Tuyệt Đại Con Rể

Chương 289




Lăng Thành thở hắt ra, coi như mình thua, không thèm hơn thua với Vũ Mi nữa, trực tiếp ngồi vào chỗ của mình.

Trước khi ngồi xuống lần này, anh đã kiểm tra kỹ lưỡng, vì sợ bông tai kia lại vô duyên xuất hiện trên ghế.

Sau khi ngồi xuống, Lăng Thành nhìn xung quanh, thấy những người hâm mộ nhiệt tình cổ vũ thần tượng, anh không khỏi cảm thán. Cảnh tượng này anh thường thấy khi các siêu sao quốc tế tổ chức concert.

"Trương Vân Linh!"

"Trương Vân Linh!"

“Trương Vân Linh mau xuất hiện.”

Lúc này, đám đông cổ vũ cuồng nhiệt, cả khán đài như sôi lên.

Trên sân khấu, một bóng người tao nhã xuất hiện trong chiếc váy dạ hội màu đỏ tía, tôn lên vóc dáng xinh đẹp. Bộ váy đính ngọc, cả cơ thể như tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, không khỏi khiến người xem cảm thấy lóa mắt.

Đó là Trương Vân Linh!

Thực sự xinh đẹp!

Lúc này, Lăng Thành không khỏi liếc vài cái, trong lòng tràn đầy thán phục.

Trương Vân Linh đã ngoài ba mươi tuổi nhưng nhan sắc vẫn rơi vào hàng tuyệt mỹ, trên gương mặt xinh đẹp và tao nhã không có dấu vết của thời gian. Đặc biệt là dáng người quyến rũ, thoạt nhìn tưởng chừng chỉ mới hơn hai mươi.

“Xin chào, tôi là Trương Vân Linh, các bạn Đại Phong, các bạn đều khỏe chứ?” Trương Vân Linh cầm lấy micro, sau khi nói liền hướng về phía khán giả.

“Rất khỏe!”

Khán giả sôi sục! Những tiếng vỗ tay và huýt sáo không ngừng vang lên. Không khí vô cùng náo nhiệt, vô cùng sôi động.

Phải nói khả năng kiểm soát sân khấu của Trương Vân Linh rất tốt, cô ấy đứng trên sân rất thoải mái, tươi cười vẫy chào mọi người, động tác rất tự nhiên và tràn đầy khí chất.

Mỗi khi Trương Vân Linh nói một lời, khán giả đều nhiệt liệt hoan hô, nhiều người còn cao hứng hò hét cuồng nhiệt.

“Trương Vân Linh, anh yêu em.”

“Trương Vân Linh …”

Bầu không khí như vậy thực sự rất cuồng nhiệt, ngay cả Giai Kỳ bên cạnh anh cũng rất cao hứng, có điều cô ấy dè dặt hơn chứ không trực tiếp la hét.

Ngược lại, Vũ Mi đã quá phấn khích, lắc lư cây gậy ánh bạc trong tay, cùng với khán giả không ngừng hét lên: "Trương Vân Linh... Trương Vân Linh..."

Không ngờ Vũ Mi cũng là fan của Trương Vân Linh, mà còn là fan lớn.

Tận mắt nhìn thấy thần tượng, Vũ Mi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Gậy phát sáng trong tay cô ấy vung quá xa, vô tình rơi xuống đập thẳng vào đầu Lăng Thành.

Ai da.

Cô ta đâm anh bằng bông tai, giờ còn đánh anh bằng gậy phát sáng. Lăng Thành hoàn toàn không chịu nổi, cau mày quát: “Cô…”

“Yên lặng!”, Anh còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Mi đã nhìn anh một cách dữ tơn và cắt ngang lời anh: “Tôi nói cho anh biết, tôi muốn xem concert thần tượng của tôi. Đừng có làm loạn. Ảnh hưởng tôi xem concert, anh nhớ lấy lời này của tôi, đừng trách tôi không khách sáo.”

Quá quắt.

Lăng Thành cố nuốt cục tức, cũng không thèm nói chuyện với cô ta là được.

Trên sân khấu lúc này, Trương Vân Linh đã cầm micro lên, giọng hát lập tức truyền ra khắp khán đài. Phải thừa nhận rằng, được nghe cô ấy hát live đúng là quá tuyệt vời.

Trương Vân Linh hát liên tiếp hơn chục bài, lúc này concert cũng đã diễn ra được một tiếng đồng hồ, giọng nói của cô đã bắt đầu lạc đi.

Bây giờ các fan đã vội vàng và hét lên:

“Vân Linh, đừng hát nữa.”

“Bảo vệ cổ họng của chị.”

“Trương Vân Linh, đừng hát nữa, cần phải giữ giọng …”

Nghe thấy tiếng hô, Trương Vân Linh bật cười, cầm micro nói nhỏ: “Vậy thì, bài hát sau đây, chúng ta hãy cùng nhau hát. ‘Đôi cánh vô hình’, được không?”

“Được!” Khán giả hét lên hưởng ứng, ai nấy đều rất kích động.

Giọng hát của Trương Vân Linh vừa cất lên, khán giả cũng lập tức hát theo. Tiếng hát vang vọng khắp không gian. Bài hát kinh điển này thực đã đấy không khí của buổi hòa nhạc lên cao trào.

Có lẽ tiếng hát quá xúc động, cũng có lẽ nghe bài hát này khiến người ta nhớ lại quá khứ, có thể thấy rằng nhiều người đã bật khóc. Vũ Mi bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt.

Lăng Thành cũng bị giọng hát và không gian này mê hoặc, tâm trạng như đang lơ lửng trôi trên bầu trời. Đúng lúc này, điện thoại di động của Lăng Thành vang lên. Anh vội vàng lục tìm điện thoại, thì ra là Tôn Đại Quân.

Lần cuối cùng anh gặp Tôn Đại Quân, là khi anh ấy Diệu Huyền sư thái bắt, sau đó bị Huyền Tĩnh tàn độc hành hạ, tra tấn anh ấy sống dở chết dở.

Trong khoảng thời gian này, Tôn Đại Quân đang hồi phục chấn thương, cũng không liên lạc gì với Lăng Thành.

Bây giờ nhìn thấy anh gọi đến, Lăng Thành mừng rỡ, muốn nhanh chóng nhấc điện thoại, hỏi xem vết thương của anh ấy đã ổn hơn chưa.

Nhưng không gian buổi hòa nhạc này thực sự quá ồn ào, e rằng không thể nghe được Tôn Đại Quân muốn nói gì.

“Bạn tốt, anh sao rồi?” Lăng Thành hét vào điện thoại.

“Bạn hiền, lâu quá …”

Tôn Đại Thành nói gì đó, nhưng xung quanh thật quá ồn ào, Lăng Thành hoàn toàn không nghe được gì.

Vừa định cúp máy để nhắn tin cho Tôn Đại Thành, Lăng Thành đã bị Vũ Mi giật lấy điện thoại, lập tức ném xuống đất.

“Tên kia? Anh còn tỏ ra khó chịu sao? Người khác xem hòa nhạc, anh lại đi gọi điện? Anh có tư cách khó chịu à?” Vũ Mi trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.

“Mẹ kiếp, cô làm gì vậy?!” Lăng Thành hét lên. Anh thực sự bế tắc, có chuyện gì với người phụ nữ này vậy, sao cô ta hết lần này tới lần khác làm khó anh?

Lăng Thành lom khom nhặt điện thoại lên thì phát hiện màn hình đã bị vỡ.

“Còn cần lý do mới có thể khó chịu sao? Hàng vạn người ở đây đang hò hét, tôi gọi điện thoại thì có gì không được chưa?” Lăng Thành ngứa răng cãi lại.

“Không được!” Vũ Mi lạnh lùng nói. “Anh đứng ngay gần tôi, anh gọi điện, tôi sẽ không nghe hát được nữa.”

Cô ả đáng ghét này, Lăng Thành thực sự không muốn lãng phí nước bọt của mình với cô, cầm lấy điện thoại, bỏ qua cho cô.

Vào lúc này, Trương Vân Linh cũng vừa kết thúc bài hát. Cầm micro, cô mỉm cười nhìn xung quanh và nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã hát cùng tôi. Buổi hòa nhạc này rất có ý nghĩa với tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên nó trong suốt quãng đời còn lại của mình. Cảm ơn các bạn. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong suốt quá trình.”

Khán giả yên lặng một cách đáng ngạc nhiên, lắng nghe những lời tâm sự của Trương Vân Linh.

Nói xong, Trương Vân Linh khẽ mỉm cười: “Buổi biểu diễn hôm nay, tôi đã tự thêm một phần thú vị, chủ yếu là để gửi lời cảm ơn tới các bạn, những khán giả đã luôn yêu quý và ủng hộ tôi. Các bạn có thể thấy, đều có giấy và bút bên cạnh chỗ ngồi. Mỗi người, các bạn có thể viết điều ước của mình ra giấy, viết xong sẽ gấp thành máy bay giấy, phi lên cho tôi. Tôi sẽ chọn lấy một chiếc, cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành ước nguyện đó của bạn.”

Chà!

Trương Vân Linh vừa nói xong, khán giả hoàn toàn sôi sục. Từng người một hào hứng tìm giấy và bút từ chỗ ngồi của mình.

Trương Vân Linh đã nói, sẽ đáp ứng mong muốn của người hâm mộ. Mặc dù cơ hội biến điều ước thành máy bay và bay lên sân khấu là rất thấp, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người!

Nếu thực sự sẽ được chọn, đó sẽ là một vinh dự lớn.

Có thể thấy rõ rằng tất cả mọi người có mặt đều đã tập trung vào tờ giấy của mình

Lăng Thành liếc nhìn Vũ Mi, cô ấy viết rất nghiêm túc, giống như đang viết luận vậy, một bài đầy đủ dài dằng dặc.

“Chồng à, anh cũng nên viết đi.” Giai Kỳ thúc giục, nhẹ nhàng chạm vào Lăng Thành.

“Ừm, anh đang nghĩ.” Lăng Thành gãi đầu. Mong muốn lớn nhất của anh lúc này là Tiêu Diệu Vân có thể khỏi bệnh hoàn toàn. Nhưng Trương Vân Linh không thể đáp ứng mong muốn này của anh.

Trong lòng đang suy nghĩ, Lăng Thành liếc nhìn Vũ Mi, không khỏi nhớ tới cảnh Vũ Mi dùng bông tai đâm vào mông anh vừa rồi. Lúc này, Lăng Thành mới nở một nụ cười nhẹ và viết điều ước của mình lên giấy. Viết xong, anh chậm rãi gấp tờ giấy này thành hình máy bay.

Sau vài phút, Trương Vân Linh trên sân khấu cầm micro và nói nhẹ nhàng: “Máy bay giấy của mọi người đều có ghi số ghế. Khi tôi đếm ba, mọi người sẽ phi máy bay lên và tôi sẽ nhặt chúng. Nhặt trúng máy bay của ai, số máy bay giấy sẽ được đọc lên, sau đó tất cả các máy quay tại hiện trường sẽ hướng về chỗ ngồi đó. Trên màn hình lớn sẽ xuất hiện khuôn mặt của khán giả may mắn. Các bạn có nắm được hết chưa?”

“Ok”

“Hiếu hết rồi.”

“Đã hiểu.”

Nghe được nhiệt tình hưởng ứng, Trương Vận Linh cười: “Vậy tôi đếm ba, mọi người cùng nhau phi máy bay lên, được không?”

“Được.”

Khán giả một lần nữa bùng nổ tiếng reo hò, từng người một háo hức thử sức.

“Một”

“Hai”

Nụ cười trên mặt Trương Vân Linh rất rạng rỡ, giọng điệu cũng có chút khởi sắc: “Ba!”

Đúng lúc này, vô số phi cơ giấy bay tới sân khấu. Cảnh tượng đó vô cùng ngoạn mục. Trên bầu trời đầy những chiếc máy bay giấy, giống như những thiên thạch trắng, không thể dùng từ ngữ để miêu tả hết cái đẹp.

Rất nhiều máy bay giấy rơi trên sân khấu, cũng một số chiếc đã không thể bay lên tới sân khấu do lực ném quá nhỏ.

Chỉ duy nhất có một chiếc máy bay giấy, vẽ một hình parabol hoàn hảo trên không, rồi hạ cánh nhẹ nhàng trên ngực Trương Vân Linh.

Đúng vậy, Trương Vân Linh đứng tại đó không nhúc nhích, máy bay giấy trực tiếp bay tới trên ngực của cô, khiến cô vô thức nhặt lấy chiếc máy bay giấy này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.