Vô Địch Chiến Thần

Chương 12: Chương 12




Bị đánh, đầu óc của người phụ nữ trung niên lúc này cảm thấy vô cùng choáng váng.

Nhưng vì sĩ diện, vẻ mặt của bà ta càng hiện lên vẻ hung ác.
Thế nhưng, trước sự phẫn nộ của người phụ nữ này, Trần Lâm lại chẳng thèm để ý một chút nào.

Ngược lại, anh lại có chút dưng dửng, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ hừ lên một tiếng.
“Hừ, đây chỉ là một lần cảnh cáo mà thôi.

Nếu như, lần sau hai mẹ con cô còn dám gây chuyện với con gái của tôi nữa.

Thì tôi không chỉ xử lý như thế này thôi đâu!”
Nghe thế, vẻ mặt của người phụ nữ trung niên càng thêm tức đến đỏ bừng cả lên.
“Mày… mày…”
Mặc dù lúc này trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng người phụ nữ trung niên cũng không phải là kẻ ngốc.

Bà ta có thể thấy rõ, Trần Lâm là người không dễ chọc.

Thế nên, sau một hồi nổi giận đùng đùng, bà ta cũng chỉ có thể quay sang, nắm lấy tay của con trai của mình nói ra.
“Chúng ta đi!”
Thế nhưng, lúc này Châu Ngọc Ánh không biết từ lúc nào đã xông lên phía trước, đem lối đi của hai mẹ con bọn họ ngăn lại.

Ngay sau đó, còn không đợi người phụ nữ trung niên kia kịp phản ứng, cô đã vung tay lên tát thật mạnh lên trên mặt của bà ta.

Mà không biết là vô tình hay cố ý, cái tát này của Châu Ngọc Ánh vừa vặn rơi trên phần bên kia khuôn mặt của đối phương.
“Lần sau, tôi không cho phép cô và con cô, xúc phạm đến con gái của tôi thêm một lần nào nữa.”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh thật sự rất lạnh lừng.

Hơn nữa, bộ dáng đánh người của cô vừa rồi cũng thật sự rất chuyên nghiệp, dứt khoát.
Bị tát đau, hơn nữa còn để cho Châu Ngọc Ánh lên đời dạy dỗ cho một trận, ánh mắt của người phụ nữ trung niên phát ra một vẻ hung ác.

Thế nhưng, ngay lúc bà ta muốn ra tay với Châu Ngọc Ánh, đột nhiên phát hiện ra được ánh mắt của Trần Lâm đang nhìn thế.

Nhất thời, vẻ mặt của bà ta hơi chút lạnh run.

Nhưng mà, ngoại miệng bà ta vẫn muốn nói cứng, hướng về phía cả nhà ba người bắt đầu nói ra.
“Các người giỏi lắm, hãy đợi đấy cho tôi!”
Nói xong lời này, bà ta cũng thật sự không dám ở lâu, nhanh chóng kéo theo con trai của mình ngồi lên ô tô, lái xe rời đi.
Lúc này, Trần Lâm mới đưa mắt quay sang nhìn lấy Châu Ngọc Ánh, trên khóe môi của anh nhếch lên, lộ ra một cái nụ cười vô cùng ý vị.

Nhất thời, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh đỏ bừng, không khỏi vội vàng lên tiếng để giải thích.
“Vừa rồi, tôi…”
Thế nhưng, Trần Lâm đã đưa tay lên ngăn lại.

Sau đó, anh nhìn cô với nụ cười vô cùng ấm áp.
“Cô làm rất tốt!”
Không biết vì sao, nghe được âm thanh này của Trần Lâm, trong lòng của Châu Ngọc Ánh lại hơi có chút rung động.
Kỳ thật, chính cô cũng không hiểu rõ vì sao vừa rồi mình lại ra tay đáng người sảng khoái như vậy.

Có lẽ, nhiều năm như vậy làm mẹ đơn thân, nghe được không ít những lời bàn tán của thiên hạ, để cho trong lòng của cô cảm thấy vô cùng uất ức.

Hôm nay, việc có mặt của Trần Lâm, giống như để cô tăng thêm rất nhiều dũng khí.
Nhưng mà, Trần Lâm cũng không có dừng lại ở đề tài này quá lâu.

Ánh mắt của anh hơi liếc nhìn về phía con gái của mình.

Lúc này, ánh mắt của cô bé hơi có chút hâm mộ, nhìn về phía cha mẹ của mình.
“Con gái, vừa rồi con cũng không đúng đâu đấy.

Lần sau, không được nói chuyện với bạn như vậy, có nghe chưa!”
Mặc dù vừa rồi anh ra tay đánh người hoàn toàn không chút nương tay.

Nhưng khi dạy dỗ con gái, vẻ mặt của Trần Lâm vẫn rất nghiêm túc.
Nghe được lời răn dạy của Trần Lâm, vẻ mặt cô bé hơi có chút ủy khuất.

Nhưng mà, cô bé vẫn rất ngoan ngoãn, gật đầu đáp lại.
“Khánh Ngọc biết rồi, Khánh Ngọc sau này nhất định sẽ ngoan, sẽ không nói bậy nữa!”
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, trong lòng của Trần Lâm thật sự rất vui mừng.

Anh không khỏi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô bé.
“Tốt, hiện tại cả nhà chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi!”
Nói dứt lời, Trần Lâm liền thuận tay kéo theo Châu Ngọc Ánh tiến vào trong xe ô tô.

Mà cô bé Khánh Ngọc, lúc này không khỏi mừng rỡ hô lên.
“Hoan hô bố! Bố là số một!”
Nghe được tiếng reo hò của đứa trẻ, cả Trần Lâm lẫn Châu Ngọc Ánh đều có một chút rung động nhè nhẹ.

Chỉ có điều, Trần Lâm thật sự rất yêu thích đứa con gái này của anh.

Còn Châu Ngọc Ánh, thì hơi có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Lâm.

Bởi vì, cô luôn có loại cảm giác, dường như việc đóng giả thành bố của con gái cô đối với Trần Lâm hoàn toàn không có một chút trở ngại nào.

Ngược lại, cô còn cảm giác, hai cha con bọn họ dường như mới thật sự rất thân thiết với nhau, so với cha con ruột thịt càng thêm khăng khít.
Tất nhiên, những suy nghĩ này của cô, Trần Lâm cũng không thể nào biết được.

Hiện tại, anh đối với việc xuất hiện ở ngay bên cạnh hai mẹ con bọn họ, không chỉ là đề bù đắp những gì anh mà đã bỏ qua.

Hơn hết, anh còn muốn đem lại sự hạnh phúc cho Châu Ngọc Ánh cùng với con gái của mình.

Lúc này, trong một căn phòng khách vô cùng sang trọng, một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên tay cầm lấy một bản danh sách, vẻ mặt hơi có chút nhăn lại, nhìn về phía người đứng đội diện với mình.
Thấy được ánh mắt của người đàn ông này nhìn đến, gã đàn ông đứng ở phía đối diện liền hơi có chút nơm nớp lo sợ, vội vàng nói ra.
“Tô đại thiếu gia, chuyện này thật sự không phải là tôi không muốn giúp anh.

Mà đây chính là mệnh lệnh đến từ phía trên.

Cho dù thủ trưởng của bọn tôi, ông ấy cũng không dám tự quyết định được.

Thế nên, nếu anh muốn tìm thêm tin tức gì, có thể trực tiếp hỏi đến cha anh.

Có lẽ, ông ấy sẽ biết một chút tin tức gì đấy.”
Lúc này, nếu như Trần Lâm có mặt ở đây, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên.

Bởi vì, người đàn ông đang đứng ở trong phòng hiện tại, cũng không phải là một người nào khác, mà chính là đội trưởng Long, người đã nhận được mệnh lệnh đi đến công ty của Châu Ngọc Ánh bắt Tô Hoàng giải vào nhà lao.
Thế nhưng, đối mặt với người trẻ tuổi ở phía đối diện, vẻ mặt của đội trưởng Long dường như có chút e sợ.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện âm thanh của anh ta cũng mang theo mấy phần run rẩy.
Mà thấy được vẻ mặt của đội trưởng Long lúc này, Tô Thiên Hải lại không khỏi nhíu mày một trận.
Qua một lúc sau, đối phương mới nheo mắt lại, nhìn về phía đội trưởng Long.
“Đội trưởng Long, anh đã làm việc cho gia đình tôi nhiều năm như vậy.

Có một số việc, anh cũng nên biết hết sức rõ ràng, có đúng không?”
Đột nhiên nghe Tô Thiên Hải hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt của đội trưởng Long tức thì liền trở nên kịch biến.
“Tô đại thiếu gia, thật sự những lời vừa rồi của tôi đều là sự thật.

Tôi cũng không có nói dối anh.

Cậu Hoàng bị bắt là do mệnh lệnh ở phía trên truyền xuống.

Hơn nữa, từ trong hồ sơ của phòng cảnh sát, tôi còn phát hiện một số tài liệu liên quan đến bản án của cậu chủ Tô Hoàng.

Chỉ là, những tài liệu này đều được bảo mật vô cùng cẩn thận.

Hơn nữa, theo một số nguồn tin mà tôi biết được.

Lần này, rất có thể cậu chủ Tô Hoàng khó có thể thoát tội được!”
“Ừm!”
Nghe được đội trưởng Long lên tiếng giải thích, lúc này Tô Thiên Hải cũng khẽ gật đầu một cái.

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn liền trở nên sắc lại.
“Tôi cũng không cần biết đối phương là ai.

Nhưng nếu hắn đã dạm động đến nhà họ Tô của chúng tôi, vậy thì nhất định hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng trên người của Tô Thiên Hải còn tuôn ra một cỗ sát khí nhè nhẹ.
Mà cảm nhận được luồng sát khí này, cơ thể của đội trưởng Long càng thêm trở nên lạnh toát.

Lúc này, đội trưởng Long có thể xác định, Tô Thiên Hải hiện tại đang rất nổi giận.

Mà người làm ra tất cả những chuyện này, Trần Lâm lại hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
“Nhà họ Tô của tôi, mặc dù không phải là đại thế gia gì.

Nhưng mà, từ trước đến nay gia đình của tôi còn không sợ bất kỳ một thế lực nào ở trên thế giới này.”
Lần nữa nói ra, thân hình của Tô Thiển Hải bỗng dưng trở nên thẳng tắp, trong con ngươi của hắn ta mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, đội trưởng Long cũng nhất thời nhịn không được, tự mình nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đồng thời, ở trong lòng của đối trưởng Long đang không ngừng cậu nguyện cho Trần Lâm, hy vọng là anh có thể sống sót sau chuyện này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.