Vô Địch Chiến Thần

Chương 15: Chương 15




“Cô mới vừa nói cái gì?”
Vừa mới xuất hiện, trên người của Võ Hoàng Yến đã tỏa ra một trận sát khí nồng đậm, đem cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh ông cụ khóa chặt lại.

Nhất thời, Trần Lâm không khỏi gấp gáp, vội vàng đưa tay ra để ngăn lại.
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi! Cô cũng không cần phải tức giận như vậy!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa cố ý nháy nháy mắt ra hiệu cho Võ Hoàng Yến.

Thấy thế, Võ Hoàng Yến mới từ từ đem khí thế của mình thu hồi lại.

Chỉ là, anh mắt của cô vẫn không hề thu về, ngược lại còn nhìn chằm chằm về phía cô gái đang đứng ở phía đối diện.

Giống như, chỉ cần đối phương dám làm ra bất kỳ động tác nào gây ra bất lợi cho Trần Lâm, thì cô sẽ trực tiếp lao tới đem đối phương không chế lại.
“Tôi… tôi nói vậy đó.

Cô hung cái gì mà hung chứ?”
Mặc dù bị khí thế của Võ Hoàng Yến làm cho có chút lạnh run, nhưng cô gái trẻ đứng ở phía đối diện cũng không tỏ ra sợ hãi.

Ngược lại, trên khuôn mặt còn có mấy phần ương ngạnh, nhìn về phía Võ Hoàng Yến nói ra.
Thấy vậy, Võ Hoàng Yến chỉ hừ lên một tiếng, rồi khoanh tay đứng ở bên cạnh của Trần Lâm mà không nói thêm gì.
Trong khi đó, ánh mắt của ông cụ Nguyễn lúc này có chút phát sáng.

Ông cụ vốn là một quân nhân, về hưu đã gần mười năm.

Đối với khí thế cũng như sát khí mà Võ Hoàng Yến vừa mới tỏa ra, ông cụ cũng không cảm thấy lạ lẫm gì.

Chỉ là, ông cụ thật sự không có nghĩ đến hai người trẻ tuổi ở ngay bên cạnh nhà mình lại đều là quân nhân.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của hai người này đều không đơn giản.

Nhất là cậu trai trẻ nhìn có vẻ cực kỳ điềm tĩnh kia, càng để cho ông cụ thêm mấy phần chú ý.
“Ài, tuổi già rồi, cũng chẳng có việc gì để làm, chỉ biết luyện tập một chút công phu học được hồi trẻ, xin cậu chớ có cười chê!”
Nhìn thấy cháu gái cùng với người của đối phương chỉ đứng nhìn nhau mà không tiếp tục tranh chấp nữa, ông cụ lúc này mới tỏ vẻ thở dài, rồi lắc đầu nói ra.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không có biểu hiện gì bất thường.

Ngược lại, ánh mắt của anh khi nhìn về phía ông cụ lại mang theo mấy phần nể phục.
Dù sao, từ trên người của ông cụ Trần Lâm có thể cảm nhận được một chút dấu vết từ thời chiến tranh để lại.

Mặc dù nhờ có công pháp tu luyện, để cho thể chất của ông cụ nhìn ra so với những người lớn tuổi khác phải khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng ở trong lòng của Trần Lâm vẫn luôn biết rõ, những cựu quân nhân như ông cụ đều là những người chiến sĩ đã từng hy sinh rất nhiều cho tổ quốc và dân tộc.

Bọn họ dùng cả thanh xuân của mình chỉ vì mong muốn giành lại hòa bình, độc lập cho tổ quốc.

Thế nên, đối với những người giống như ông cụ, trong lòng của anh vẫn luôn dành lấy một sự tôn kính nhất định.
“Ừm, phải rồi! Nhìn hai cô cậu ắt hẳn đều là quân nhân nhỉ? Nếu hai cô cậu đã là quân nhân, vậy có từng nghe nhắc qua Chiến Thần Thanh Long hay không? Tôi nghe nói, cậu ta cũng còn trẻ giống như cô cậu, nhưng mà một thân bản lĩnh đã cực kỳ kinh người.

Thậm chí, mấy năm trước tôi còn nghe nói qua, cậu ta một thân một mình xâm nhập vào trong lãnh thổ của đế quốc, đánh tan một nửa khu căn cứ địa quân sự bí mật của bọn họ.

Hơn nữa, trên người còn lành lạnh không có một chút thương tổn nào.

Đây quả là một vị anh hùng của Đại Việt ta.

Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến gặp mặt, nói chuyện riêng với cậu ta một lần!”
Nghe ông cụ bắt đầu kể về “chính mình”, trong lòng Trần Lâm có chút kỳ lạ.

Mà đứng ở một bên, Võ Hoàng Yến có chút nhịn không được, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Trần Lâm.

Chỉ có điều, biểu lộ trên khuôn mặt của Trần Lâm lúc này lại rất bình tĩnh, anh cũng không có cho thấy một chút rung động nào.

Bởi vì, đối với anh mà nói, những thứ danh hiệu này chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.

Thứ anh muốn, chính là cuộc sống bình thường, của một con người bình thường mà thôi.
“À phải rồi, hai cô cậu tên gọi là gì? Hiện tại, chúng ta cũng xem như là hàng xóm nhỉ?”
Nghe ông cụ hỏi thăm, lúc này Trần Lâm cũng không giữ im lặng nữa, mà hơi cúi thấp người xuống đáp.
“Dạ, thưa cụ, con tên là Trần Lâm.

Còn đây là đồng nghiệp của con, cô ấy tên là Hoàng Yến!”
Nghe Trần Lâm trả lời, vẻ mặt của ông cụ hơi có chút kinh ngạc.
“Ồ, tên của cậu với tên của vị Chiến Thần kia thật sự là rất giống nhau.

Tôi nghe người ở trong quân đội nói, cậu ta cũng gọi là Trần Lâm thì phải?”
Nghe ông cụ nói như vậy, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
“Thưa cụ, chắc là trùng tên đó thôi.

Chứ con cũng chẳng phải là vị Chiến Thần gì nọ kia!”
Mà nghe được lời này của anh, ánh mắt của ông cụ càng thêm sáng lên.

Chỉ có cô cháu gái là vẫn còn mấy phần hậm hực, nói thầm ở trong miệng.
“Phi, tưởng tên của mình thì hay lắm sao? Chẳng qua may mắn trùng tên với vị Chiến Thần kia mà thôi, có gì lại đắc ý như vậy chứ? Đồ háo s@c!”
Tiếng lầm bầm này của cô nhất thời lọt vào trong tai của Võ Hoàng Yến, từ đầu đến đuôi vẫn đang chú ý về phía cô.

Thế nên, lúc này lần nữa Võ Hoàng Yến lại có chút nổi giận, lông mày đều muốn dựng ngược lên.
“Cô nói cái gì?”
Nhìn thấy hai cô gái này lại lần nữa xung đột với nhau, cả Trần Lâm lẫn ông cụ đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Thôi được rồi, đừng có gây sự nữa.

Chúng ta về thôi, ngày mai lại gặp!”
Ông cụ vừa nói, vừa lôi kéo cô cháu gái của mình trở về nhà.

Trước lúc rời đi, ông cụ vẫn không quên phất phất tay, chào tạm biệt với Trần Lâm và Võ Hoàng Yến.

Nhìn thấy bóng lưng của hai ông cháu bọn họ rời đi, lúc này sắc mặt của Võ Hoàng Yến mới khôi phục trở lại bình thường.

Đồng thời, ánh mắt của cô lộ ra mấy phần khó hiểu, nhìn về phía Trần Lâm.
“Đội trưởng, vì sao anh phải giấu giếm thân phận của mình?”
Trong lòng cảm thấy khó chịu, nên nhất thời cô có chút nhịn không được, liền mở miệng ra hỏi thăm.
Nhưng mà, đáp lại cô chỉ là cái bóng lưng lạnh lùng của Trần Lâm.

Lúc này, anh cũng không có dừng lại ở trong công viên, mà bắt đầu chạy bộ trở về biệt thự của mình.
“Ông nội, vì sao ông lại cản cháu? Hơn nữa, hia người bọn họ thì có gì là đặc biệt, ông nội lại tỏ ra quan tâm đến vậy?”
Lúc này, ngồi ở trong phòng khách của biệt thự, cô cháu gái của ông cụ vừa ngã tựa lưng vào trên chiếc ghế số pha vừa bắt chéo chân lại, cái miệng có chút vểnh ra, vẻ mặt hơi khó hiệu nhìn về phía ông nội của mình để hỏi thăm.
Nghe vậy, ông cụ không khỏi cười xòa một trận, còn đưa tay lên vuốt nhẹ trên đầu của cô cháu gái.
“Con chỉ biết một mà không biết mười.

Đừng nhìn hai người bọn họ còn rất trẻ tuổi, nhưng thực lực lại chẳng hề thua kém gì ông nội của con đâu.

Nhất là cậu trai trẻ kia, có chút để cho ông nội không thể xác định được, rốt cuộc cậu ta còn mạnh đến cỡ nào.

Nhưng con cũng chớ có coi thường cậu ta.

Theo ông thấy, thực lực của người này mặc dù không bằng Thanh Long, nhưng tuyệt đối cũng kém hơn không được bao nhiêu!”
“Thật?!”
Cô cháu gái có chút khó tin, nhìn về phía ông nội của mình.
“Tất nhiên là thật rồi, chẳng lẽ ông nội cần phải lừa con hay sao?”
Nghe ông cụ gật đầu chắc chắn như vậy, vẻ mặt của cô cháu gái hơi có phần xoắn xuýt.
“Được rồi, được rồi! Đừng nói đến những chuyện này nữa, chỉ cần sau này còn chịu nghe lời ông nội, không gây chuyện với hai người họ là được.

Hiện tại, thì cho ta hỏi một chút, con tính dự định khi nào thì lại trở về trường học đây?”
Nghe nhắc đến việc đi học, cô cháu gái của ông cụ lúc này mới giật nảy người lên.

Sau đó, cô bé không khỏi vội vàng nói ra.
“Ông nội, con cảm thấy người có chút bẩn, con đi tắm trước đây!”

Nói xong, cô bé một đường chạy thẳng trở về phòng ngủ của mình, để lại ông cụ với một vẻ mặt cười khổ, lắc đầu liên tục.
Mà lúc này, quay trở lại biệt thự của mình, Trần Lâm tự mình tắm rửa rồi thay nhanh một bộ đồng phục để mặc lên người.

Anh vừa mới bước xuống lầu, đã thấy Võ Hoàng Yến một bộ trang phục chỉnh tề, đứng ở phía dưới để đợi.

Thấy vậy, Trần Lâm không khỏi phất tay nói ra.
“Chúng ta đi thôi!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Trong lúc ngồi ở trên xe, sau khi kiểm tra một số tư liệu mà Võ Hoàng Yến tự mình đưa đến.

Lúc này, anh mới hơi ngước mắt nhìn lên, quay sang hỏi Võ Hoàng Yến.
“Phải rồi, chuyện ngày hôm qua tôi đã để cô điều tra.

Hiện tại, kết quả như thế nào rồi?!”
Đang lái xe, nhưng nghe được âm thanh của Trần Lâm hỏi thăm, Võ Hoàng Yến vẫn xoay đầu nhìn lại, nghiêm sắc mặt đáp.
“Thưa đội trưởng, theo như thông tin mà tôi điều tra có được.

Thì người phụ nữ này tên là Đỗ Ngọc Hà, vợ của Trương Phú Mỹ, là con trai cả trong nhà họ Trương ở Tân Hải.

Hiện tại, cô ta có mối quan hệ bất chính với một người đàn ông tên Trịnh Hổ, là một đại ca của một băng đảng xã hội đen, hoạt động ngầm ở trong nước.

Nghe nói, đứa con trai của Đỗ Ngọc Hà, có khả năng rất lớn chính là con riêng của tên đại ca xã hội đen này!”
Nghe được đáp án từ trong miệng của Võ Hoàng Yến, cặp mắt của Trần Lâm lúc này có hơi chút nheo lại.

Đồng thời, trong con ngươi của anh cũng hiện ra một vệt sát khí.
“Thật sự là rất trùng hợp, tôi còn đang nghĩ biện pháp để xứ lý nhà họ Trương của bọn họ.

Hiện tại thì tốt rồi, đã có người tự đưa đến cửa, chúng ta cũng không thể nào bỏ lỡ tốt cơ hội như vậy được.

Đi, đến chỗ mà Đỗ Ngọc Hà và Trịnh Hổ thường hay gặp mặt.

Tôi nghĩ, hôm nay chúng ta nhất định là sẽ có chút thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.