Viễn Cổ Y Điện

Chương 9




Tiếng động phía bên ngoài dần dần lắng xuống, bên tai của Mộc Thanh chỉ còn lại tiếng gió lướt trên những ngọn cây cao trong rừng rậm, vang lên như tiếng nức nỡ nghẹn ngào.

Một trận tiếng bước chân dần dần truyền đến, càng ngày càng gần.

Màn cửa da thú bỗng chốc bị vén lên rồi một cái bóng cao lớn khom lưng tiến vào, Mộc Thanh cảm giác được một trận gió theo tấm da thú mới vừa rồi bị vén lên tràn vào, mang theo một mùi hanh khô của rừng rậm đặc biệt chỉ có trên người của hắn.

Mộc Thanh đem bộ dáng của mình cong lại như con tôm, ngoảnh mặt khép lại tứ chi, nằm đó không nhúc nhích, phảng phất như cô đã ngủ say, nhưng lỗ tai vẫn lưu ý đến động tĩnh của Ly Mang.

Cô nhớ tới tối nay nhìn thấy tình cảnh Tiểu Bàn Nữu kia vây bắt Ly Mang xoay quanh, trong lòng âm thầm hi vọng mới vừa rồi hai người họ, cô nam quả nữ xích lõa đã đến bên cạnh rừng hoàn thành chuyện tốt, nói như vậy tối nay cô có thể ngủ ngon giấc rồi.

Nhưng mà cô rất nhanh liền thất vọng.

Cô cảm giác được hắn nằm ở bên người mình, sau đó, từ phía sau liền đem mái tóc dài nắm ở trên tay hắn.

Tóc của cô vừa dày vừa mềm mại, trước kia có đồng nghiệp đã cười đùa nói rằng cô có thể đi đóng quảng cáo dầu gội đầu, và chính cô cũng rất thích tóc như thế, nên luôn bảo vệ rất cẩn thận.

Hắn tựa hồ rất có hứng thú đối với tóc của cô, nên không ngừng vuốt ve, nơi lòng bàn tay kéo xuống rồi buông ra.

Vậy còn chưa tính, vấn đề là hắn rõ ràng không khống chế được sức lực của bàn tay.

Da đầu của Mộc Thanh bị kéo đến có chút phát đau.

Cô nhịn một hồi, rốt cục không nhịn được nữa, tung mình bậc dậy túm tóc của mình kéo trở về, sau đó thở mạnh một tiếng rồi ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm hắn.

Bên trong liều có chút tối, nhưng mượn ánh trăng chiếu vào từ những khe hở và lổ thủng, Mộc Thanh vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy bộ dáng của hắn.

Hắn đang nằm ở bên người cô và nhìn cô, lúc này bộ dáng dường như có chút kinh ngạc. Sau đó rất nhanh , Mộc Thanh nhìn thấy hắn đưa ra một cái tay về phía mình, đem cô kéo xuống nằm chết dí bên cạnh hắn xong, bàn tay lập tức mò qua, cách một lớp quần áo không ngừng dao động ở trên người cô.

Mộc Thanh lại đang nhịn, cho đến khi cô cảm giác nơi mình bị hắn đụng chạm qua đều nổi lên một tầng da gà.

Nếu chuyện nhất định phải xảy ra, vậy bắt đầu sớm một chút để kết thúc sớm. Nhưng dù có xảy ra chuyện này, thì cô sẽ coi như mình bước đi không cẩn thận rơi xuống hầm cầu là được rồi. Huống chi, bên hông cô vết thương bị cạo rách đến bây giờ còn không có khỏi hẳn. Cô không muốn ở trên người mình lại có thêm mấy vết thương nữa, càng không muốn cái quần lót còn lại duy nhất của mình cũng bị xé vỡ.

Mộc Thanh đẩy tay hắn ra, tự mình cởi bỏ áo sơ mi, sau đó là quần, cuối cùng là quần lót. Rồi tách chân ra nằm ngang xuống không nhúc nhích.

Cô biết nhìn thấy phụ nữ cởi bỏ quần áo trên người đối với hắn mà nói tựa như ăn cơm uống nước vậy. Vì ở nơi này, phụ nữ cùng đàn ông trưởng thành dầu gì cũng chỉ che lại chỗ đáng thẹn thôi. Cô như bây giờ giang tay giang chân nằm ở đó, cho dù tiếng nói không thông nhưng hắn cũng sẽ biết được ý của cô.

Hắn đối với cử động của cô tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn cô một hồi lâu, sau đó vươn tay ra nhéo mấy cái lên bộ ngực của cô, rồi rất nhanh hắn đè lên người cô.

Hắn có chút nặng, hơn nữa, trên người có chút cảm giác ướt nhẹp. Có thể là mới vừa ở trong nước tắm qua?

Bàn tay của hắn có chút thô ráp khi lướt qua toàn thân của cô, thì cô có cảm giác không thích, khi hắn ma sát mạnh một chút, da của cô thậm chí cảm thấy khá đau. Từ từ, hắn cũng giống như lần trước, đem đầu đưa tới nơi đó của cô, sau đó như ngửi cái gì đó.

Mộc Thanh đột nhiên có một loại rất cảm giác quỷ dị.

Cô không biết hắn rốt cuộc đang ngửi cái gì, hay hoặc là, chẳng lẽ đàn ông ở khu tụ cư đều làm như vậy trước khi làm chuyện đó, đây chẳng lẽ là truyền thống mà tổ tông bọn hắn lưu truyền xuống sao?

Cô có chút lúng túng, muốn khép chân lại, nhưng đã bị hắn dùng hai tay nắm thật chặc.

Trong cổ họng của hắn phát ra một tiếng kêu, nghe giống như là có chút thất vọng. Sau đó hắn buông lỏng chân của cô ra, lại giống như lần trước, đem mình nằm ở phía ngoài của cô rồi ngủ. Chỉ có đều lần này, hắn đem đầu của cô đặt ở trên cánh tay của mình, rồi ôm lấy cô, một cái tay khác tiếp tục bao trùm lên bộ ngực của cô. Hắn tựa hồ rất thích sờ chỗ này.

Mộc Thanh vừa bắt đầu đã tưởng tượng như mình rớt xuống hầm cầu, cho nên cũng không có quá nhiều khẩn trương. Hiện tại cô bị ôm không nhúc nhích được, trái tim nằm ở dưới bộ ngực bị tay của hắn bao trùm đang đập có chút tăng nhanh .

Hành động của người đàn ông này rốt cuộc đại biểu cái gì? Hắn đến cùng muốn ngửi cái gì?

Ngày thứ hai lúc cô tỉnh lại, thì phát hiện hắn đã rời đi, còn mình vẫn thân thể trần truồng nằm ở trên da thú, nhưng mà dưới hạ thể đã được đắp bằng áo sơ mi của cô, sau đó cô phát hiện trong cái chén bên cạnh có gì đó, thoạt nhìn giống như mảnh tổ ong ngày hôm qua Do Do đã cho cô ăn, cũng lấy xuống từ vật này.

Mộc Thanh đang có chút ít ngẩn người , thì màn cửa đột nhiên bị người ta vén lên. Cô theo bản năng lấy tay che lại bộ ngực, quay đầu nhìn lại lúc này mới phát hiện là Do Do tiến vào. Mặc dù thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vẫn có chút lúng túng, cô nhanh chóng quay lưng lại vội vã mặc xong quần áo của mình, lúc này mới xoay người hướng về phía Do Do cười một cái.

Cô chỉ xuống mảnh tổ ong trong chén, muốn hỏi có phải Do Do đưa tới hay không? Nhưng rất nhanh cô đã hủy bỏ cái ý nghĩ này, vì trong đôi mắt Do Do tỏa ra ánh sáng vui mừng, Mộc Thanh nhìn thấy cô bé vươn đầu lưỡi ra liếm môi của mình.

Mộc Thanh cười , đem cái chén kia đưa cho Do Do, Do Do mới đầu không chịu nhận, cho đến khi Mộc Thanh không ngừng chỉ vào miệng mình rồi khoát tay, Do Do hẳn là hiểu cô không thích ăn cái này hoặc là ăn không hết cái này, lúc này mới cẩn thận nhận lấy, hướng về phía cô lộ ra nụ cười rực rỡ, sau đó kéo tay cô đến trước liều của nhà cô bé.

Mẹ của Do Do nhìn thấy chén tổ ong kia, thì lộ ra vẻ có chút kinh ngạc. Do Do chỉ vào Mộc Thanh nói vài lời, Mộc Thanh thấy cô ấy nhìn về phía mình liền gật đầu cười. Cô ấy tựa hồ đang do dự muốn khước từ, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt có chút khát vọng của Do Do, lúc này mới nhận lấy cái chén cầm đi vào, chỉ từ phía trên đó chia thành mấy mảnh nhỏ chia cho Do Do và mấy chị em của cô bé.

Cô ấy để cho Mộc Thanh ăn thức ăn giống như ngày hôm qua, sau đó dặn dò Do Do mấy câu, hẳn là bảo cô bé trông nom chị em cẩn thận, còn mình thì chui vào bên trong của cái liều, lúc đi ra ngoài trên tay đã cầm theo cái sọt, bên trong là dao đá, xẻng đá. Sau đó cô ấy cùng phụ nữ ở nhà lều bên cạnh chào hỏi mấy câu, bốn năm phụ nữ liền cùng nhau đi ra ngoài. Đi được vài bước, thì mẹ của Do Do quay đầu lại nhìn xuống Mộc Thanh, nói câu gì đó rồi ngoắt ngoắt tay với cô. Mộc Thanh suy đoán hẳn là hỏi cô có muốn đi cùng hay không? Cô gật đầu đi qua theo.

Thay vì chờ ở chỗ này cả ngày không có việc gì làm, cô tình nguyện cùng những phụ nữ này đi dạo chung quanh, ít nhất có thể đối với địa hình quanh đây tìm hiểu rõ ràng. Cô không muốn ngày nào đó thật sự có thể thoát đi, chạy ra đi mới phát hiện trước mặt mình là một con sông đang chảy qua.

Ngày hôm qua cô đã tìm khắp cả căn liều, nhưng cũng tìm không được cái ba lô của mình. Không biết đã bị Ly Mang giấu tới nơi nào đi. Trong lúc này la bàn đối với cô mà nói là vô cùng quan trọng.

Mộc Thanh đi bên cạnh đám phụ nữ kia, một đường hướng phía nam đi một hồi, là xuyên qua phiến rừng. Các phụ nữ đều là áo rách quần manh, tóc dài khô héo gấp gáp kết lại, da có chút thô ráp lõa lồ lộ ra bên ngoài, ở bên trên thậm chí còn có ít mụn. Nhưng các cô đều rất sung sướng, phảng phất như đang đem cô làm đề tài trung tâm, nên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách, Mộc Thanh chỉ nghe được rõ ràng phát âm “Ly Mang” thôi.

Mộc Thanh có chút lúng túng. Cũng may mẹ của Do Do đã nhìn thấu tâm tư của cô, nên kịp thời ngăn trở các cô. Lúc này các cô mới ngừng lại.

Mộc Thanh mới phát hiện thì ra là bọn họ ở cánh đồng trồng đồ, đồ được trồng một mảng lớn, bốn phía dùng hàng rào vây quanh.

Cô không nhận ra đây rốt cuộc là thực vật gì, nhưng thoạt nhìn thực vật màu vàng mà cô mới uống vừa rồi trong chén cháo thì ra là trồng ở nơi này.

Mộc Thanh còn đang nhìn chung quanh, thì mấy người phụ nhân bên cạnh đã phát ra tiếng kêu sợ hãi, rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Nơi đó một mảnh hàng rào đã bị xô ngã, đồ vật trồng ở bên cạnh cũng bị ngã xuống tại chỗ, xem ra giống như đã bị giẫm đạp gặm cắn qua. Hẳn là đêm qua bị dã thú gì đó xông tới.

Các phụ nữ vừa không ngừng mắng, vừa đở hàng rào lên, bắt đầu sửa chữa .

Mộc Thanh giúp đở chuyển cành cây các loại, chờ hàng rào dựng lên rồi, lại cùng các cô ấy đào cỏ dại trong đất lên, sau đó thì các cô ấy phân tán nhau đến phụ cận cánh rừng hái quả dại và rau dại. Mộc Thanh liền theo mẹ của Do Do cùng nhau đi ra khỏi nơi đó rất xa, chờ khi quay trở về thì trời đã sụp tối.

Người nơi này hẳn là chỉ ăn hai buổi sáng chiều. Nên vào giữa trưa Mộc Thanh bị đói bụng đến khó chịu, vốn định ăn mấy quả dại hái được ở trong sọt, nhưng nhìn thấy mẹ của Do Do không chút nào có ý định ăn, nên mình cũng không dám duỗi tay ra. Sau đó vì quá đói, lúc này mới đem áo sơ mi nhét vào trong quần, len lén đem mấy trái cây mình hái được nhét vào thắt lưng, rồi thừa dịp cô ấy không chú ý trốn ra phía sau cây đại thụ cắn vài miếng nuốt vào.

Lúc Mộc Thanh đi theo mẹ của Do Do trở lại, thì thấy tất cả những phụ nữ khác cũng đã lục tục quay về. Mộc Thanh chú ý thấy các cô không có đem đồ hôm nay mình hái được mang vào lều của mình, mà phần lớn đều giao đến chỗ người phụ nữ ngày đó giám sát cô đi tắm rửa, số lượng đem trở lại liều của mình không nhiều lắm. Mấy người đàn ông còn không có trở về.

Mẹ của Do Do bận rộn nổi lửa làm cơm tối. Lúc này mây tía ở cuối đường chân trời bị ánh nắng hoàng hôn tô vẽ lên những đường viền vàng, giống như cầu vòng năm màu đang bị thiêu đốt, đẹp như cảnh sắc ảo ảnh.

Hôm nay là ngày thứ tư mà cô bị sét đánh. Trong thời gian bốn ngày này, cô chỉ tắm qua có một lần và cũng không có đánh răng, lúc buổi sáng thậm chí ngay cả rửa mặt cũng không có.

Hôm nay lúc đi hái quả dại, cô phát hiện ra một loại thực vật kỳ quái, cành của nó to bằng đầu ngón tay, phía trên còn mọc ra mấy sợi lông xù, hơn nữa những sợi lông đó có chút cứng, sờ sờ nhiều lần lên đầu lông cũng không đâm rách tay. Cô cảm thấy có thể dùng làm bàn chãi đánh răng, nên cắt một mảng lớn mang về. Mẹ của Do Do nhìn thấy, thì có chút khó hiểu, nhưng cũng không có ngăn cản.

Cô hôm nay cũng coi như ở bên ngoài làm lao động thủ công một ngày, nên hơi mệt chút. Nhưng mà toàn thân thấm đẫm mồ hôi khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Cô nhớ tới chỗ ngày hôm trước đã tắm qua một lần, liền do dự nhưng rốt cục vẫn không nhịn được mang theo đoạn bàn chãi đánh răng vừa mới tạo, nhắm hướng đó mà đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.