Tuyệt Đại Con Rể

Chương 293




Gì kia? Bắt được một cô gái giao cho tôi?

Lăng Thành lúc này mới sững sờ, không khỏi tò mò hỏi: “Anh Sửu, anh bắt được ai?”

Hề Văn Sửu khẽ thở dài: “Anh đừng hỏi nhiều như vậy, khi tới chính điện sẽ biết. Mau đến đây, tôi sẽ chờ anh trên đảo Trường Sinh.”

Anh ta nói xong liền cúp máy, cũng không đợi nghe câu trả lời của Lăng Thành.

Lăng Thành gãi đầu, cùng Tôn Đại Quân nhìn nhau, hai người chuẩn bị một lúc rồi lên đường đi đảo Trường Thành.

....

Vào trưa ngày hôm sau.

Thời tiết hôm nay rất tốt, Đại Phong lặng gió.

Trên biển, những đoàn thuyền đánh cá nối đuôi nhau.

Một tuần trước, Thiên Môn thu phục các thế lực cường hào ác bá tại khu vực này. Những ngư dân này vô cùng cảm kích, nên thuyền đánh cá nào cũng treo cờ Cửu Long Thăng Thiên.

Lúc này, trên vùng biển phồn hoa, đặc biệt dễ thấy một con tàu lớn có cánh buồm màu đỏ. Chiếc thuyền buồm lớn này lớn hơn nhiều so với những chiếc thuyền đánh cá xung quanh.

Trên tàu, có hai người đứng cạnh nhau, đưa mắt về phía xa, là Lăng Thành và Tôn Đại Quân.

Đối diện với cảnh biển đẹp đẽ vô tận trước mặt, hai người đều không có ý định ngắm nhìn, vẻ mặt hết sức trang nghiêm, uy dũng. Sau lưng hai người, là một chiếc quan tài.

Quan tài này do Tôn Đại Quân cử người đóng, mới hoàn thành ngày hôm qua, Cung chủ Điện Trường Sinh đã qua đời, Lục Trường Thanh.

Đảo Trường Sinh cách thành phố Đại Phòng chừng một nghìn cây số. Cuộc hành trình quá xa, quan tài cũng cần được thiết kế đặc biệt.

Chuyến đi không gặp nhiều khó khăn, thời tiết rất tốt. Sau một ngày hai đêm lênh đênh trên biển, từ xa, đã có thể nhìn thấy một hòn đảo kỳ vĩ giữa biển.

Đó là đảo Trường Sinh.

Con tàu lớn chậm rãi tiến về bờ, Lăng Thành thấy rõ trên bờ biển có hàng trăm người đứng hướng về phía bờ biển, những người này đều là đệ tử của Điện Trường Sinh. Người đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, trên đầu có những bím tóc, rất bắt mắt.

Lăng Thành và Tôn Đại Quân nhanh chóng rời khỏi thuyền, người đàn ông thắt bím tóc vội vàng chào họ.

“Xin lỗi, hai người là Lăng Thành và Tôn Đại Quân?” Người đàn ông thắt bím cung kính hỏi.

Lăng Thành gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy.”

Không dễ dàng gì để tới được Điện Trường Sinh. Nó thực sự quá xa.

Người đàn ông thắt bím cúi đầu: “Quân sư, bốn vị Pháp vương và các vị trưởng lão đã đợi ở Hiên Viên Hải từ lâu. Xin mời hai người cùng đi với tôi.”

Anh ta nói xong thì quay người đi ngược về phía trong đảo.

Lăng Thành và Tôn Đại Quân nhìn nhau rồi đi theo sau.

Cùng lúc đó, mười mấy đệ tử của Điện Trường Sinh cẩn thận nhấc quan tài đi theo.

Phải nói rằng phong cảnh trên đảo Trường Sinh thực sự rất đẹp.

Bên bãi biển có một rặng dừa trải dài bất tận, những ngọn núi xanh tươi nhấp nhô ẩn hiện, nhiều loài chim biển và các loài chim quý hiếm khác có thể được tìm thấy ở đây, cảm giác như một thiên đường.

Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút, Lăng Thành và Tôn Đại Quân đã đến nơi được gọi là Hiên Viên Hải.

Hiên Viên Hải thực chất là là một nền quảng trường lớn được xây trên cao. Nó lớn bằng ba hoặc bốn sân bóng đá. Đứng trên vị trí cao, khu vực biển xa một trăm dặm có thể được nhìn thấy không bị cản trở. Nếu có kẻ thù xâm nhập, sẽ được phát hiện ngay lập tức.

Lúc này, hàng nghìn người đã đứng ngay ngắn trên đài, tất cả đều là đệ tử của Trường Sinh Điện.

Trước mặt hàng ngàn đệ tử này, có một cái bệ cao. Trên đài cao là chiếc ghế rồng.

Người ngồi trên đó không ai khác ngoài Hề Văn Sửu.

Hề Văn Sửu đang mặc áo choàng trắng, cầm quạt lông vũ, toàn thân toát lên khí chất tao nhã.

Hai bên mình có bốn vị Pháp vương lớn: Kim Sư Pháp vương, Bạch Lang Pháp vương, Hồng Xà Pháp Vương, Bạch Mã Pháp vương.

Điều đáng nói là Hồng Xà Pháp vương và Bạch Mã Pháo vương lại là một cặp vợ chồng.

Lăng Thành hướng mắt về phía Kim Sư Vũ Thanh Thiên. Phía sau ông ấy, là hai dáng người mảnh mai đang lặng lẽ nhìn về anh.

Đó là Vũ Mi và Nạp Lan.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Thành vô cùng kinh ngạc. Không cần phải nói, Vũ Mi, cô ấy là cháu gái của Vũ Thanh Thiên, đương nhiên là ở đây, nhưng còn Nạp Lan thì sao …

Thì ra cô ấy cũng đến từ Trường Sinh Điện.

Hôm nay, Vũ Mi và Nạp Lan đều mặc váy dài trơn, rất đẹp và duyên dáng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng trang nhã lịch sự.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lăng Thành và Tôn Đại Quân.

Cùng lúc, mấy chục đệ tử của Trường Sinh cung chậm rãi đặt quan tài xuống, sau đó lẳng lặng lui sang một bên.

Bất chợt, toàn bộ Hiên Viên Hải đều im lặng. Mọi người đều đã nghe tin Cung chủ đã qua đời.

Hề Văn Sửu đang ngồi ở chính giữa đột nhiên đứng lên, nhìn Lăng Thành, giọng nói như nghẹn lại: “Lăng Thành, trong quan tài …”

Lăng Thành thở dài: “Anh Sửu, bên trong chính là Cung chủ.”

Hề Văn Sửu lắc mình một cái, sau đó bước nhanh đi tới, vừa tới quan tài, tay liền run lên, từ từ mở nắp quan tài.

Trong quan tài, Lục Trường Thanh nằm lặng lẽ, khắp người đều là vết thương, hai mắt nhắm chặt. Những vết thương trên người anh trông thật đáng sợ.

Giờ phút này, Hề Văn Sửu hoàn toàn suy sụp, đột nhiên quỳ trên mặt đất, bật khóc: “Cung chủ…”

Trong Điện Trường Sinh, Hề Văn Sửu là người có quan hệ tốt nhất với Lục Trường Thanh. Trong những năm qua, Lục Trường Thanh đã đối xử với Hề Văn Sửu như anh em ruột. Bây giờ nhìn thấy anh chết một cách thê thảm, Hề Văn Sửu không thể chấp nhận được.

Hề Văn Sửu kêu thảm thiết, tiếng khóc như vang tận trời xanh, không khí đau đớn và trầm mặc bao phủ toàn bộ Hiên Viên Hải.

Bốn vị Pháp vương cùng các trưởng lão từ các khu khác nhau đồng loạt quỳ xuống, nước mắt cũng không ngừng rơi.

“Cung chủ…”

“Cung chủ…”

Những tiếng kêu khóc vang lên khắp đảo Trường Sinh, xen lẫn nỗi buồn là cả nỗi uất hận không kìm nén.

Hề Văn Sửu vẫn không rời khỏi chiếc quan tâm, không biết đã kéo dài bao lâu, liền thấy một người phụ nữ từ từ bước ra khỏi đám đông, đỡ Hề Văn Sửu dậy: “Anh à, đừng khóc nữa.”

Người phụ nữ này là vợ của Hề Văn Sửu, tên là Ôn Nhu.

Đúng như tên gọi, cô ấy thực sự rất dịu dàng. Tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng từ cô toát ra một vẻ hiền lành tốt bụng khiến người khác cảm thấy rất có thiện cảm. Nhìn thấy Hề Văn Sửu khóc như vậy, cô biết Hề Văn Sửu rất đau lòng, liền ôm chặt lấy anh.

Mãi cho đến lúc này, Tôn Đại Quân mới bước tới, đưa lệnh bài do Lục Trường Thanh để lại và huyết thư cho Hề Văn Sửu: “Anh Sửu, hai thứ này, Cung chủ đã không ngừng dặn dò tôi phải trao tận tay anh.”

Hề Văn Sửu yên lặng gật đầu, cầm lấy hai món đồ sau đó lau nước mắt, quay người trở lại đài.

Hề Văn Sửu mở huyết thư ra, nhẹ nhàng đọc: “Lục Trường Thanh, đời thứ hai mươi bảy của Cung chủ Trường Sinh Điện, hôm nay bị sáu đại môn phái vây hãm. Biết được không thể thoát khỏi cái chết, di nguyện sẽ được viết lại như sau.”

Hề Văn Sửu hạ nhỏ giọng, không thể tiếp tục đọc vì quá đau buồn

Nhưng lúc này, khán giả ai nấy im lặng, mọi người đều chú ý lắng nghe. Ánh mắt tất cả đều tập trung vào Hề Văn Sửu, nghe hắn đọc những lời cuối cùng của Cung chủ.

Hề Văn Sửu thở hắt ra lấy hơi, tiếp tục đọc: “Sau khi ta chết, Lục Trường Thanh tuyên bố quân sư Hề Văn Sửu thay ta làm Cung chủ Điện Trường Sinh, tứ đại Pháp vương, 180 vạn đệ tử Từ Trường Sinh Điện đều phải tuân lệnh Hề Văn Sửu.”

Khi đọc đến đây, Hề Văn Sửu mắt lại đỏ lên, cố gắng nén nỗi đau buồn, tiếp tục đọc: “Còn có một điều cuối cùng, tất cả đệ tử của Trường Sinh Điện, đều phải tuân lệnh! Như chúng ta đều biết, Đại Lục Tận Thế và Địa Nguyên Đại Lục, ta sợ một ngày sẽ không tránh khỏi giao tranh. Tất cả đệ tử của Trường Sinh Điện không được là kẻ phản bội, không được đầu hàng Đại Lục Tận thế. Nếu có vi phạm, Lục Trường Thanh ta dẫu đã chết cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.”

Đọc đến đây, Hề Văn Sửu không chịu nổi, lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lục Trường Thanh Cung chủ thực sự rất tuyệt...”

Sau khi dứt lời, Hề Văn Sửu lại quỳ xuống, rơi lệ hét lớn: “Cung chủ, đừng lo lắng, chỉ cần Hề Văn Sửu tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ để đệ tử của Cung Trường Sinh làm chó săn cho Đại Lục Tận Thế! Tôi thề với trời, sẽ dẫn dắt Điện Trường Sinh hùng mạnh bất diệt.”

Hào khí rợp trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.