Vô Địch Chiến Thần

Chương 27: Chương 27




Bị ánh mắt của Trịnh Hâm nhìn đến, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau lưng của Trần Lâm đứng.

Mà lúc này, Trần Lâm rốt cuộc cũng đã nhớ ra Trịnh Hâm là ai.
Đây là một tên lưu manh, từng có một thời ức hiệp Trần Lâm rất nhiều lần, khi anh còn học ở trường cấp hai, gần khu nhà cũ của gia đình ông Lãm.

Khi đó, bởi vì thân hình của Trần Lâm có chút nhỏ bé.

Hơn nữa, thân thể của anh còn rất suy nhược, thế nên ngày nào cũng bị Trịnh Hâm bắt nạt.
Sau khi học xong cấp hai, chuyển lên đến trường cấp ba, Trần Lâm mới thoát khỏi tay người này.

Bất quá, năm năm trước, trước khi Trần Lâm bị Trương Mỹ Lan hãm hại vào tù, thì Trịnh Hâm cũng từng có lần tìm đến gia đình anh để gây chuyện.

Lần đó, Trần Lâm còn gọi điện báo cảnh sát, đem Trịnh Hâm nhốt vào trong trại cải tạo hơn nửa năm.
Không nghĩ đến, Trần Lâm lại có thể gặp được Trịnh Hâm ở đây.

Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn qua Châu Ngọc Ánh như vậy, thần sắc của Trần Lâm tức thì liền trở nên lạnh xuống.
“Trịnh Hâm, nể tình đã từng là bạn học với nhau, tôi khuyên anh nên chú ý một chút.

Nếu như anh không muốn tự biến mất khỏi thế giới này.”
Mặc dù âm thanh của Trần Lâm nói đến cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lọt vào trong tai của Trịnh Hâm lại vô cùng khó nghe.

Lập tức, vẻ mặt của Trịnh Hâm không khỏi tỏ ra sững sờ.

Cuối cùng, hắn liền nhịn không được, cười to thành tiếng.
“Ha ha ha, Trần Lâm, không phải mày ngồi ở trong tù nhiều năm như vậy, liền biến thành kẻ ngớ ngẩn rồi chứ? Chỉ bằng vào mày, cũng nghĩ muốn để cho tao biến mất khỏi thế gian này hay sao? Đây đúng là chuyện nực cười nhất mà tao đã từng nghe được! Ha ha ha!”
Cười to một hồi, vẻ mặt của Trịnh Hâm dần dần trở nên hung ác lên.

Đồng thời, trong con ngươi của hắn bắt đầu hiện lên đầy vẻ tham lam.
“Mặc dù mày có chút vấn đề về thần kinh, nhưng tao công nhận mày cũng rất có phúc phận, vậy mà có thể kiếm được con bạn gái ngon như vậy.

Được rồi, nếu như chúng ta đã là bạn bè, tao cũng không muốn phải khó xử mày.

Như thế này đi, chỉ cần mày đồng ý để bạn gái mày đêm nay ngủ với tao một đêm.

Hôm nay, tao sẽ bỏ qua cho mày, không cần phải chịu nỗi đau về thể xác.”
Đùng!
Lời của Trịnh Hâm vừa mới nói ra khỏi miệng, một đầu nắm tay đã đột ngột vung đến, trực tiếp nện thẳng ở trên lồ ng ngực của hắn, đem hắn đánh bay ra ngoài.

Đồng thời, đập mạnh vào trên tấm cửa kính của siêu thị, làm cho cửa kính trực tiếp bị đụng bể, vô số mảnh vụn thủy tinh rơi lả tả xuống đất.
Đến lúc này, người ở bên trong siêu thị mới hoảng hốt hét lên.

Cho dù là Châu Ngọc Ánh, lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng đưa tay lên che miệng, hai con ngươi không ngừng trừng lớn.
“Mày… mày dám đánh tao?!”
Trên mặt tràn đầy máu tươi, trong ánh mắt của Trịnh Hâm hiện lên một vẻ khó tin xen lẫn với vô tận sợ hãi, trừng trừng nhìn về phía Trần Lâm.
Thế nhưng, Trần Lâm chỉ là một mặt lạnh lùng đi tới.

Anh hơi cúi thấp người xuống, dùng lấy ánh mắt không hề có một chút tình cảm nào, nhìn về phía đối phương.
“Vừa rồi mày mới nói gì? Thử nói lại một lần nữa cho tao xem?!”
Thấy được ánh mắt này của Trần Lâm nhìn đến, trong lòng của Trịnh Hâm không khỏi lạnh run.

Hắn có loại cảm giác, hiện tại đứng ở trước mặt của hắn cũng không phải là nhân loại, mà chính là một đầu mãnh thú, trong con ngươi tràn ngập sự khát máu.
“Tao… tao sai rồi.

Mày… mày làm ơn hãy bỏ qua cho tao đi!”
Đến lúc này, Trịnh Hâm mới đột ngột nhận ra, kẻ mà hắn đã từng rất nhiều lần khi dễ trước kia, hiện tại đã không phải là người mà bản thân hắn có thể trêu chọc được.

Hơn nữa, trong lòng của hắn vô cùng kinh hoảng, cũng không biết rõ vì sao Trần Lâm lại trở nên mạnh đến như vậy.
Vừa rồi, bị một quyền của Trần Lâm đánh trúng, Trịnh Hâm có loại cảm giác toàn bộ xương cốt ở trên người mình đều bị đánh gãy.

Thậm chí, hiện tại hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức chết chóc đang từ trên người của Trần Lâm bảo phủ lấy toàn bộ linh hồn của hắn.
“Mày làm sai? Mày làm sai chuyện gì? Chúng ta chẳng phải đã từng là bạn bè sao? Tao muốn ôn chuyện với mày một chút!”
Lúc nói ra lời này, trong con ngươi của Trần Lâm đột nhiên b ắn ra từng trận tinh quang.

Sau đó, anh không chút do dự nào, trực tiếp nắm lấy cổ chân của Trịnh Hâm, chậm rãi kéo ra bên ngoài.
Chứng kiến được cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở trong siêu thị đều thất thánh hô to, vội vàng nhường đường tránh lui, ai cũng không dám tới gần vị trí của Trần Lâm.

Cho dù Trịnh Hâm, trái tim của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh từ phía sau ót truyền thẳng đến sống lưng, để hắn có chút hoảng sợ kêu lên.
“Trần Lâm, mày điên rồi sao? Đây là siêu thị, là nơi công cộng.

Mày dám giết tao, cảnh sát sẽ bắt mày bỏ tù, mày nhất định sẽ bị xử bắn.”
“Tao xin mày, mày hãy buông tha cho tao đi, tao thật sự đã biết sai rồi, tao không muốn chết…”
Trịnh Hâm liên tục hô lên, nhưng Trần Lâm không hề có một chút phản ứng nào.

Thậm chí, tốc độ của anh cũng không nhanh không chậm, cứ như thế chậm rãi đem Trịnh Hâm kéo lê trên đường, lưu lại một đường vết máu từ cửa chính của siêu thị nối dài đến phía bên ngoài lề đường.
“Trần… Trần Lâm, anh hãy dừng lại đi!”
Đúng vào lúc này, không biết Châu Ngọc Ánh lấy ở đâu ra can đảm, cô vậy mà chạy đến, lôi kéo lấy cổ tay của Trần Lâm.

Sau đó, giọng nói của cô có chút run run, lo lắng hô lên.
Nghe được tiếng hô này của Châu Ngọc Ánh, Trần Lâm không khỏi quay đầu nhìn sang.

Bất quá, lúc này ánh mắt của anh có chút đáng sợ, để cho Châu Ngọc Ánh nhịn không được, vội vàng lùi lại phía sau hơn nửa bước.

Thấy thế, Trần Lâm không khỏi vội vàng đem khi thế ở trên người thu liễm lại.

Đồng thời, vẻ mặt của anh hơi có chút bất đắc dĩ, nhìn Châu Ngọc Anh khẽ cười.

Không biết vì sao, nhìn thấy được nụ cười này của Trần Lâm, trong lòng của Châu Ngọc Ánh có loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Sau đó, Trần Lâm cứ như vậy bỏ mặt Trịnh Hâm ở trên lề đường, xoay người đi theo Châu Ngọc Ánh rời đi.

Mà lúc này, Trịnh Hâm đang một bộ nửa chết nửa sống, nằm ở phía dưới mặt đường, trong con ngươi mang theo vô tận oán hận, nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm và Châu Ngọc Ánh.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã làm cô hoảng sợ!”
Trở lại siêu thị, Trần Lâm lúc này mới mang theo vẻ mặt áy náy, hướng về phía Châu Ngọc Ánh để nói lời xin lồi.
Người không biết, nhìn đến bộ dáng này của anh, thật sự không có cách nào tưởng tượng được kẻ đáng sợ vừa rồi chỉ là một người.
“Không, không có việc gì!”
Trước lời xin lỗi của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh chỉ có thể lên tiếng, lắc đầu liên tục.

Cho đến lúc này, trong lòng của cô thật sự vẫn còn rất loạn.

Cô làm cách nào cũng không thể tưởng tượng được, người đàn ông bình thường nhìn rất vui vẻ, gần gũi, vậy mà có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy.
Mặc dù lần này vì có người trêu chọc đến cô thế nên Trần Lâm mới làm như vậy.

Bất quá, đối với một người phụ nữ bình thường giống như Châu Ngọc Ánh, cô thật sự rất khó có thể để tiếp nhận được.
Tất nhiên, những tâm tình phức tạp này ở trong lòng của Châu Ngọc Ánh, Trần Lâm cũng không có cách nào biết được.

Sau khi đi vào siêu thị, Trần Lâm lại một lần nữa đi thẳng về phía quầy tính tiền.
Nhân viên của siêu thị vừa thấy được ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, tức thì một mặt hoảng hốt nói ra.
“Anh… anh muốn làm gì? Vừa rồi tôi đã gọi điện báo cho cảnh sát.

Anh không được phép làm loạn ở đây.”
Mặc dù nữ nhân viên siêu thị trong lòng đang rất hoảng, nhưng cô vẫn cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, còn lấy cảnh sát ra để đe dọa Trần Lâm.
Bất quá, Trần Lâm cũng không phải đến để gây chuyện.

Anh lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ bạch kim, đặt nhẹ lên trên quầy tính tiền.

Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.
“Xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi.

Toàn bộ thiệt hại của siêu thị cứ tính hết cho tôi.

Đây là thẻ ngân hàng của tôi, cô có thể gọi quản lý của siêu thị ra kết toán.

Bây giờ, tôi muốn đi mua một chút thức ăn!”
Nói xong, Trần Lâm cũng mặc kệ vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn với sự khó tin của nhân viên siêu thị, anh vội vàng xoay người rời đi, cùng với Châu Ngọc Ánh tiếp tục đi mua thức ăn.
Qua một lúc lâu sau, cảnh sát nhận được tin báo cũng vội vàng chạy đến.

Thế nhưng, Trịnh Hâm lúc này đã bỏ trốn, mà nhân viên siêu thị cũng đem xử việc báo lên cho quản lý.
Thế nên, cảnh sát đến nói chuyện một hồi liền bỏ đi, cũng không có tìm đến Trần Lâm để thẩm vấn.
Cuối cùng, Trần Lâm cùng với Châu Ngọc Ánh cũng mua xong thức ăn, đi trở về lại lầu 3, chung cư Châu Thành.
“Bố ơi, mẹ ơi! Bố mẹ đang ở đâu? Hu hu hu…”
Vừa mới đem cửa phòng mở ra, đột nhiên nghe được tiếng khóc của cô bé Khánh Ngọc truyền đến, cả Trần Lâm lẫn Châu Ngọc Ánh đều không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy ùa vào trong phòng ngủ của con bé.
“Khánh Ngọc, con làm sao thế?”
Châu Ngọc Ánh chạy tới trước mặt của con gái, trong ánh mắt mang theo mấy phần lo lắng hỏi thăm.

Mà con bé lúc này lại đột nhiên lao tới, ôm chằm lấy Trần Lâm khóc to.
“Bố ơi, con sợ lắm! Hu hu hu…”
Nghe được tiếng khóc của con gái, trái tim Trần Lâm lúc này như mềm nhũn ra.

Anh có chút không tự kiềm chế được, vội vàng đem lấy con gái của mình ôm chặt ở trong tay, vừa vỗ nhẹ lên lưng của con bé, vừa thấp giọng thủ thỉ.
“Bố ở đây rồi, con không cần sợ.

Sau này bố sẽ không bỏ con gái của bố đi nữa đâu!”
Nghe được âm thanh này của Trần Lâm, con bé vậy mà ngừng khóc, sau đó lại lần nữa nhắm mắt, rồi gục đầu ở trên vai anh ngủ một cách ngon lành.
Thấy được cảnh tượng này, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh hiện ra một tia biểu hiện khác thường.

Thế nhưng, lúc này cô cũng không có lên tiếng phá tan giấc ngủ của con gái, mà chậm rãi lui ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.