể công nhiên giết anh, nhưng tốt xấu ta cũng là người quản lý không gian, quyền hạn ở phương diện khác vẫn phải có. Ví dụ như… có chút trùm thế giới nhiệm vụ, sau khi giết chết, một ít ban thưởng có thể sẽ đạt được, cũng có thể sẽ không đạt được; ví dụ như, trong quá trình các anh chấp hành nhiệm vụ, khả năng sẽ xuất hiện một ít ngoài ý muốn, cũng có thể sẽ không xuất hiện; lại ví dụ như, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, lúc anh tiến hành tùy cơ lựa chọn, có thể sẽ có một chút ban thưởng tốt xuất hiện, cũng có thể sẽ không có…”
“Ý ta là, chỉ cần ta nguyện ý, ta vẫn có thể làm ra một ít trừng phạt với anh. Những trừng phạt này khả năng không chỉ ảnh hưởng đến anh, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến đồng đội của anh.”
“Anh muốn thế nào?” Thẩm Dịch trực tiếp hỏi lại.
Lam Nhan nở nụ cười: “Lần này là anh nợ ta một món nợ ân tình, Thẩm Dịch. Bất quá không sao cả, phải biết rằng chưa hẳn chỉ có người quản lý không gian mới có thể giúp mạo hiểm giả, có đôi khi cũng có thể đảo lại đấy. Tựa như mạo hiểm giả độ khó cấp hai tương tự cũng có một chút giá trị với mạo hiểm giả độ khó cấp bốn. Giữa mạo hiểm giả và người quản lý, cũng là như vậy.”
“Vô luận là ta hay Tử Sa, chúng ta đều đã giúp anh, tương lai có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ cần anh trợ giúp. Hi vọng đến ngày ấy, anh sẽ không cự tuyệt chúng ta.”
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chỉ cần không trái với nguyên tắc của tôi, tôi sẽ nghĩa bất dung từ.”
“Nguyên tắc… Cái gọi là nguyên tắc bất quá là lấy cớ chào giá đi.” Lam Nhan thấp giọng cười lạnh: “Như vậy, hiện tại còn thừa một chuyện cuối cùng. Anh cũng biết ta không có khả năng giúp anh tiêu diệt năm con kiến hộ vệ kia, nhưng nếu chỉ bằng vào trạng thái bây giờ của anh, anh căn bản không thể là đối thủ của bọn nó, chờ sau khi ta đi, anh tính giải quyết thế nào?”
“Nếu chỉ có mình tôi, đương nhiên không phải đối thủ của bọn nó. Nhưng nếu không phải chỉ có mình tôi thì sao?”
Lam Nhan ngẩn ngơ, đột nhiên ý thức được gì đó, quay đầu nhìn bên ngoài hang động.
Thông đạo xa xa, mơ hồ truyền đến tiếng người.
Đó là nhóc làm vườn và đám lính dù của Thẩm Dịch đang theo thông đạo tổ kiến trống rỗng tìm đến Thẩm Dịch. Cuộc đối thoại giữa Thẩm Dịch và Lam Nhan chính là quãng thời gian quý giá mà Thẩm Dịch đã tranh thủ.
Giờ này khắc này, hắn đã không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Lam Nhan cười lên ha hả: “Hóa ra mục đích thực sự của anh chính là muốn lợi dụng ta tranh thủ thời gian chờ cứu viện a! Thật không nghĩ tới, ta chẳng những giúp anh giải trừ nguy cơ trước mắt, còn giúp anh kéo dài thời gian đến lúc giúp đỡ tới. Làm khá lắm, Thẩm Dịch. Nhớ kỹ, anh nợ ta một ân tình!”
Nói xong, thân ảnh Lam Nhan bắt đầu nhạt dần, cho đến khi biến mất.
Theo Lam Nhan rời đi, năm con kiến hộ vệ rốt cục khôi phục năng lực hành động.
Có điều giờ khắc này, Thẩm Dịch đã không cần tiếp tục quan tâm công kích của bọn chúng.
Bởi vì hắn đã không còn phải chiến đấu một mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.