Tuyệt Đại Con Rể

Chương 274




Nhậm Doanh Doanh nhìn Ẩm Huyết kiếm, nhẹ nhàng cười. Cô ta không hề sợ hãi, ngược lại còn chủ động nghênh đón. Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, cố ý khiêu khích nói: "Lăng Thành, anh muốn biết về thân phận của tôi lắm hả? Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, có giỏi thì giết tôi đi. Nếu anh giết tôi rồi thì cả đời cũng không thể biết thân phận của tôi. Hơn nữa, thủ hạ của tôi cũng nhất định sẽ không tha cho anh.”

Cô…

Nhìn thấy bộ dáng của Nhậm Doanh Doanh, Lăng Thành cắn chặt hàm răng, đồng thời cũng không hề ra tay.

Cô gái này thực sự rất khó đối phó.

"Giết tôi đi. Không giết được thì mau thả tôi ra, đừng làm phí thời gian của tôi nữa." Nhậm Doanh Doanh mở mắt ra, cười nói.

Lăng Thành thở ra một hơi, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười: "Tôi không thể giết cô. Tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."

Nói xong, Lăng Thành liền cởi áo của mình, sau đó xé thành từng mảnh vải. Anh bắt lấy Nhậm Doanh Doanh, cột cô ta vào một thân cây, buộc kín mít lại.

"Lăng Thành, anh muốn làm gì!" Nhậm Doanh Doanh vừa xấu hổ vừa giận giữ, kêu lên.

Lăng Thành nói gì. Đột nhiên anh nâng lên bàn tay, vận dụng nội lực trong cơ thể thành một chưởng, sao đó đánh gãy hai cây đại thụ gần đó.

Nhậm Doanh Doanh nói: "Anh làm cái quái gì vậy? Không giết được tôi nên trút giận vào mấy cái cây à?"

Không phải tên Lăng Thành này đã bị cô ta ép đến phát điên rồi chứ?

Lăng Thành không nói gì. Mấy chưởng nữa lại đánh ra, hàng loạt đại thụ lại tiếp tục đổ xuống.

Ầm!

Nhưng đột nhiên Nhậm Doanh Doanh cảm thấy người mình bắt đầu nhộn nhạo. Trên từng tấc da nổi lên cảm giác vô cùng kì quái, vừa thấy nhồn nhột, vừa như ngứa ngáy.

"Lăng Thành, làm gì tôi thế hả?" Nhậm Doanh Doanh tức tối hét lên.

Lăng Thành nhìn cô ta, cười nói: "Tôi chỉ sửa trận pháp của cô một chút mà thôi. Lục Hợp Càn Khôn trận ngoại trừ khả năng nhốt người còn còn có thể xuất nhiệt khí, dẫn tới thân thể con người, làm cho người ta cảm giác được cảm giác ngứa ngáy, sau đó lại nhồn nhột trên da thịt, khó chịu, sống không bằng chết."

“Anh đừng có mà dọa tôi." Lúc này, trong lòng Nhậm Doanh Doanh bắt đầu thấy sợ hãi, nhưng cô ta vẫn làm vẻ quật cường như trước, nhất định không chịu nhận thua, bĩu môi nói: "Tôi không tin đâu, Lục Hợp Càn Khôn trận này còn có thể sửa được sao? Đừng có cố lừa tôi nữa."

Lúc quốc sư dạy Nhậm Doanh Doanh về trận pháp này không hề nói với cô ta là trận pháp này có thể bị sửa đổi. Cũng chưa hề nói đến chuyện trận pháp này có thể làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu đâu.

Lăng Thành nhìn Nhậm Doanh Doanh. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này, một làn khí man mát bắt đầu nhanh chóng tràn ngập trong khoảng rừng.

Làn khí này liền vây quanh người Nhậm Doanh Doanh. Trong nháy mắt, Nhậm Doanh Doanh liền cảm giác toàn thân mình bắt đầu tràn ngập cảm giác nhồn nhột.

"Ha ha... A... Ha ha ha..."

Nhậm Doanh Doanh chỉ cảm thấy giống như có rất nhiều người đang không ngừng trêu đùa, cù nhột lên thân thể cô ta. Cảm giác này làm cho cô ta không khỏi cười sằng sặc.

"Nhột, nhột quá! Lăng Thành, anh mau dừng lại đi... Ha ha, anh dừng lại mau!" Cảm giác nhộn nhạo khó chịu không ngừng này làm Nhậm Doanh Doanh không thể chịu nổi. Cô ta cảm thấy mối tấc da thịt của mình đều tràn ngập cảm giác khó chịu, chỉ muốn ngừng ngay lập tức.

"Ha ha, Lăng Thành, anh có nghe thấy không hả? Mau dừng lại trận pháp này mau!" Nhậm Doanh Doanh bắt đầu dậm chân. Đôi môi đỏ mọng mở ra, không ngừng phát ra tiếng cười. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Nhậm Doanh Doanh sao có thể coi là cười được, rõ ràng là dở khóc dở cười.

Lăng Thành đứng ở trước mặt Nhậm Doanh Doanh, thấy cô ta bị tra tấn thành như vậy, cười nói: "Thế nào? Giờ cô có chịu nói không? Vì sao cô lại giả mạo tôi?"

Thân thể yêu kiều của Nhậm Doanh Doanh không ngừng run rẩy. Cô ta cố chịu cảm giác nhồn nhột khó chịu kia, cắn chặt môi, không nói một lời nào.

"Tốt, vậy thì để tôi xem cô có thể chịu được bao lâu." Lăng Thành cũng không vội. Anh nhảy lên một cây đại thụ gần đó, nhàn nhã nằm chơi trên một cành cây.

Thời gian càng lâu, cảm giác khó chịu của Nhậm Doanh Doanh sẽ càng ngày càng mạnh. Dưới tình huống như vậy, không ai có thể chịu đựng nổi cảm giác đó.

Lăng Thành nhắm mắt lại. Bên tai anh không ngừng truyền đến tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Nhậm Doanh Doanh, vô cùng dễ nghe.

Hơn mười giây sau, cả người Nhậm Doanh Doanh đổ mồ hôi đầm đìa. Cô ta rốt cuộc chịu không được, nói: "Lăng Thành, Ha ha... Anh ngừng trận pháp lại đi, được không..."

Nghe được ngữ khí của Nhậm Doanh Doanh đã chịu lễ phép lại. Trong lòng Lăng Thành vui vẻ, nhưng anh vẫn không nói chuyện. Vừa rồi không phải cô gái này mạnh miệng lắm sao? Phải tra tấn cô ta ra trò một chút.

Nghĩ vậy, Lăng Thành nhắm mắt lại, nằm ở ngọn cây huýt sáo, giống như không có nghe thầy gì hết.

Nhìn thấy Lăng Thành như vậy, Nhậm Doanh Doanh bỏ luôn cái tôi kiêu ngạo của mình, luống cuống nói: "Lăng Thành, tôi xin anh. Anh dừng trận pháp lại được không? Tôi xin anh đó..."

Phải mở miệng cầu xin Lăng Thành, trong lòng Nhậm Doanh Doanh tất nhiên không hề tình nguyện. Nhưng cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa. Lúc này, Nhậm Doanh Doanh bị tra tấn đến mức trên người đều là đổ mồ hôi. Đường cong quyến rũ như ẩn như hiện dưới lớp quần áo ướt đẫm. Mà vẻ đỏ ửng trên mặt Nhậm Doanh Doanh càng làm người khác cảm thấy mê mẩn.

Thấy Lăng Thành vẫn không chịu nói gì, Nhậm Doanh Doanh đành vứt tất cả tự tôn ra đằng sau đầu, khẩn khoản nói: "Lăng Thành, Lăng Vô Song, Lăng tông chủ! Anh Thành! Em xin anh đó. Anh tha cho em đi, lần sau em không dám như thế nữa. Anh tha cho em đi…”

Nói xong mấy lời này, Nhậm Doanh Doanh liền thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, đỏ bừng. Cô ta đường đường là công chúa Nguyệt Doanh của đại lục Thiên Khải, ai nhìn thấy cô ta đều phải dập đầu vấn an. Cô ta cũng không ngờ được rằng có ngày cô lại phải cầu xin một người đàn ông tha cho cô ta như thế này.

Nghe thấy Nhậm Doanh Doanh nói vậy, Lăng Thành mới lười biếng mở hai mắt: "Nói đi, cô rốt cuộc là ai?"

"Tôi, tôi là công chúa của đại lục Thiên Khải..."

Nghe thấy vậy, thân mình Lăng Thành liền chấn động. Anh nhìn vào Nhậm Doanh Doanh với ánh mắt không thể tin nổi, thật lâu cũng không nói ra lời.

Hóa ra là công chúa! Khó trách những cao thủ là mười hai thần vệ kia đều nguyện ý nghe theo điều khiển của cô ta!

Sau khi thấy khiếp sợ, Lăng Thành nhịn không được, hỏi Nhậm Doanh Doanh: "Vậy vì sao cô phải giả mạo tôi, bắt cóc người của các đại môn phái?"

Nhậm Doanh Doanh cắn môi, đôi đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, làm ra vẻ vô cùng vô tội, đáng thương: "Tôi chỉ làm thế vì thấy vui thôi mà. Tôi giả mạo anh bởi vì tôi rất hâm mộ anh. Tôi thấy Thiên Môn phái thật uy phong, tông chủ Lăng Vô Song thật là lợi hại..."

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh cố nén lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu, mềm giọng khẩn cầu: "Lăng tông chủ, anh Thành, về sau tôi không dám làm thế nữa, anh tha cho tôi được không..."

Lăng Thành nhíu mày: "Tha cho cô cũng được, nhưng cô phải đi theo tôi, đi tìm các môn phái giang hồ, giải thích sự tình sao cho rõ ràng. Cô dám làm nhục các cao thủ giang hồ, đổ tội cho Thiên Môn phái của chúng tôi. Nếu cô không chịu giải thích thì Thiên Môn phái của tôi sẽ thành chỗ cho người ta chém giết cho hả giận hả?"

"Được được được, tôi đi, tôi đi là được chứ gì!" Nhậm Doanh Doanh cũng sắp nhịn đến phát khóc, môi cắn chặt lại.

Nghe thấy cô ta đã chịu thỏa hiệp, Lăng Thành mới vung tay lên, đóng trận pháp lại.

Nhưng trong nháy mắt, Lăng Thành đã nghe thấy một trận tiếng bước chân bước nhanh phát ra từ phía bên ngoài khoảng rừng. Ngay sau đó, hơn mười thân ảnh nhanh chóng tiến vào.

Đúng là mười hai thần vệ.

Nhìn thấy bọn họ, tinh thần Nhậm Doanh Doanh ngay lập tức hứng khởi, lớn tiếng kêu: "Nhanh lên, mười hai thần vệ, mạu bắt lấy tên Lăng Thành này cho ta. Nhất định phải bắt hắn cho bằng được, rõ chưa?”

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh đang vô cùng giận dữ.

Vừa rồi cô ta thật sự chịu không nổi nên mới tạm xuống nước năn nỉ Lăng Thành. Hiện tại mười hai thần vệ đều đã đến đây, sao cô ta có thể tha cho Lăng Thành.

Hôm nay nhất định phải bắt sống hắn. Bắt hắn quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ. Nhất định phải bắt hắn dập đầu cầu xin tha thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.