Vô Địch Chiến Thần

Chương 2: 2: Từ Chối Bắt Tay




Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa nhà quả thật là Trần Lâm, trong lòng của ông Lãm thật sự rất vui mừng.

Ông nhìn lấy anh, trong con ngươi mang theo mấy phần hoài niệm, đồng thời trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm lấy.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Đối với tình cảm của bố nuôi dành cho mình, Trần Lâm luôn có cảm giác vô cùng thân thiết.

Anh đối với ông Lãm cũng tôn kính giống như là cha đẻ của mình.
Mà lúc này, nhìn thấy hai bố con ông Lãm vui mừng gặp nhau, bà Mai cũng không dám nói thêm lời nào.

Chỉ có điều, khi ánh mắt của bà ấy nhìn về phía Trần Lâm, không biết vì sao lại có mấy phần thành kiến.
Đối với việc này, Trần Lâm cũng không có cách nào để giải thích được.

Anh nhanh chóng theo ông Lãm, đi vào trong nhà.
Lúc này, ngồi ở trong nhà không chỉ có bà Mai cùng Út Linh, chính là cô em gái nuôi duy nhất ở trong gia đình họ Trần.

Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều người.

Phần lớn khuôn mặt trong đó đối với Trần Lâm đều hết sức quen thuộc.

Lúc còn nhỏ, anh đã từng được không ít người trong số bọn họ chăm bẵm.

Thế nhưng, lúc này khi lần nữa gặp mặt, dường như ánh mắt của bọn họ đối với anh đã không còn thân thiết giống như lúc xưa.
Ngay cả Út Linh, lúc này khi thấy được anh trai của mình trở về, vẻ mặt của cô ngoài việc ngơ ngác xen lẫn với hốt hoảng.

Trần Lâm vậy mà không hề nhìn thấy một chút vui mừng nào ở trên khuôn mặt của cô.
“Anh… anh về từ khi nào?”
Qua một lúc, giống như mới kịp phản ứng lại.

Lúc này, Út Linh không khỏi run giọng nói ra.

Mà lời này của cô, giống như để cho tất cả mọi người ở đây đều bừng tỉnh lại.

Vô số ánh mắt, đều bắt đầu tập trung nhìn về phía Trần Lâm.
Thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, lúc này Trần Lâm không khỏi thở ra một hơi.

Anh biết, lúc này cảnh còn người mất, hiện tại người ở trong nhà họ Trần không còn đối xử với anh giống như năm xưa nữa.
Nhưng mà, tình cảm của anh dành cho gia đình của ông Lãm vẫn y nguyên như vậy.

Anh đối với Út Linh khẽ cười một tiếng, sau đó gật đầu đáp lại.
“Ừ, anh vừa mới được trở về!”
Lời này của Trần Lâm vừa mới nói ra, bà Ngọc, người cô thứ ba của nhà họ Trần đột nhiên lên tiếng chen ngang.
“Này, hôm nay có phải là cậu biết cháu gái của tôi dẫn người yêu về nhà ra mắt, thế nên đến đây để phá rối đúng không?”
Lúc này, nghe được tiếng của bà Ngọc vang lên, bà Mai cũng bắt đầu phản ứng lại.
“Phải rồi, vậy mà tôi suýt chút nữa đã không nghĩ ra.

Trần Lâm, mặc dù trước đây chồng tôi đã từng hứa hôn với cậu về chuyện kết hôn của con gái tôi.

Nhưng mà, cậu cũng biết mình đã từng ngồi tù.

Hơn nữa, chuyện hứa hôn năm xưa chỉ là trong lúc gia đình đùa vui mà thôi.

Cậu cũng không thể nào coi đó là sự thật, để rồi về cản phá việc vui của con gái tôi như vậy được.”
Lần này, nghe được âm thanh nói chuyện của bà Mai, rốt cuộc Trần Lâm cũng hiểu vì sao thái độ của bà Mai và người ở trong gia đình là trở nên như vậy.

Nhưng mà, thật sự anh cũng không biết việc này.

Hơn nữa, cho dù có biết anh cũng sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
Dù sao, Út Linh là anh nhìn từ nhỏ cho đến lớn.

Đối với cô bé, anh chỉ xem như em gái mà thôi.

Với lại, hiện tại trong lòng của anh cũng không nghĩ đến bất kỳ một người phụ nữ nào khác.
“Bà đang nói cái gì vậy? Từ khi nào chuyện hứa hôn của tụi nhỏ chỉ là việc nói chuyện vui ở trong gia đình? Tôi đã hứa với nó sẽ gả con Út Linh cho nó, thì đó chính là sự thật!”
Lúc này, Trần Lâm còn chưa kịp lên tiếng giải thích, thì lời nói của ông Lãm đã vang lên.

Nhưng mà, còn không đợi cho mọi người phản ứng lại, Út Linh đã đứng ra trách mắng cha mình.
“Bố, đây là việc hôn nhân của cô, tại sao bố có thể nói hứa thì có thể hứa được? Với lại, hiện tại con đã có người khác rồi.

Chuyện năm xưa con cũng xin bố đừng có nhắc lại.”
Sau đó, ánh mắt của cô bỗng dưng nhìn về phía Trần Lâm, trong âm thanh mang theo mấy phần mệnh lệnh.
“Anh đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với anh!”
Nghe được lời này, trong lòng Trần Lâm hơi có chút bất đắc dĩ.

Kỳ thật, chính anh cũng chỉ cho rằng mấy lời hứa hôn trước đây của ông Lãm cũng chỉ là chuyện vui đùa mà thôi.
Anh thật sự không nghĩ đến, vì chuyện này mà ông Lãm suýt chút nữa cùng với người nhà của mình cãi nhau.
Suy nghĩ một hồi, Trần Lâm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo Út Linh, đi ra bên ngoài để nói chuyện với cô.
Dừng lại ở trước lan can của tầng bốn, Út Linh dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần phức tạp nhìn về phía Trần Lâm.
“Anh Lâm, có phải anh cũng cho rằng lời hứa của bố tôi năm xưa chính là sự thật đúng không?”
“Không có, tuyệt đối không phải như vậy!”
Nghe được câu hỏi của Út Linh, Trần Lâm rất dứt khoát lắc đầu.

Thấy thế, Út Linh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng sắc mặt của cô vẫn có mấy phần nghiêm túc.
“Anh Lâm, tôi biết là bố tôi rất thương anh.

Ở trong cái nhà này, anh là người được bố tôi quan tâm nhất.

Thế nhưng, anh có biết rằng chính bởi vì việc làm đáng xấu hổ của anh mấy năm trước, mà bố tôi đã từ vị trí phó giám đốc của nhà máy, bị đẩy xuống làm tổ trưởng.

Sau đó, cuối cùng ông ấy cũng đành phải làm đơn, xin về hưu non.

Mấy năm nay, nếu như không phải có mẹ tôi đỡ đần.

Có lẽ, tình cảnh gia đình của tôi lúc này đã không tốt được giống như bây giờ.”
Lúc này, nghe được lời nói của Út Linh, Trần Lâm có chút cảm giác ngạc nhiên.

Anh thật sự không có nghĩ đến, hóa ra bố anh đột nhiên nghỉ hưu lại là vì lý do này.

Thế nhưng, anh cũng không biết phải giải thích với Út Linh như thế nào.
Chẳng lẽ, anh nói với cô rằng năm đó là mình bị người khác lừa gạt, sau đó bị vu oán mới tống giam vào tù?
Những lời như vậy, thật sự chẳng có giúp ích gì cho anh vào lúc này.

Anh hơi nhìn thẳng về phía khuôn mặt của Út Linh, trong giọng nói mang theo mấy phần khẳng định.
“Út Linh, mặc dù an biết mình có giải thích như thế nào thì em cũng sẽ không có tin anh.

Nhưng mà, chuyện năm đó chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi.

Hơn nữa, lần này anh trở về thật sự là chỉ để thăm gia đình.

Sau đó, anh sẽ rời đi, không tiếp tục lưu lại trong gia đình của mình nữa!”
Nghe thế, Út Linh mới nhẹ nhàng gật đầu hài lòng.

Nhưng qua một lúc, cô lại nghiêm giọng nói ra.
“Hy vọng những lời anh nói anh đều có thể thực hiện được.

Với lại, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh tiếp tục đi lại con đường sai lầm của mình trước đây.

Nếu có thể, tôi hy vọng anh vẫn sẽ là anh trai của tôi, là người mà tôi có thể tin tưởng được."
Nói xong lời này, Út Linh bỗng nhiên xoay người rời đi, để lại Trần Lâm đứng ở bên ngoài lan can một mình với ánh mắt buồn vô cớ.
Trong lòng mang theo mấy phần bất đắc dĩ xen lẫn với cười khổ.

Qua một lúc lâu sau, Trần Lâm mới lần nữa trở vào trong nhà.
Lúc này, bầu không khí ở trong nhà cũng đã không còn kiềm nén giống như vừa rồi.

Ngược lại, bạn trai của Út Linh là một người rất khóe ăn nói, anh ta đang cùng với mấy người họ hàng ở trong gia đình nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Chỉ có điều, sắc mặt của ông Lãm dường như không quá tốt.
“Con nói cũng không phải là đang nói khoác, nhà con hiện tại đang sở hữu rất nhiều mảnh đất sang trọng ở trong thành phố cũng như thủ đô.

Hiện tại, gia đình con đang bàn chuyện làm ăn, cùng với mấy đối tác lớn ở khu vực Đông Nam Á bàn chuyện hợp tác.

Chỉ cần bố chịu đồng ý gả con gái của bố cho con.

Sang năm, mẹ con sẽ giúp con chuyển vào một phần tài sản cũng như hoa hồng của tổng công ty.

Đến lúc đó, Út Linh không cần phải làm gì cả, chỉ cần cùng con hưởng thụ và đi du lịch, mỗi năm cũng có thể thu về vài tỉ đồng làm tiền tiêu xài.”
Ban đầu, Trịnh Ngọc Quang vẫn còn đang đứng nói chuyện với mọi người.

Nhưng lúc này, vừa thấy Trần Lâm lần nữa trở vào.

Hắn đột nhiên chuyển hướng, nhìn sang ông Lãm, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt bày ra gia cảnh của mình.
Thấy được cảnh này, Trần Lâm không khỏi lắc đầu.

Anh cũng không biết, gia cảnh của đối phương như thế nào, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của cậu ta, hơn phân nửa là một cậu ấm con nhà giàu có, bình thường cũng chẳng làm việc gì đàng hoàng.
Đối với những người như vậy, bố nuôi của anh thật sự rất chán ghét.

Nếu không, vẻ mặt của ông ấy lúc này cũng không đến mức khó coi như vậy.
Chỉ có điều, suy nghĩ một hồi Trần Lâm vẫn đi tới trước mặt của Trịnh Ngọc Quang, sau đó đưa tay ra nói.
“Chào cậu, tôi là Trần Lâm, anh trai của Út Linh!”
Nghe Trần Lâm giới thiệu, lại nhìn phong cách ăn mặc của Trần Lâm lúc này, vẻ mặt của Trịnh Ngọc Quang hơi có chút khinh bỉ.

Sau đó, ở ngay trước mặt của mọi người, Trịnh Ngọc Quang trực tiếp đem bàn tay của Trần Lâm hất ra ngoài.

Hơn nữa, trong giọng nói của người này còn mang theo mấy phần chán ghét.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay với những tên tội phạm c**ng hi3p!”
Lời này Trịnh Ngọc Quang vừa mới nói ra, vẻ mặt của ông Lãm tức thì nổi giận.

Mà sắc mặt của Trần Lâm thoáng chốc cũng trở nên cứng đờ.

Anh thật sự không nghĩ đến, đối phương lại từ chối mình một cách thẳng thừng như vậy.

Hơn nữa, lại còn ở ngay trước mặt của mọi người.

Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng.

Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Ngọc Quang lại thoáng lộ ra ý cười.

Rất rõ ràng, những lời vừa rồi là do Trịnh Ngọc Quang cố ý nói ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.