Tuyệt Đại Con Rể

Chương 276




"Con… con của chúng ta... Thật hay giả vậy?" Lăng Thành vừa mừng vừa sợ, cũng không biết diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào. Anh chỉ cảm thấy một cảm giác hạnh phúc đột nhiên dâng trào trong khắp cơ thể.

"Thật, không tin thì anh sờ đi." Trần Huyền đỏ mặt, cầm tay Lăng Thành, đặt lên bụng của cô ta.

Thời gian gần đây, Trần Huyền có cảm giác không khoẻ, cũng bị trễ kỳ kinh nguyệt so với bình thường. Cô ta liền kiểm tra một chút, quả nhiên phát hiện bản thân đã mang thai.

Trần Huyền gả cho giáo chủ Thông Thiên giáo nhiều năm như vậy vẫn không có quan hệ vợ chồng. Cô ta cũng chỉ quan hệ cùng Lăng Thành. Có thể nói, Lăng Thành là người đàn ông đầu tiên của cô ta, cũng là người đàn ông duy nhất.

Hơn nữa mấy ngày này, Trần Huyền rất nhớ Lăng Thành. Cho nên cô ta mới phái hai đại Thích Ca đi tìm kiếm Lăng Thành.

Lúc này, tay Lăng Thành đặt trên bụng phu nhân. Trong nháy mắt, cả người anh chấn động.

Hiện tại Lăng Thành đã đạt đến cấp bậc Võ Hầu, cho nên anh có thể cảm giác rõ ràng trong bụng Trần Huyền có một tia sinh mệnh mỏng manh đang dao động. Tuy rằng thực nhỏ bé, nhưng Lăng Thành vẫn cảm nhận được.

Thật sự mang thai! Thật sự mang thai!

Lăng Thành phấn khởi, vội kéo tay phu nhân, nói: "Anh… Anh sắp được làm bố rồi sao?"

Trần Huyền tươi cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cô ta tựa đầu vào tai Lăng Thành, nói: "Đúng, anh sắp được làm bố rồi..."

Lăng Thành kích động vô cùng. Anh ôm chặt lấy Trần Huyền. Phấn khích đến cả người đều phát run. Trong chốc lát, hai người không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy nhau đầy dịu dàng.

Qua một lúc, Lăng Thành mới thở sâu, đột nhiên kéo tay Trần Huyền, đi ra phía bên ngoài.

"Anh… Anh làm gì vậy hả?" Trần Huyền kêu lên.

Lăng Thành dịu dàng nhìn vào Trần Huyền, nói: "Em đã mang thai con của anh thì còn ở lại đây làm gì? Anh muốn dẫn em rời khỏi đảo Thông Thiên."

"Anh… Anh đừng có làm bậy." Trần Huyền hờn dỗi nói: "Lăng Thành, anh cũng đừng có nông nổi, cho dù em đi theo anh thì chúng ta cũng biết ở đâu hả? Đệ tử Thông Thiên giáo trải rộng khắp thiên hạ, rất nhanh liền có thể tìm được chúng ta. Đến lúc đó chỉ có đường chết."

Nghe Trần Huyền nói vậy, Lăng Thành liền nóng nảy: "Vậy thì bây giờ phải làm sao? Bây giờ em có thể giấu được. Nhưng vài tháng nữa bụng to lên thì định giấu kiểu gì hả?"

Nếu bụng Trần Huyền to lên, chắc chắn giáo chủ sẽ tra hỏi. Nếu chuyện mang thai bị lộ ra, tính mạng Trần Huyền nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Huyền nhẹ nhàng nói: "Anh không cần lo lắng, em đã nghĩ ra biện pháp rồi."

Nói đến đây, Trần Huyền ngừng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Lăng Thành, trước khi nói ra biện pháp, em muốn nói cho anh biết một chuyện này trước đã."

"Căn cứ theo nguồn tin đáng tin cậy, Đại lục Thiên Khải có dã tâm rất lớn, chỉ sợ một thời gian ngắn nữa sẽ xâm chiếm đại lục của chúng ta. Nửa tháng trước, hoàng đế của đại lục Thiên Khảiphái sứ giả tới, nói muốn Thông Thiên giáo quy thuận Đại lục Thiên Khải."

Lăng Thành nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao? Giáo chủ nói như thế nào? Quy thuận hay không quy thuận?"

Trần Huyền gật gật đầu: "Giáo chủ đáp ứng việc quy thuận."

Gì cơ?

Lăng Thành ngây ngẩn cả người. Điều này sao có thể đáp ứng chứ? Quy thuận đại lục Thiên Khải không phải là trở thành thành phản đồ sao?

Trần Huyền tiếp tục nói: "Sứ giả của đại lục Thiên Khải nói, chỉ cần Thông Thiên giáo nguyện ý quy thuận. Chờ hoàng đế Thiên Khải thống trị đại lục sẽ sắc phong giáo chủ làm Tể tướng. Dưới một người, trên vạn người. Hơn nữa, Thông Thiên giáo cũng sẽ được phong làm hộ quốc thần giáo."

Nghe đến đó, Lăng Thành nhịn không được nở nụ cười.

Mẹ kiếp, không ngờ đại lục Thiên Khải vì muốn Thông Thiên giáo quy thuận mà đưa ra nhiều điều kiện béo bở đến vậy.

Trần Huyền cắn chặt môi, có chút bực bội: "Sau chuyện này, em thật sự thất vọng với giáo chủ. tuy rằng thanh danh của Thông Thiên giáo không tốt lắm, nhưng vẫn nên có cốt khí. Nếu đại lục rơi vào tay giặc, cho dù được là hộ quốc thần giáo thì sao chứ? Không phải vẫn phải cúi đầu trước mái hiên của kẻ khác sao?”

Nói xong lời cuối cùng, Trần Huyền cũng bừng bừng lửa giận: "Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm tay sai của đại lục Thiên Khải? Em thật sự thất vọng với giáo chủ.”

Nghe Trần Huyền nói những lời này, trong lòng Lăng Thành cũng xúc động đến không nói thành lời.

Anh không ngờ một người phụ nữ mảnh mai như Trần Huyền lại có khí tiết đến như vậy.

Trần Huyền cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Cho nên em không muốn ở lại đảo Thông Thiên nữa. Em cũng không muốn cùng đảo Thông Thiên làm phản đồ. Cho nên dù em không mang thai con của anh, em cũng sẽ rời đi. Nhưng nếu em đi, giáo chủ nhất định sẽ cho người tìm kiếm em. Cho nên em đã nghĩ ra một biện pháp."

Nói đến đây, Trần Huyền ngồi lên ghế, cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Nửa tháng sau, hoàng đế Thiên Khải nhất định sẽ lại phái sứ giả tới, cùng giáo chủ thương nghị tiêu diệt đại lục như thế nào. Đến lúc đó, trên đảo Thông Thiên chắc chắn sẽ tổ chức yến hội, uống rượu mua vui. Đến lúc đó em tìm cơ hội, đốt cháy hậu viện này. Buổi tối hôm đó, đệ tử trên đảo của Thông Thiên giáo nhất định sẽ uống đến say mèm, không có người đến đây cứu hỏa.

Trần Huyền buông chén trà xuống, thấp giọng nói: "Đến lúc đó, em sẽ nhân cơ hội mà rời đi. Chờ lúc giáo chủ tỉnh rượu sẽ nghĩ rằng em đã bị cháy thành tro, sẽ không đi tìm em nữa.”

Trời đất.

Nghe Trần Huyền nói về kế hoạch, Lăng Thành vừa thầm khen, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Không phải làm thế sẽ rất nguy hiểm hay sao?"

Nhưng không thể không nói, Trần Huyền cũng thật túc trí đa mưu.

"Nguy hiểm em cũng phải đi làm. Em nhất định phải rời đi nơi này." Trần Huyền nói: "Bởi vì em không muốn làm phản đồ của đại lục, cũng không nghĩ muốn ở lại trên đảo này nữa. Chính yếu chính là, em muốn sinh hạ con của chúng ta bình an."

Nói đến đây, Trần Huyền cười một nụ cười hiền từ, sờ sờ bụng của mình.

Lăng Thành gật đầu nói: "Được, đến lúc đó, anh sẽ tìm một con thuyền tiếp ứng em."

Trần Huyền nhẹ giọng “vâng” một tiếng, sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Lăng Thành, về sau em chính là người của anh. Anh… Anh có thể tam thê tứ thiếp, nhưng… nhưng… anh không thể không cần em. Nếu anh không cần em... Em sẽ... Em sẽ..."

Càng nói, thanh âm của Trần Huyền càng nhỏ đi, nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Sắc mặt cô ta cũng hơi ửng đỏ, trông rất mê người.

Lăng Thành nhìn Trần Huyền. Anh cười tủm tỉm, trêu ghẹo nhân nói: "Em sẽ làm cái gì?”

Trần Huyền ngại ngùng như vậy thật sự rất đáng yêu.

Trần Huyền gắt giọng: "Nếu anh không cần em, em liền mang con trai đi đấy.”

Khi nói những lời này, khóe miệng Trần Huyền cũng mỉm cười, trông vô cùng dịu dàng.

Lăng Thành lập tức nở nụ cười, trêu chọc nói: "Sao em lại biết là con trai, nhỡ là con gái thì sao?”

"Anh thật đáng ghét, đó không phải là trọng điểm." Trần Huyền tức giận hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, đi đến bên giường, phân phó nói: "Lại đây, theo giúp em ngủ."

Nói xong Trần Huyền liền nằm ở trên giường, còn nói một câu: "Em nói cho anh một bí mật, thiên đại bí mật."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.