Vinh Hoa Phú Quý

Chương 20: Ngoại chương 2: Lan Chỉ




Ngày x tháng x năm x

Hai thị nữ hầu hạ bên cạnh tiểu thư
đi lấy chồng, ta và Phương nhi được đề bạt đến hầu tiểu thư, đổi tên
thành Lan Phương và Lan Chỉ, thành nhất đẳng đại thị nữ. Ta thật cao
hứng. Tiểu thư tốt lắm, đối đãi hạ nhân khoan dung, ngày lễ ngày tết ban thưởng rất hào phóng, trọng yếu hơn là ở bên tiểu thư có thể học được
bổn sự, về sau tiền đồ tốt hơn.

Ngày x tháng x năm x

Tiểu thư được định rồi việc hôn nhân. Nàng hỏi nhóm ta là nguyện ý gã chồng
hay nguyện ý đi theo nàng. Chúng ta nhìn nhau sau đó đều nói nguyện ý đi theo tiểu thư. Tiểu thư là chủ tử không thể tốt hơn, đi theo nàng sẽ
không ăn mệt.

Ngày x tháng x năm x

Tiểu thư và cô gia vợ chồng ân ái, chúng ta cũng thật cao hứng. Bất quá hôm
nay ở hoa viên gặp gỡ biểu tiểu thư Phạm gia, nàng lạnh nghiêm mặt làm
như không thấy tiểu thư rồi từ bên cạnh lướt qua đi mất. Thật sự là vô
lễ. Tuy nhiên tiểu thư không thèm để ý, nàng cầm quyển sách nhìn xem mê
mẩn, ta thỉnh thoảng lại đem điểm tâm đút đến bên miệng nàng, nàng mới
nhớ tới ăn một ngụm. Tiểu thư tuy rằng lập gia đình, nhưng đôi khi vẫn
như tiểu hài tử.

Ngày x tháng x năm x

Theo tiểu thư từ trong phòng thái thái thỉnh an đi ra, Đại nãi nãi nhìn
chúng ta, không có hảo ý khuyên bảo tiểu thư cái gì là “Phải cẩn thận hồ ly tinh”, cái gì “Nam nhi khó tránh khỏi ăn trong bát, nhìn trong nồi”, cái gì “Mỹ nhân hầu bên cạnh đệ muội đã trội hơn chúng ta, ngày sau
càng xinh đẹp khó thoát khỏi người để ý”. Lòng ta không khỏi có chút
không yên, nếu tiểu thư bị Đại nãi nãi châm ngòi đuổi chúng ta đi thì
làm sao bây giờ?

Tiểu thư giống như không có nghe đến.
Tới rồi chỗ rẽ nàng mỉm cười hướng Đại nãi nãi cáo lui, mang theo chúng
ta đi. Trở lại trong viện, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nàng căn bản không đề cập đến chuyện này, nên làm gì thì làm gì. Nhìn tiểu
thư vẫn như cũ ăn uống thoải mái, ta yên tâm, hẳn là không có gì.

Ngày x tháng x năm x

Tiểu thư mang thai, đây là thiên đại việc vui. Hy vọng sẽ sinh ra con trai,
như thế về sau ở trong phủ địa vị của tiểu thư sẽ được củng cố chắc.

Tiểu thư làm cho Lan Chi và Phong Lan đi hầu hạ cô gia. Hai người các nàng
xem ra cũng là nguyện ý. May mà tuổi của ta chưa tính trưởng thành, nếu
tiểu thư làm cho ta đi, ta có nguyện ý hay không đây? Ta bản thân cũng
không biết.

Ngày x tháng x năm x

Bụng tiểu thư đã rất lớn, nhưng tiểu thư vẫn rất có tinh thần. Mỗi ngày đều
ra ngoài đem chim đi tản bộ, lượng cơm ăn càng nhiều, càng làm cho gương mặt toả sáng hơn. Không giống như những phụ nữ có thai khác luôn có
bệnh trạng và phù thũng. Thật sự là kỳ quái.

Bất quá cô
gia thực làm cho ta tức giận. Hắn hoàn toàn đã quên tiểu thư, mỗi ngày
đi bồi cái cô biểu tiểu thư luôn luôn sinh bệnh kia. Sinh bệnh gì chứ,
ta xem là trang bệnh thì có. Ngay cả thầy thuốc cũng nói không ra căn
bệnh, chỉ khai chút thuốc bổ. Ho khan một hai tiếng rất giỏi sao?

Bất quá tiểu thư không thèm để ý, buổi tối ngủ rất ngon, ban ngày ăn rất
ngon, trừ bỏ viết tranh vẽ chữ, có đôi khi còn đến bồi thái thái chơi
bài, cố ý thua mấy điếu tiền. Mỗi ngày sống rất tiêu sái, chúng ta cũng
liền làm theo, không đề cập tới chuyện của cô gia.

Ngày x tháng x năm x

Tiểu thư mới sinh con chưa được một tháng, cô gia liền nạp biểu tiểu thư làm thiếp. Cái gì là thiên kim tiểu thư chứ, thực khó xác định à, không để ý thể diện mà nguyện ý đi làm thiếp người. Trong phủ đều truyền bá rằng
lão gia nguyên bản không đồng ý, ngài muốn cấp cho nàng một hôn sự đứng
đắn ở bên ngoài. Nhưng nàng đã đi quỳ cầu xin, nói cái gì là chỉ cần có
thể gả cho biểu ca, sẽ tình nguyện làm thiếp linh tinh. Thực chưa bao
giờ thấy qua loại nữ tử tự cam chịu làm thiếp thế này. Nói thật, nếu như là ta, thấy cô gia bạc tình với tiểu thư, còn lãnh đạm với Phong Lan
Lan Chi, ta tuyệt đối không nguyện ý làm thiếp cho hắn. Hảo hảo gã cho
người khắc đứng đắn hơn, bản thân sống tốt hơn so với làm thiếp nhiều.

Ngày x tháng x năm x

Ta nguyên tưởng rằng cô gia là đối với Tôn di nương tình cảm thắm thiết
mới vắng vẻ tiểu thư. Nhưng ở thời điểm tiểu thư mang thai lần hai, hắn
lại mê luyến một kỹ nữ bên ngoài. Lúc nghe lời đồn đãi ấy, ta cũng không dám tin tưởng. Cùng bọn Phong Lan thương lượng qua, chúng ta mới nói
cho tiểu thư hay. Tiểu thư dù sao cũng phải có chủ ý.

Tiểu thư biết tin, chỉ nhướng mày nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy rất có ý tứ.
Nàng lập tức phân phó chúng ta xem như không biết chuyện này, xem như
không có nói cho nàng chuyện này, bảo chúng ta không cần phải xen vào,
trực tiếp giả bộ hồ đồ.

Ta tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu rõ được, nhưng xem tiểu thư chắc chắc như thế, cũng an tâm, chỉ cần nghe nàng là được.

Ngày x tháng x năm x

Hôm nay Đại nãi nãi lại đến trong viện nói chút lời kỳ dị. Bề ngoài thì bảo tiểu thư “Hiền lành”,”Rộng lượng”, ngấm ngầm lại đang mắng tiểu thư bất quá là ở trước mặt cha mẹ chồng và trượng phu giả vờ giả vịt. Nàng còn
nói tiểu thư sinh con trai thì sao, giúp trượng phu nạp thiếp thì sao,
cuối cùng vẫn không giữ được tâm của chồng. Ta nghe đến tức giận phát
run.

Nhưng tiểu thư tính tình nuôi dưỡng rất tốt, làm như không có nghe đến, hoàn toàn không tiếp thu đại nãi nãi nói. Nàng chỉ
trò chuyện về chút điểm tâm, nữ hồng linh tinh gì đó. Xem các nàng hai
người nói hai chuyện khác nhau, hoàn toàn là gà nói vịt nghe, ta cảm
thấy khá buồn cười.

Cuối cùng Đại nãi nãi tức giận rời
đi, tiểu thư bên môi lộ ra một chút tươi cười, như là cảm thấy rất có ý
tứ. Ta thấy Đại nãi nãi hoàn toàn đấu không lại tiểu thư.

Ngày x tháng x năm x

Cô gia từ ngày đó trở đi không hề sáng sớm sẽ xuất môn tìm kỹ nữ kia. Cái
này gọi là “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng” sao ? Ta khinh. Nếu muốn
ta nói, hắn thực không xứng với tiểu thư. Ghét nhất bị loại cậu ấm vừa
gặp một lần liền trêu chọc một cái như hắn, cảm giác mới mẻ vừa qua liền lại quên hết. Tam ca của Tiểu thư cũng như vậy, khi đó hắn còn dám đánh chủ ý tới Phong Lan, lúc đó đã bị tiểu thư thu thập một chút.

Bất quá thái độ tiểu thư đối với cô gia vẫn như xưa, giống như từ khi thành thân đến giờ vốn không hề thay đổi quá. Cho nên ta cũng không thể bất
kính với hắn. Ít nhất ở mặt ngoài là như thế. Tiểu thư đem tinh lực đều
đặt trên người hai tiểu thiếu gia, đại khái là không có tâm tư đi thu
thập cô gia.

Ngày x tháng x năm x

Cô gia phải xuất môn làm việc. Tôn di nương nhất quyết đi theo. Nàng lúc
này sao không khóc khóc kể lể nói thân thể không thoải mái đi ? Mỗi ngày ăn cái này, bổ cái kia, tổng số tiền nàng dùng có thể tạo ra nàng lần
nữa. Nghe nói nhà nàng lúc trước suy tàn, tất cả đồ vật phòng ở đều bị
tộc nhân Tôn thị chiếm hết, cái gì cũng không lưu cho nàng. Phạm gia đối đãi nàng thật ra rất nhân nghĩa. Buồn cười nàng lúc trước còn chất vấn
tiểu thư, rằng tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng như thế nào ít đi, nói
tiểu thư khắt khe, hẹp hòi với nàng. Không phải nói lời vô nghĩa sao?
Trước kia nàng làm tiểu thư, đó là chủ tử, hiện tại là làm thiếp, đó là
hạ nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng có thể giống nhau sao? Thực không hiểu quy củ.

Ngày x tháng x năm x

Tôn
di nương sẩy thai, còn làm hại cô gia hỏng rồi hảo sự, trở về liền thất
sủng. Mỗi ngày nàng khóc khóc khóc, ở trước cửa thư phòng Nhị gia khóc, ở trong vườn chỗ mỗi người đều có thể thấy khóc, sau lại tìm tiểu thư
khóc, một câu cũng không nói, chỉ có khóc.

Ta thực bội
phục tiểu thư, nàng có thể mặt không biến sắc đọc sách, viết tự, đánh
đàn, vẽ tranh, ăn uống, xem tiếng khóc của Tôn di nương như không tồn
tại. Cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không khuyên. Nhưng thật ra cô
gia đến đây, thấy thế lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ là Tôn di nương muốn
hãm hại tiểu thư? Ta khẩn trương lên. Tiểu thư chỉ mỉm cười, cái gì cũng không có giải thích, cô gia liền đem Tôn di nương mắng trở về phòng.
Khóc một lần như vậy, Tôn di nương về sau thành thật trốn tránh tiểu
thư. Thật thật buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.