Vừa nói, Lăng Thành vừa không ngừng dập đầu. Trong nháy mắt, cái trán của Lăng Thành đã bắt đầu có máu. Nhưng Lăng Thành dường như không cảm thấy chút đau đớn nào.
Âu Dương Chấn Nam đau lòng, vội vàng bước đến nâng Lăng Thành dậy. Ông ta nhìn khuôn mặt Tiêu Diệu Vân, nhịn không được sửng sốt.
Âu Dương Chấn Nam kinh ngạc nhìn Tiêu Diệu Vân, trông như rất khiếp sợ: "Cô gái này, tinh khí trên người đã bị người khác hút hết rồi sao?"
"Bố nuôi, cô ấy có thể được cứu hay không?" Lăng Thành lo lắng nói, mặt đầy vẻ chờ mong.
Sắc mặt Âu Dương Chấn Nam đầy nghiêm trọng: "Nghe đồn mấy trăm năm trước, trên giang hồ có một loại âm tà công pháp, tên là U Minh đại pháp. Trong lúc tu luyện nhất định phải hấp thu tinh khí của người khác. Không lẽ cô gái này đã bị tà công này làm hại sao?”
Nói đến đây, Âu Dương Chấn Nam nhịn không được thở dài một hơi: "Công pháp này vô cùng âm độc. Tinh khí mà đã bị hút, người sẽ không khác gì một cây đèn đã cạn dầu. Không ai có thể cứu.”
Cái gì?
Thân mình Lăng Thành run lên, ánh mắt nháy mắt liền đỏ. Anh quỳ xuống: "Bố nuôi, bố nhất định phải nghĩ biện pháp. Con cầu xin bố… Con xin bố…”
Âu Dương Chấn Nam nâng Lăng Thành dậy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Lăng Thành, bố nuôi thật sự không có cách nào nữa. Bị hấp thu tinh khí sẽ không sống nổi. Nhìn cô gái này có lẽ cũng không gắng được qua được tối này. Bố nghĩ… Vẫn là nên bắt đầu chuẩn bị hậu sự đi…”
Giờ khắc này, Lăng Thành giống như mất đi toàn bộ khí lực. Anh mất đi khí lực, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng.
Nếu ngay cả bố nuôi cũng không cứu được, vậy thật sự không có biện pháp.
"Lăng Thành…" Đúng lúc này, môi Tiêu Diệu Vân hơi hơi mở ra, gắng gượng nở một nụ cười: "Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Lăng Thành thấy sống mũi mình đã cay cay, gật đầu nói: "Được được. Vậy để tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lăng Thành bế Tiêu Diệu Vân đứng lên.
Lăng Thành vừa bước đến cửa, Âu Dương Chấn Nam đột nhiên gọi anh, nói: “Lăng Thành, con hãy chăm sóc cô gái này cho cẩn thận. Con hỏi cô ấy còn có tâm nguyện vào muốn hoàn thành không…”
Nói xong lời cuối cùng, trong lòng Âu Dương Chấn Nam cũng thấy buồn rầu. Một câu cuối cùng cũng không thể nói xong, ông ta thở dài một tiếng.
Lăng Thành yên lặng gật đầu, ôm Tiêu Diệu Vân về phòng của anh.
Sau khi vào phòng, Lăng Thành nhẹ nhàng đặt Tiêu Diệu Vân lên giường, giúp cô đắp chăn.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Diệu Vân xuất hiện một nụ cười. Cô vươn tay cầm lấy tay Lăng Thành.
"Lăng Thành, anh còn nhớ lần chúng ta đi chơi ở ngoại thành không?" Tiêu Diệu Vân mở miệng nói. Cả người cô ta đã suy yếu, nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười dịu dàng.
"Lần đó anh một mình đấu với cá mập, thật là oai phong lẫm liệt." Tiêu Diệu Vân nhẹ giọng nói.
Tiêu Diệu Vân biết mình sống không được bao lâu nữa. Cô không muốn nhìn thấy Lăng Thành buồn rầu liền nghĩ cách nói chút chuyện vui vẻ.
Lăng Thành không nói gì. Anh nhìn Tiêu Diệu Vân với ánh mắt thâm tình.
Tiêu Diệu Vân đắm chìm trong ký ức tươi đẹp, nhẹ giọng tiếp tục nói: “Lần chơi ở ngoại thành đó, vợ của Tôn Đại Quân còn trúng độc. Tất cả mọi người đều hoảng hốt. Còn anh lấy ra đan dược cứu người. Lúc ấy mọi người còn cười nhạo anh. Nhưng lúc anh lấy ra đan dược, mấy kẻ đó chỉ còn biết trợn mắt há mồm…”
Lúc này, Tiêu Diệu Vân nhìn Lăng Thành. Trên khuôn mặt tái nhợt của cô không hề giấu diếm sự ái mộ: "Anh biết không? Từ đó trở đi, anh chính là anh hùng trong lòng em. Anh là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất. Mấy tên thiếu gia nhà giàu cũng không xứng để so với anh.”
Trong nháy mắt, Tiêu Diệu Vân nói đầy kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lăng Thành hoảng sợ, vội nói: "Diệu Vân, tạm thời đừng nói nữa. Em phải nghỉ ngơi đã.”
Trong lúc Tiêu Diệu Vân nói, Lăng Thành chỉ cảm thấy lòng mình càng đau đớn.
Tiêu Diệu Vân cũng chỉ còn sống được mười mấy tiếng đồng hồ nữa. Anh cũng không thể cứu cô, thế thì đâu có xứng được gọi là anh hùng, là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất chứ.
Tiêu Diệu Vân lắc đầu, đôi mắt lại sáng rỡ: "Em còn rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Chỉ sợ dành cả cuộc đời cũng không nói hết. Nếu bây giờ em không nói, sau này cũng sẽ không có cơ hội nữa…”
"Được."
Đôi mắt Lăng Thành đã long lanh nước mắt, cười gật đầu: "Em nói đi. Anh nghe."
Nói xong, Lăng Thành nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Diệu Vân.
Giờ khắc này, không khí trong phòng vô cùng ấm áp. Nhưng trong sự ấm áp đó cũng có chút thê lương.
Khóe miệng Tiêu Diệu Vân cong lên. Cô nhìn Lăng Thành, nhẹ nhàng nói: "Lăng Thành, trước đây Giai Kỳ không tốt, thái độ với anh cũng rất xấu. Lòng em không vui, nhưng cũng rất hâm mộ cô ấy. Em còn từng trộm nghĩ, nếu anh là chồng của em thì tốt biết bao. Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, mặc kệ thiên hạ không thể chấp nhận anh, em sẽ đều đứng bên anh, không bao giờ rời xa.”
Nói xong, Tiêu Diệu Vân ngừng một chút, nói tiếp: "Nhưng hiện tại em biết, cảm tình của anh và Giai Kỳ càng ngày càng tốt. Lúc anh bị Diệu Huyền sư thái đâm một kiếm, Giai Kỳ hai ngày hai đêm không ngủ. Em biết trong lòng cô ấy thực sự, thực sự yêu anh. Có người vợ tốt như vậy ở bên cậu, chăm sóc anh... Em cũng an tâm.. Anh biết không... Tiếc nuối lớn nhất trên đời này của em chính là không thể gả cho anh. Em thật sự rất tiếc nuối, thật sự rất tiếc nuối…"
Lúc này Tiêu Diệu Vân cảm giác vô cùng mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc thật say.
Nhưng Tiêu Diệu Vân không dám nhắm mắt lại. Cô sợ nếu mình ngủ sẽ không được nhìn thấy Lăng Thành nữa.
Nghe Tiêu Diệu Vân nói vậy. Lăng Thành rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc nữa. Nước mắt của anh cũng tràn khỏi đôi mắt đỏ ngầu, chảy dài trên khuôn mặt. Lăng Thành nắm chặt tay Tiêu Diệu Vân, đau đớn nói: "Diệu Vân, rất xin lỗi.. Đều là tại anh không tốt…”
Giờ khắc này, Lăng Thành lập tức quỳ một gối xuống mặt đất, đôi mắt tràn đầy lệ quang, lộ ra chân tình: "Diệu Vân, gả cho tôi đi."
"Lăng Thành…"
Thân thể mềm mại của Tiêu Diệu Vân run rẩy. Đôi mắt cô vừa kinh ngạc, vừa vui sướng: "Anh…”
"Diệu Vân, em có nguyện ý gả cho anh không?" Lăng Thành nói, thần tình kiên định.
Này trong nháy mắt, trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Diệu Vân tràn ngập hạnh phúc. Tiêu Diệu Vân cười, không hề do dự, kiên định gật đầu: "Em nguyện ý."
Tâm nguyện lớn nhất của Tiêu Diệu Vân là trở thành vợ của Lăng Thành, cùng anh bên nhau đến đầu bạc răng long. Sao cô có thể nói không được.
"Em đồng ý ư? Thật tốt quá." Lăng Thành vô cùng kích động, vui vẻ ra mặt, nước mắt cũng biến mất: "Em đã đồng ý rồi, không được hối hận."
Tiêu Diệu Vân ngượng ngùng cười, không nói gì.
Dù Tiêu Diệu Vân đầy yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Nhưng vì tâm trạng vui mừng mà cũng trở nên thật xinh đẹp, khiến người khác nhìn đến thất thần.
Lăng Thành ngơ ngác nhìn vài giây, sau khi lấy lại tinh thần, vò đầu nói: " Tối nay chúng ta liền kết hôn."
"Vâng!"
Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng. Dù cô chỉ còn lại một ngày để sống, nhưng ngày này có thể cùng Lăng Thành kết hôn, Tiêu Diệu Vân thấy mình chết cũng không còn gì để nuối tiếc.
Tiêu Diệu Vân nhìn xung quanh một vòng, liền nhẹ giọng nói: "Nhưng kết hôn cần chuẩn bị rất nhiều. Ví dụ như hoa hồng, nhẫn… Chúng ta cái gì đều không có...”
"Đúng đúng, là anh sơ sót quá." Lăng Thành nhịn không được vỗ trán, ngượng ngùng cười, nói nhanh: "Sao anh lại để vợ mình chịu thiệt thòi được. Để anh đi mua.”
Nói xong, Lăng Thành liền xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng mà còn chưa đi tới cửa, Lăng Thành bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tiêu Diệu Vân, lo lắng nói: "Diệu Vân, em ở một mình…”
Tiêu Diệu Vân đã rất yếu rồi. Nếu lúc Lăng Thành không có ở đây mà Tiêu Diệu Vân lại xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.
Cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Thành, Tiêu Diệu Vân cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, em không sao đâu. Anh đi đi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về. Em còn muốn cùng anh kết hôn mà.”
Khi nói những lời này, Tiêu Diệu Vân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mũi Lăng Thành bỗng nhiên cay cay. Anh gật đầu, không nói gì nữa, đi nhanh ra ngoài.