"Vâng, em không khóc, không khóc..." Tiêu Diệu Vân lau đi nước mắt, vui cười nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu bái đường đi."
"Được!" Lăng Thành kéo tay Tiêu Diệu Vân, chậm rãi đứng lên.
Lúc này, Âu Dương Mỹ Anh đã trang trí xong. Trong phòng tràn ngập sắc đỏ, trông vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy hai người quỳ xuống, Âu Dương Mỹ Anh vui mừng nói: "Phải bái đường sao? Vậy được rồi, để em làm người làm chứng cho anh chị!"
Nói xong, Mỹ Anh liền bước lại, cười nói: "Hôm nay anh Lăng Thành cùng chị Diệu Vân kết làm vợ chồng. Thật đáng mừng, thiên địa làm chứng.... Nhất bái thiên địa."
Lăng Thành cùng Tiêu Diệu Vân nhìn nhau mỉm cười. Mười ngón tay đan vào nhau, bắt đầu bái đường.
Âu Dương Mỹ Anh lại hô: "Nhị bái cao đường."
Nghe nói như thế, Lăng Thành và Tiêu Diệu Vân liền hướng về phía thành phố Đại Phong mà bái.
Trong nháy mắt, Lăng Thành cảm giác được thân thể mềm mại của Tiêu Diệu Vân run rẩy, hiển nhiên là cô đang cố kiềm lại sự xúc động.
Cả nhà họ Tiêu chỉ có Tiêu Diệu Vân là cô con gái duy nhất. Tất nhiên Tiêu Diệu Vân hi vọng ngày cô và Lăng Thành kết hôn sẽ có được sự chúc phúc của bố. Nhưng trong tình huống này… Tiêu Diệu Vân còn không biết mình có thể sống được bao lâu, chỉ có thể giữ lại tiếc nuối.
Sau khi làm nghi thức phu thê giao bái, Lăng Thành kéo Tiêu Diệu Vân đứng dậy. Trong lòng Lăng Thành vừa đau buồn, vừa xúc động.
Âu Dương Mỹ Anh cười nói: "Anh, anh và chị đúng là trời sinh một đôi, làm em vô cùng hâm mộ. Em gái chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, cùng nhau đến đầu bạc răng long.”
"Được được. Cùng nhau đến đầu bạc răng long..." Nước mắt Tiêu Diệu Vân rơi xuống.
Âu Dương Mỹ Anh sửng sốt, có chút luống cuống, nhịn không được hỏi: "Chị dâu, sao chị lại khóc?”
Trời đất, làm sao vậy?
Không phải Âu Dương Mỹ Anh đã nói gì đó sai sao?
Lăng Thành hít sâu, cố nén lại đau đớn trong lòng, gượng cười: "Không có việc gì đâu, chỉ là do hạnh phúc quá thôi."
Âu Dương Mỹ Anh gật đầu, nhưng trong lòng còn có chút kinh ngạc.
Hạnh phúc thì nên cười mới đúng chứ. Sao chị Diệu Vân lại khóc?
Thật sự là kỳ quái...
Vừa nghĩ vậy, Âu Dương Mỹ Anh cười nói: "Được rồi, hai người đi động phòng đi. Em không ở lại quấy rầy nữa.” Nói xong, Âu Dương Mỹ Anh liền đi ra cửa.
Lúc này, Lăng Thành cảm giác được tinh thần Tiêu Diệu Vân càng ngày càng kém. Lăng Thành rất đau lòng, dịu dàng nói: "Diệu Vân, em lên giường nằm nghỉ một chút đi.”
Tiêu Diệu Vân gật đầu, cánh tay ôm lấy cổ Lăng Thành, để Lăng Thành ôm cô đưa lên trên giường.
Nằm xuống rồi, Tiêu Diệu Vân thấp giọng nói: "Anh cũng nghỉ ngơi một chút đi. Tối hôm qua anh ôm em chạy một đêm, cũng mệt mỏi rồi."
Lăng Thành cười gật đầu: "Được."
Lúc này hai người đều nghĩ như đối phương. Dù sau này ra sao, giờ khắc này cũng sẽ quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau.
Nói xong, Lăng Thành cũng nằm lên trên giường.
Nhưng cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Két!
Một bóng người yểu điệu, quyến rũ bước vào.
Đúng là Giang Hạ Yến.
"Dì Yến?" Nhìn đến bà ta, Lăng Thành sửng sốt, nhanh chóng đứng lên, mở miệng hỏi: "Dì Yến bỗng nhiên đến đây là có việc gì vậy?"
Mặt Tiêu Diệu Vân khựng lại, cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao đây cũng là ở trong nhà của người khác.
Giang Hạ Yến nhìn xung quanh, thấy trên tường chữ Hỷ, trên mặt lộ ra kinh ngạc: "Hai con vừa bái đường thành thân sao?"
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Giang Hạ Yến không hề có ý trách cứ.
"Đúng vậy." Lúc này, Lăng Thành gật đầu, chua xót nói: "Cô ấy bị hút tinh khí, thời gian không còn nhiều lắm. Hai chúng con lưỡng tình tương duyệt, không nghĩ lưu lại tiếc nuối."
Nghe Lăng Thành nói như thế, Giang Hạ Yến yên lặng, gật đầu nói: "Lăng Thành, quả nhiên con là người có tình có nghĩa. Nhưng con cũng đừng đau buồn quá. Cô gái này có lẽ còn có cơ hội sống.”
Gì?
Diệu Vân còn có thể cứu sao?
Trong nháy mắt, cả người Lăng Thành run lên, lo lắng nói: "Dì Yến, dì mau nói cho con biết, phải làm như thế nào mới có thể cứu Diệu Vân?"
Giang Hạ Yến mỉm cười, lắc đầu nói: "Dì có thể nói cho con cách để cứu cô gái này. Nhưng chuyện quan trọng trước tiên là dì phải nói rõ với con, con cũng đừng đặt quá nhiều hi vọng vào biện pháp này.”
"Vâng!" Lăng Thành gật đầu, có ít hi vọng vẫn hơn là không có!
Giang Hạ Yến thở dài một hơi, cắn chặt môi: "Mặt khác... Dì có thể nói cho con biện pháp này, nhưng con phải đồng ý với dì một chuyện."
Lúc nói những lời này, biểu tình của Giang Hạ Yến có chút phức tạp.
Lăng Thành không hề nghĩ ngợi, liên tục gật đầu, nói: "Dì Yến, điều kiện gì, dì cứ việc nói."
Giang Hạ Yến hít vào một hơi, nhìn thẳng vào Lăng Thành: "Vẫn là chuyện lần trước. Việc Gia Linh đưa con tới rừng hoa đào, hy vọng con không nói cho bố nuôi của con, về sau cũng vĩnh viễn không được nói."
Hóa ra là chuyện này.
Lăng Thành không hề nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng: "Dì Yến yên tâm, chuyện này con vĩnh viễn cũng không nói ra ngoài."
So với tính mạnh của Diệu Vân, chuyện này có là gì.
Giang Hạ Yến cười cười, chậm rãi nói: "Được, dì nói cho con. Cô gái này là bị người dùng U Minh đại pháp hấp thụ tinh khí. Loại công pháp này có từ ngàn năm trước, được truyền tới từ đại lục Thiên Khải. Cho nên cao thủ của đại lục Thiên Khải có thể có khả năng chữa khỏi. Nếu con đưa cô gái này tới đại lục Thiên Khải, có khi sẽ có hi vọng. Nhưng… Nhưng cô gái này chỉ còn có thể sống mấy tiếng đồng hồ nữa. Sợ là không còn kịp rồi…”
Đại lục Thiên Khải?
Nghe xong lời dì Yến nói, trong lòng Lăng Thành tràn ngập vui sướng.
Đúng vậy, U Minh đại pháp mà Hồ Kinh Dương tu luyện chính là do Hoàng đế Thiên Khải ban cho hắn. Nhậm Doanh Doanh là công chúa của đại lục Thiên Khải, có lẽ nào cô ta biết cách chữa trị?
"Diệu Vân, anh đi ra ngoài gọi điện thoại." Lăng Thành lo lắng nói, vội vàng đi ra ngoài.
Tới bên ngoài, Lăng Thành nhanh chóng lấy ra di động, gọi điện cho Nhậm Doanh Doanh. Trước đây, Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh từng cho nhau số liên lạc.
- --
Ở phía bên kia, Nhậm Doanh Doanh đang cùng Giai Kỳ xem phim chiếu rạp.
Hai cô gái đều vô cùng xinh đẹp, trở thành tiêu điểm của rạp. Những nam sinh trong rạp chiếu phim đều không có tâm tư xem phim, chốc lát lại liếc về phía hai cô gái.
"Giai Kỳ, chồng cậu đâu rồi?" Phim mới chiếu một nửa, Nhậm Doanh Doanh nhịn không được hỏi Giai Kỳ.
Lần trước, Nhậm Doanh Doanh bị Lăng Thành trói vào cây, dùng trận pháp tra tấn. Cô ta bất đắc dĩ phải cầu xin Lăng Thành tha thứ.
Chuyện này làm Nhậm Doanh Doanh mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ. Nhưng ân oán của Nhậm Doanh Doanh và Lăng Thành cũng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa cô ta và Giai Kỳ.
Hơn nữa Nhậm Doanh Doanh có thể nhìn ra, Giai Kỳ không biết thân phận của Lăng Thành, không biết Lăng Vô Song chính là Lăng Thành.
"Chồng tớ hả?" Giai Kỳ cầm một hộp bỏng ngô, mỉm cười: "Chồng mình hai ngày nay đi đâu ấy, điện thoại cũng không gọi được... Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại hỏi về anh ấy làm gì?”
"Thì tiện miệng hỏi thôi..." Mặt Nhậm Doanh Doanh đỏ lên. Cô ta lại nghĩ tới hình ảnh lúc bị Lăng Thành nhục nhã, nhất thời hận đến ngứa răng.
Điều đáng giận nhất là, hôm đó lúc mười hai thần vệ vây bắt Lăng Thành thì lại bị một nam một nữ nẫng tay trên, cứu hắn đi.
Mấy ngày này, Nhậm Doanh Doanh tìm kiếm Lăng Thành, muốn báo thù, làm nhục nhã Lăng Thành một phen.
Nhưng là Lăng Thành giống như đã bốc hơi khỏi không khí, tìm cũng không thấy.
Đúng lúc này, di động của Nhậm Doanh Doanh đột nhiên vang lên.
Rạp chiếu phim là nơi thực im lặng. Tiếng chuông vang lên bất thình lình làm cho Nhậm Doanh Doanh trở thành tiêu điểm.
Nhậm Doanh Doanh mặt mang xin lỗi, nở nụ cười, chậm rãi đứng lên: " Giai Kỳ, cậu chờ một lát nhé, mình đi nghe điện thoại." Nhậm Doanh Doanh nói xong liền đi ra ngoài.
Nhậm Doanh Doanh tưởng là thuộc hạ gọi tới, nhưng vừa lấy di động ra liền ngây ngẩn cả người.
Lăng Thành?
Ngươi còn dám gọi điện thoại cho ta sao?
Nhậm Doanh Doanh cắn chặt môi, rất nhanh liền nghe điện thoại.
Vừa mới kết nối, bên kia liền truyền đến thanh âm lo lắng của Lăng Thành: "Nhậm Doanh Doanh, có một việc cô nhất định phải giúp tôi."
Tên Lăng Thành này được lắm. Ngươi nhục nhã ta còn muốn ta giúp ngươi?
Ta là công chúa Nguyệt Doanh, đã bao giờ phải hạ mình cầu xin kẻ khác tha thứ chứ? Việc đó ta còn chưa thèm tính sổ với ngươi. Ngươi lại còn đòi ta giúp ngươi á? Mơ đi.
Vừa nghĩ vậy, Nhậm Doanh Doanh nở một nụ cười, nói: "Lăng Thành, Lăng Vô Song, ngươi đường đường là tông chủ Thiên Môn. Thế mà cũng có lúc cầu xin ta giúp đỡ à?”
Phía bên kia, giọng của Lăng Thành vẫn tràn ngập lo lắng: "Nhậm Doanh Doanh, em Doanh, em nhất định phải giúp anh."
"Em Doanh cái gì? Ai là em của ngươi?” Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, Nhậm Doanh Doanh tức đến dậm chân.
“Lần trước ở trong trận pháp không phải em gọi anh là anh Thành sao? Hơn nữa tuổi anh cũng lớn hơn em, gọi em là em cũng là bình thường mà.” Lăng Thành nói đầy bất đắc dĩ. Anh vốn định nói vậy để kéo gần khoảng cách, không ngờ Nhậm Doanh Doanh lại tức giận.
"Ngươi còn dám nhắc đến chuyện lần trước?" Nhậm Doanh Doanh tức giận đến xám mặt.
Lần trước Lăng Thành vận dụng trận pháp, làm cho Nhậm Doanh Doanh cả người nhộn nhạo khó chịu. Nhậm Doanh Doanh thật sự chịu không nổi mới gọi hắn là anh Thành, cầu xin tha thứ. Sự tình đã qua đi, tên Lăng Thành này lại dám nhắc lại.