Viễn Cổ Y Điện

Chương 27




Edit: Nguyệt Nha
Beta: Tiểu TuyềnMộc Thanh rất dễ dàng biết phương hướng mà Đạt Ô bị mang đi.

Cô dọc theo đường bởi vì nước mưa mà bị giẫm đạp lầy lội không chịu
nổi đi thẳng về phía trước. Địa thế nơi này rất không giống chỗ cô ở
cùng với Ly Mang hơn một tháng, xem ra giống như là một sườn dốc thoải
theo sát chân núi .

Cô sợ đụng phải người trong bộ tộc của họ, nên bước đi cơ hồ là nhanh như mèo ở trong bụi cỏ, hi vọng cỏ bên cạnh cao đến thắt lưng cùng rừng cây dày đặc có thể chống đỡ che dấu mình không bị người ta phát hiện.
Rất nhanh cô phát hiện, người nơi này tựa hồ thoáng cái đều đi hết sạch, bất kể nam nữ lão ấu, đi ngang qua mấy nhà lều đều không có một bóng
người, đống lửa ở cửa sơn động mới vừa bị dập tắt còn chưa tắt hết và
phả ra khói xanh bay lên.

Cô nghĩ hẳn là toàn bộ mọi người nơi này đều chạy tới chỗ trao đổi con tin.

Mộc Thanh lại càng nôn nóng, cơ hồ là vung chân dọc theo đường bị người giẫm đạp qua mà chạy tới.

Rất nhanh liền đến chỗ một khúc ngoặt, cô nghe được phía trước truyền đến một loạt giọng nói huyên náo, cô lập tức dừng bước, ẩn thân ở sau
thân một gốc cây khổng lồ rồi cẩn thận hơi thò đầu ra.

Góc rẽ là một mảng cánh rừng thoáng đãng, giờ phút này chi chít đứng
đầy người. Quay lưng về phía cô là người bộ tộc này, toàn bộ tăng lên
đại khái năm sáu chục người, phía trước là đàn ông, đứng phía sau không
tới hai mươi nữ nhân, có mấy người trên tay còn ôm đứa trẻ. Thanh âm ong ong chính là từ chỗ các cô vọng lại vì đang chỉ vào đối diện bàn luận
xôn xao.

Đối diện đứng gần hai mươi người đàn ông, cũng là những người cường
tráng nhất Mộc Thanh biết trong khu quần cư. Dĩ Gia, người đàn ông nhà
Na Đóa bên trái, còn một người lần trước bị răng hổ làm tổn thương, sau này tất cả mọi người gọi hắn Hổ Xỉ, tiếp đến là Đồ Lỗ, hắn là con Đạt
Ô, còn có, Mộc Thanh ở trong đám người liếc mắt liền thấy được Ly Mang.
Hắn đứng đầu ở giữa. Ánh mắt âm trầm, cả người tựa hồ chụp xuống một
tầng lệ khí.

Chỉ mấy ngày không gặp, nhưng Mộc Thanh cảm thấy giống như đã trải
qua thật lâu. Ly Mang hiện tại, cùng người đàn ông trong trí nhớ sáng
sớm quay đầu lại nhìn cô rời đi ngày đó, hoàn toàn như hai người. Cô cảm thấy có chút xa lạ.

Các nữ nhân im lặng. Bởi vì phía trước đã bắt đầu trao đổi.

Đạt Ô bị đám người đẩy từ phía sau đến phía trước. So với bộ dáng
thường ngày, bây giờ nhìn lại thật sự chật vật không chịu nổi, thậm chí
đáng thương. Tất cả tộc nhân đều nhen nhóm tức giận, nhưng mạnh mẽ nhịn
xuống, nhìn đối phương, đưa bọn chúng một chồng da thú được xếp lại cùng lương thực đựng trong túi da mà họ vận chuyển tới.

Đây là bọn họ chuẩn bị cho mùa đông, nhưng bây giờ phải chắp tay đưa
cho người khác. Trên khuôn mặt của Dĩ Giacùng mấy người đàn ông khác xẹt qua một tia tiếc nuối không thôi, Ly Mang chỉ theo dõi địch thủ đối
diện của hắn là Cương Đột và Đạt Ô còn đang trên tay hắn. Chỉ có Đồ Lỗ
là mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn ngược lại không tỏ ra lo lắng cho cha mình chút nào.

Mộc Thanh nghe thấy các nữ nhân nơi này phát ra một tiếng hoan hô.
Mùa đông này của các cô vì những thứ này so với trước kia sẽ tốt hơn một chút.

Đạt Ô trở lại chỗ tộc nhân của hắn.

Không có gì ngoài ý muốn, hết thảy đều rất thuận lợi.

Cô nhìn thấy Ly Mang tiến lên tháo dây thừng trói tay Đạt Ô, giống
như thấp giọng nói chuyện với ông ta, sau đó đoàn người bọn họ xoay
người nối đuôi nhau muốn rời đi.

Mộc Thanh gấp đến độ cơ hồ là muốn cắn nát hàm răng.

Đây là cơ hội cứu trợ cuối cùng của cô. Nếu như Ly Mang cứ như vậy mà đi, thì cô cũng không cách nào nhìn thấy hắn nữa.

Hắn giống như là cảm thấy cái gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống. Nhưng rất nhanh quay đầu đi.

Hắn không có nhìn thấy cô.

Nước mắt Mộc Thanh đều sắp rớt ra. Cô cũng nhịn không được nữa. Cho
dù sẽ làm hư cục diện, cho dù sẽ khiến hai phe ẩu đả chảy máu, cô cũng
không cách nào khống chế được mình cứ trơ mắt nhìn hắn rời đi như vậy.

Cô chợt lắc mình từ sau đại thụ đi ra ngoài, đang muốn cao giọng kêu to tên của hắn, đột nhiên, máu của cô giống như cứng lại.

Cô nhìn thấy trên tay một người đàn ông đang giương lên một cây cung, một mũi tên đã được ráp vào. Đầu tên là màu đen, rõ ràng cho thấy có
nhúng độc .

Phương hướng đầu tên nhắm tới là ngay phía sau lưng Ly Mang.

Đồ Lỗ đang không ngừng quay đầu lại, hắn thấy được người giương cung, nhưng hắn lại giống như không có chuyện gì mà quay đầu đi.

“Ly Mang, cẩn thận!”

Mộc Thanh cơ hồ là theo bản năng điên cuồng hét to ra tiếng. Cô gọi
chính là tên hắn, bật thốt lên “Cẩn thận” cũng là tiếng mẹ đẻ của cô.

Nhưng vậy cũng đã đủ rồi, Ly Mang nghe được cô la lên, giống như là bị điện giật mãnh liệt quay đầu lại.

Lần này, hắn lập tức ở trong đám người thấy được cô. Trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ mừng như điên .

“Ly Mang, cẩn thận!”

Mộc Thanh lần nữa lo lắng hô to, mấy người ở gần đó phát hiện trong
miệng cô kêu lên từ quái dị , thì nhanh chóng chạy tới phía cô muốn chế
phục cô.

Sắc mặt Ly Mang trầm xuống, giống như là báo đi săn nhanh nhẹn lắc mình, cái mâu (giáo) sắc bén trong tay của hắn tựa như tia chớp ném mạnh tới người người đàn ông kia, nặng nề xuyên vào lồng ngực của hắn. Người đàn ông liên tục
lui về phía sau năm sáu bước, ngửa mặt ngã trên mặt đất, phần đuôi
trường mâu cắm ở bộ ngực hắn càng không ngừng rung động.

Một màn này đột nhiên phát sinh cũng không có để cho cục diện yên
tĩnh xuống, cơ hồ là cùng một thời gian, thủ lĩnh Cương Đột chỗ này cũng đã hét lớn một tiếng, mang theo các tộc nhân của hắn phát động tiến
công điên cuồng bọn Ly Mang.

Mộc Thanh bị mấy người phụ nữ chạy tới mạnh mẽ đè cô xuống trên mặt
đất. Bọn họ khí lực quá lớn, lúc bị trở tay trói lại, cô căn bản không
cách nào nhúc nhích. Sườn gần hông cô thậm chí bị hung hăng đá vài cái.

Nhưng cô bất chấp đau đớn của mình, cô chỉ ngẩng đầu trên mặt đất, lo lắng tìm kiếm thân ảnh Ly Mang trong đám người hỗn chiến.

Cô nhìn thấy hắn, trên người của hắn đã nhiễm máu, không biết là của
người khác hay là của hắn, cả người thoạt nhìn giống như là đầu sư tử dữ dằn mạnh mẽ khát máu.

Người của hai bên không ngừng té xuống.

Một cuộc máu chảy đầm đìa chân thật trình diễn trước mặt Mộc Thanh.
So với cảnh máu tanh cô xem thấy trong điện ảnh và kịch truyền hình
trước kia, còn kinh khủng hơn. Cô không dám nhìn nữa, cơ hồ là đem đầu
vùi trên mặt đất, cái loại run rẩy quen thuộc lại kéo tới, cho dù cô
cũng vừa mới tự tay giết chết qua một người.

Cô đột nhiên nghe thấy được tiếng gầm lên giận dữ. Đó là âm thanh của Ly Mang.

Mộc Thanh bỗng ngẩng đầu, thấy trên tay Ly Mang đã nắm chặc Cương
Đột. Tay của hắn bị bẻ thành một hình dáng quái dị gập ở phía sau gáy,
một cánh tay thoạt nhìn đã bị bẻ gãy. Dùng mũi thương trên tay đặt trước cổ họng của hắn.

Hỗn chiến rốt cục ngừng lại, người còn có thể bước đi của hai phe nhanh chóng vây gom lại trận doanh riêng của mình.

Ly Mang không có mang đến nhiều người hơn đối thủ nơi này, triền đấu
đi xuống, lỗ lã nhất định là bọn họ. Bắt giặc phải bắt vua trước, có lẽ
không có ai dạy hắn đạo lý này, nhưng bản tính trời sanh trong rừng rậm
đã cho hắn biết như thế nào mới là đối với mình có lợi nhất .

Mộc Thanh nhìn thấy Ly Mang nhìn về phía phương hướng của mình, ánh mắt của hai người lần nữa đối diện với nhau.

Trong nháy mắt này cô đột nhiên có cảm giác buông lỏng, bởi vì nhìn
trong mắt của hắn cô thấy tràn đầy ân cần, lo âu, an ủi cùng nhẫn nại.

Cô cảm giác mình an toàn, mặc dù bây giờ tư thế còn chật vật như vậy, bị mấy người phụ nữ chân trần dẫm ở trên mặt đất.

Ly Mang nói chuyện với Cương Đột bị hắn chế trụ.

Cách chút ít khoảng cách, cô nghe thanh âm không rõ ràng lắm, nhưng
biết hẳn là có liên quan với mình, bởi vì ánh mắt của mọi người cơ hồ
đều hướng cô nhìn tới.

Bọn họ nói chính là trao đổi tù binh.

Ly Mang đầu tiên yêu cầu dùng hắn đổi lại Mộc Thanh và da thú lương thực vốn thuộc về bọn họ.

Nhưng bị cự tuyệt.

Ở chỗ này, nữ nhân đối với một bộ lạc mà nói cũng trân quý giống như
da thú lương thực, Ly Mang chỉ có thể lựa chọn một, nếu không gả thà
rằng bị giết chết,để cho tộc nhân mình một lần nữa lựa chọn thủ lĩnh
mới.

Gả từ trước đến giờ là một người tàn bạo lãnh khốc, đối với mình cũng vậy.

Ly Mang không do dự, lập tức lựa chọn Mộc Thanh.

Nhưng hiển nhiên trên mặt một phần những người đàn ông phía sau lưng Ly Mang hiện ra vẻ mặt không đồng ý.

Bọn họ hẳn cảm thấy cầm lại lương thực cùng da lông quan trọng hơn.
Chẳng qua là ngại thái độ Ly Mang nên không có nói ra phản đối mà thôi.

Mộc Thanh bị ôm lên từ trên mặt đất, trong lúc cô cho là mình có thể
rất nhanh trở lại bên cạnh Ly Mang thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đạt Ô lần nữa rơi vào trong tay người bộ tộc Cương Đột.

Dù sao thì ông ta cũng bị thương nặng trong thời gian dài, lúc trước
vẫn dựa vào ý chí chống đỡ, nhưng khi trở lại bên cạnh tộc nhân của ông
ta, thì chút ít kiên trì lập tức liền tan rã. Lúc xảy ra đánh nhau, vốn
là có một tộc nhân bảo vệ ông ấy nhưng hiện tại cục diện khống chế được
rồi, lực chú ý của mọi người cũng bị hấp dẫn đến chính giữa nơi này,
lại không có chú ý tới cánh rừng phía sau lưng, người Cương Đột lặng lẽ
ẩn nấp nên không cần tốn nhiều sức đã bắt lại được tù binh đang ngồi dựa vào cái cọc gỗ bên trên hắn.

Đạt Ô bị áp giải cùng Mộc Thanh cùng nhau đứng đối diện Ly Mang.

Tình hình hiện tại xảy ra biến hóa.

Nữ nhân, da thú lương thực, cùng thủ lĩnh bọn họ, chỉ có thể lựa chọn một thứ dùng để trao đổi.

Mặt âm trầm Ly Mang giống như bão tố tiến đến trước bầu trời, bẻ tay
Cương Đột đến trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mặt Cương Đột vặn vẹo,
mồ hôi lạnh cuồn cuộn tuôn ra, nhưng đầu vẫn thủy chung không có thấp
xuống.

Vô luận là lúc nào, trung thành đối với thủ lĩnh, điểm này đối với
bọn hắn mà nói là không có gì phải nghi ngời. Ly Mang chậm chạp không
nói liên tiếp làm cho các người đàn ông phía sau hắn rất không hài lòng, rốt cục họ đã không nhịn được phải lên tiếng thúc giục .

Ánh mắt Ly Mang quét qua trên mặt Mộc Thanh, lại nhìn thoáng qua Đồ
Lỗ, trên mặt hiện lên một tia sáng mang theo chút phức tạp, nhưng rất
nhanh mím thật chặc miệng.

Tim Mộc Thanh dần dần buộc chặc, ở phía sau Ly Mang cơ hồ là tiếng ồn ào cãi vã càng lúc càng lớn.

Ly Mang. . .Hắn rốt cục vẫn bị buộc lựa chọn giữa chính mình cùng bộ tộc của hắn.

Chẳng qua là so với dự đoán của cô muốn trước thời gian, hơn nữa, lúc trước mặc dù cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng tình huống như thế
cũng đang ngoài dự liệu của cô.

Không có lo lắng. Mộc Thanh biết.

Mặc dù trong nháy mắt cô có loại thương cảm bị ném bỏ, nhưng cảm giác thương thế kia không nghiêm trọng lắm.

Vô luận là người nào, dưới tình huống như thế, đều chỉ có thể lựa
chọn như vậy. Cô hiểu điều này. Huống chi hiện tại, các tộc nhân của hắn đã thay thế hắn làm ra lựa chọn.

Đạt Ô lần nữa bị đổi trở về.

Lần này không có chuyện ngoài ý muốn nữa.

Bọn họ mang theo Đạt Ô và đồng bạn bị thương rời đi.

Mộc Thanh vẫn buông xuống suy nghĩ, thủy chung không có nhìn Ly Mang. Cô cảm giác mình không có dũng khí nhìn hắn thêm một lần. Nhìn sẽ chỉ
làm cô càng thêm một phần tuyệt vọng mà thôi.

Lúc tiếng rên rỉ chung quanh bắt đầu đứt quãng vang lên, cô mới hơi mờ mịt ngẩng mắt lên nhìn.

Chỗ đó đã trống rỗng rồi, tựa như tim cô giờ phút này.

Người nơi này tại sao phải bắt được cô và Đạt Ô, tại sao lại có ý đồ
hạ thủ sau lưng Ly Mang đưa hắn vào chỗ chết, lại thêm thần sắc quái dị, còn có Đồ Lỗ rõ ràng nhìn thấy cung tên phía sau nhưng mặt lại không
chút thay đổi , hết thảy hiện tại cũng không trọng yếu.

Mộc Thanh lần nữa bị mang về huyệt động.Không phải là cái lúc đầu tiên ở.

Nhưng cô tình nguyện trở lại chỗ có đầy mùi vị huyết tinh kia.

Nơi này là huyệt động của thủ lĩnh Cương Đột ở.

Hiện tại cô rất dơ, toàn thân dính đầy bùn, lòng bàn chân bị rách nát, đau đến chết lặng.

Nhưng người Cương Đột kia thoạt nhìn không để ý những thứ này.

Ban đêm khi hắn đi vào, trong ánh mắt nhìn Mộc Thanh chớp động nổi lên ánh sáng gần như là điên cuồng.

Đó là một loại ánh sáng trả thù.

Trong trận trao đổi con tin kinh tâm động phách ban ngày kia, cuối
cùng hắn mặc dù đạt được da thú cùng lương thực, nhưng cái giá lớn là
một cánh tay hắn cùng năm thi thể tộc nhân, cộng thêm người trông coi
cũng không biết làm sao lại bị nữ nhân này giết chết. Kết quả này cách
hắn dự đoán quá xa. Nhân khẩu bộ tộc của hắn vốn là đã ít, bỗng chốc
thiếu nhiều chiến sĩ như vậy, đây là đả kích vô cùng trầm trọng đối với
hắn.

Có một ngày hắn sẽ đập nát đầu Ly Mang, sau đó từng ngụm hút tuỷ não tên đó.

Hiện tại trước tiên hắn muốn đoạt lấy nữ nhân của tên đó, làm cho
cuộc sống sau này của cô sẽ không ngừng mà gia tăng nhân khẩu cho bộ lạc mình.

Dựa theo mật ước đầu tiên, hắn từng đáp ứng đối phương không động cô, canh chừng cho đến khi trả lại. Nhưng tình huống bây giờ vượt ra khỏi
năng lực hắn nắm trong tay, bắt đầu từ lúc Ly Mang không có bị ám tiễn
ngâm độc dược bắn chết.

Hắn cần phát tiết lửa giận cùng cừu hận của mình.

Cái này thoạt nhìn có chút quái dị, nữ nhân giết chết một tộc nhân
của hắn, thì hắn sẽ tiến hành phát tiết. Mặc dù cô bây giờ nhìn bẩn chết được, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới công năng của cô.

Mộc Thanh từng bước lui về phía sau, cho đến khi thối lui đến thành động, thì không đường thối lui nữa.

Cô đã sớm lục soát từng cái góc khắp nơi này nhưng không tìm được bất kỳ đồ gì có thể dùng để làm vũ khí hộ thân .

Cô nhìn Cương Đột hướng mình ép tới, một cánh tay của hắn giờ phút
này đang vô lực rũ ở bên hông, so sánh với gương mặt dữ tợn hắn của,
thậm chí có mấy phần quái dị buồn cười. Nơi này không có điều kiện chữa
bệnh gì, cái tay này của hắn rất có thể bị phế bỏ như vậy.

Ly Mang không ném mặc kệ cô như vậy, nhất định sớm muộn gì hắn sẽ trở lại cứu cô đi ra ngoài. Đây là ý nghĩ khi cô bị nhốt một mình bên trong cái huyệt động này, chống cự lại ánh nắng buổi trưa dài buồn chán không ngừng nói lặp lại với chính mình. Hắn nhìn thấy cô,trong đôi mắt phát
ra cái loại cảm giác mừng như điên và vô cùng ân cần, trở thành nguồn
gốc ấm áp duy nhất của cô. Cô giống như người hút nha phiến, một lần lại một lần tham lam nhớ lại vẻ mặt lúc đó của hắn.

Cô nhất định phải làm cho mình tin tưởng điều này, như vậy cô mới có dũng khí tiếp tục sống sót.

Muốn chết rất dễ dàng, trên vách cái huyệt cư này khắp nơi là cái hố nham thạch góc cạnh, đầu đụng qua đó là được rồi.

Sống sót mới khó khăn.

Thời điểm cô vừa tới nơi này, cho là mình sớm muộn gì mình cũng có
thể trở về, cho nên dù khó khăn thế nào cô cũng không có ý niệm phí hoài bản thân mình trong đầu, sau này mặc dù trở về vô vọng rồi, nhưng Ly
Mang đối với cô tha thứ cùng sủng ái, cơ hồ đã trở thành toàn bộ cuộc
sống của cô. Hiện tại, nếu như cô không làm cho mình tin tưởng Ly Mang
sẽ đến cứu cô, cô thật không cách nào kiên trì rồi nữa, ở nơi này làm
cho chỗ sâu nhất từ đáy lòng người ta cảm thấy tuyệt vọng .

Cô có chút hối hận lúc sau vì sao mình không có ngẩng đầu nhìn Ly
Mang. Ly Mang lúc ấy nhất định quay đầu lại không ngừng nhìn cô. Như
vậy, hiện tại cô càng thêm có lòng tin.

Phía sau lưng Mộc Thanh chống đỡ ở trên vách động, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người ở trước mặt mình.

Vô luận gặp phải cái gì, sống sót thì Ly Mang nhất định sẽ tìm đến cô.

Cô tự nói với mình như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.