Tuyệt Đại Con Rể

Chương 268




Nhưng Diệu Huyền sư thái chưa từng gặp Đoạn Sơn nên cũng không thể biết được người này là giả mạo.

Còn Huyền Tĩnh, tuy rằng từng được gặp Đoạn Sơn ở lần cứu Tôn Đại Quân, nhưng lúc đó cô cũng không biết đối phương tên gọi là gì, nên cũng không biết được người trước mặt là người giả mạo Đoạn Sơn.

Diệu Huyền sư thái gật đầu. “Không biết chiến thần Đoạn Sơn đến đây là có chuyện gì?”

Trong giang hồ không ai không biết, Thiên Môn hiện tại có tứ đại chiến thần, mười đại thiên vương. Cho nên Diệu Huyền sư thái liền biết Đoạn Sơn có danh xưng chiến thần.

Người đàn ông mặc đồ đen cười cười, nói đầy khách khí: “Phái Thiên Môn của chúng tôi mới thành lập không lâu. Lần này tôi đến là muốn được giao hảo với phái Nga My, muốn được uống rượu cùng vui.”

Diệu Huyền sư thái sư thái nghe vậy liền cười nhẹ. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ liền xuất hiện một nụ cười đầy ngạo nghễ: “Phái Nga My chúng tôi là danh môn chính phái, cũng không uống rượu mua vui. Hơn nữa, tuy phái Thiên Môn của mấy người ở trên giang hồ cũng có danh tiếng, nhưng nếu muốn mời rượu phái Nga My cũng chưa đủ tư cách đâu.”

Sau đại phái đều có lịch sử đến mấy trăm năm. Một đám vừa mới nổi danh như Thiên Môn sao có tư cách mời Nga My uống rượu chứ.

Người đàn ông áo đen cũng không tức giận, vẫn cười nói: “Sư thái nói đúng, phái Thiên Môn của chúng tôi cũng chỉ xem như những nhân tài mới nổi, quả thật chưa đủ tư cách uống rượu cùng phái Nga My. Nhưng tông chủ của chúng tôi mới biết được bí mật của Thái Huyền Chân Kinh. Nếu sư thái có hứng thú với bí mật này thì nên nhận lời mời đi.”

Cái gì?

Lăng Vô Song biết bí mật của Thái Huyền Chân Kinh ư?

Diệu Huyền sư thái liền run rẩy.

Thái Huyền Chân Kinh có bảy bản, nếu có thể tìm hiểu bí mật trong đó, hơn nữa tìm đủ bảy bản thì có thể hiệu lệnh cho thiên hạ.

Nhưng trăm ngàn năm qua cũng chưa từng có một ai có thể hội tụ đủ bảy bản của Thái Huyền Chân Kinh. Đừng nói đến chuyện có thể biết được bí mật sau đó.

Chuyện này.... không thể nào xảy ra.

“Anh nói thật ư?” Diệu Huyền sư thái nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo đen.

Nếu chuyện này là thật, đây sẽ là chuyện oanh động giang hồ. Lời mời này Diệu Huyền sư thái không thể nào cự tuyệt.

Bí mật của Thái Huyền Chân Kinh thì ai mà không muốn biết chứ.

Người đàn ông áo đen mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên: “Người phái Thiên Môn chúng tôi không nói dối bao giờ.”

Ánh mắt của Diệu Huyền sư thái lóe lên, không che giấu nổi sự hào hứng. Diệu Huyền sư thái đứng lên, nói: “Được. Nếu phái Thiên Môn đã đến tận đây mời, tôi cũng không thể nào từ chối.”

Diệu Huyền sư thái nói xong liền quay về phía Huyền Tĩnh ra lệnh: “Huyền Tĩnh, tập trung đệ tử, cùng sư phụ đi tìm hiểu kiến thức của tông chủ Thiên Môn, Lăng Vô Song.”

“Tuân mệnh.”

Huyền Tĩnh đáp lời, vội vàng đi ra ngoài triệu tập đệ tử.

Trong nháy mắt, khóe miệng của người đàn ông áo đen cong lên, tươi cười nói: “Nếu vậy, tôi xin đợi ở đây.”

Nửa giờ sau, Diệu Huyền sư thái dẫn năm mươi đệ tử Nga My đi theo phía sau người đàn ông áo đen. Nhưng vừa ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng, Diệu Huyền sư thái đột nhiên nhíu mày, nâng tay lên nói: “Chờ đã.”

Mặt Diệu Huyền sư thái tái đi, rất kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi thân thể của Diệu Huyền sư thái vẫn bình thường, sao đột nhiên người lại mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

Không chỉ có vậy, nội lực của Diệu Huyền sư thái cũng như bị khóa lại, không thể phóng ra ngoài. Đan điền như bị chặn lại. Đây chính là dấu hiệu trúng độc. Diệu Huyền sư thái thấy mình đứng ngồi không yên.

Người đàn ông áo đen đi ở phía trước xoay người, cười hỏi: "Sư thái, làm sao vậy?"

Hắn ta vừa nói, trong ánh mắt lộ ra một ánh nhìn nham hiểm.

Diệu Huyền sư thái vừa định mở miệng nói đã bị hắn ta ngăn lại.

Người đàn ông áo đen nói với vẻ châm chọc: "Sư thái, có phải bà thấy cả người bủn rủn vô lực, nội lực cũng không dùng được?"

Trong nháy mắt, mặt Diệu Huyền sư thái liền biến sắc, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Sao ngươi lại biết?"

“Ha ha.. "

Người đàn ông áo đen ngửa mặt lên trời cười to, rất là đắc ý: "Ta đương nhiên đã biết, bởi vì, chính là ta hạ độc đó."

Cái gì?

Diệu Huyền sư thái vừa sợ hãi vừa giận dữ, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ! Đây là loại độc gì? Quá lợi hại, ngay cả bà ta cũng không thể nhận ra được.!

Ý cười trên mặt người đàn ông áo đen biến mất. Hắn lấy ra một bình sứ, đắc ý nói với Diệu Huyền sư thái: "Sư thái, độc mà ta đã dùng với mấy người chính là nhuyễn hương tán, không màu không vị."

Nhuyễn hương tán! Loại độc này dường như chỉ còn xuất hiện trong truyền thuyết. Nghe nói nhuyễn hương tán có mùi hương thoang thoảng, chỉ cần ngửi phải sẽ cả người vô lực, không thể vận dụng nội lực! Kỳ thật lúc nãy Diệu Huyền sư thái có ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Nhưng bà ta cũng không để ý, tưởng là mùi nước hoa trên người một đồ đệ nào đó. Bà ta không thể ngờ được đó lại là nhuyễn hương tán.

Nhuyễn hương tán là độc dược hiếm thấy, tưởng như chỉ còn tồn tại trong truyền thiết. Không ngờ vẫn còn có loại độc dược này trên đời.

"Ngươi...."

Diệu Huyền sư thái vừa sợ hãi vừa giận dữ, trừng mắt nhìn vào người đàn ông áo đen.

Bà ta tung hoành giang hồ nhiều năm, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay một tên nhãi. Quả thật là nhục nhã.

Chu Lam, Huyền Tĩnh cùng mấy đệ tử Nga My đều giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông áo đen, đồng thời cũng xông tới, đều rút kiếm. Dám hạ độc sư phụ của họ, không phải là muốn chết sao?

Người đàn ông áo đen lại không hề sợ hãi. Hắn nhìn vào đám người của Chu Lam, chậm rãi nói: "Các ngươi cũng đừng vội, không chỉ sư phụ của các ngươi, các ngươi cũng đều trúng độc rồi. Chỉ là sư thái công lực thâm hậu, cho nên trúng độc càng mạnh. Mà các ngươi hiện tại không kém là bao đâu."

Hắn nói xong chữ cuối cùng, mặt Chu Lam liền biến sắc. Cô ấy cảm giác được nội lực của chính mình không thể thi triển nữa, đồng thời, cả người cô cũng mềm nhũn ra.

Cùng lúc đó, những đệ tử Nga My khác cũng đều tái mặt, thân thể run rẩy.

"Hình như tôi không dùng nội lực được nữa."

"Tôi cũng vậy.."

Nói còn chưa xong, hơn năm mươi đệ tử Nga My đều té xỉu trên mặt đất.

“Bốp bốp!”

Sau khi người đàn ông áo đen vỗ tay ra hiệu, đột nhiên xuất hiện mười tên mặc đồ đen nữa. Đám người này hơi thở mạnh mẽ, thực lực cũng không thấp.

Trong nháy mắt, đám người này đã trói gô Chu Lam cùng các đệ tử Nga My khác lại. Đương nhiên, Diệu Huyền sư thái cũng không tránh được vận rủi, hai cổ tay bị trói chặt lại.

"Các ngươi.. Các ngươi không phải người của phái Thiên Môn!" Lúc này, Diệu Huyền sư thái rốt cuộc đã hiểu ra.

Tuy rằng Diệu Huyền sư thái không cùng phái Thiên Môn qua lại nhiều. Nhưng là trên giang hồ ai cũng biết phái Thiên Môn làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc.

Nếu là đệ tử của phái Thiên Môn, nhất định sẽ không bao giờ làm chuyện vô đạo đức đến vậy.

Thấy Diệu Huyền sư thái đích giận dữ hét lên, người đàn ông áo đen mỉm cười: "Sư thái cứ an tâm mà chờ đi. Việc chúng ta là ai thì đến nơi sẽ rõ.”

Bà Diệu Huyền sư thái tính cách cũng quá nóng nảy rồi. Ha ha...

Nói xong, người đàn ông áo đen phất tay, nhất thời, mấy chục tên mặc đồ đen đã đem Diệu Huyền sư thái, cùng mấy đệ tử phái Nga My nhét vào mấy chiếc xe đang chờ bên cạnh. Trong chốc lát, đoàn xe này cũng biến mất vào trong đêm tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.