Lăng Thành trong lòng ấm áp, ôn nhu nói: "Bây giờ anh ở nhà cha nuôi. Cha nuôi đối xử với anh rất tốt, không cần lo lắng."
Nghe nói vậy, trong lòng Giai Kỳ cũng nhẹ nhàng hẳn. Ngay sau đó có chút mong đợi, mở miệng nói: "Chồng, anh có thể quay về không? Em...em...em nhớ anh lắm." Câu nói sau cùng kia, thanh âm bị đè nén lại rất thấp rất thấp.
Mà nói câu này xong, mặt của Giai Kỳ cũng đỏ bừng. Trước kia mấy lời như vậy cô chẳng nói ra miệng, cảm giác thật mắc cỡ.
"Được." Lăng Thành cười một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, cười nói: "Sáng mai anh sẽ quay về."
Cũng đã là lúc phải về thành phố Đại Phong rồi. Trở về cũng thuận tiện xem thử Tôn Đại Quân bị thương ra cái dạng gì rồi.
Chẳng qua là bây giờ đã trễ lắm rồi. Hơn nữa người vẫn chưa được khỏe, hay là để ngày mai mới về.
"Tốt quá. Ngày mai em ở nhà chờ anh! Chồng, em cúp máy đây." Giai kỳ nhẹ giọng nói. Nói xong cũng không cúp điện thoại, ước chừng trầm mặc mười mấy giây mới nhắm vào loa điện thoại, nhẹ nhàng hôn một cái.
"Cạch."
Sau đó mới cúp máy.
Lăng Thành được hôn tâm thần rạo rực, cười cười để điện thoại qua một bên, nằm ở trên giường, ngon lành ngủ một giấc.
Rạng sáng ngày thứ hai, mặt trời vừa mới lên, Lăng Thành đã thức dậy.
Sau khi rửa mặt, Lăng Thành thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị tạm biệt cha nuôi, trở lại thành phố Đại Phong. Kết quả vừa đẩy cửa ra đã nghe giọng nói lo lắng truyền đến!
"Mau...mau lấy thuốc cầm máu!"
Nghe giọng này, chính là giọng của Âu Dương Chấn Nam!
Xảy ra chuyện gì? Lăng Thành âm thầm cau mày, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Kết quả nhìn một cái, Lăng Thành nhất thời ngây ngẩn!
Chỉ thấy cách đó không xa có mười mấy người đi tới, trên người ai nấy đều bị thương. Chính là Nhâm Hoàn cùng cả đệ tử của cô ta.
Mười mấy đệ tử của Nhâm Hoàn bị thương không nhẹ. Nhất là Dịch Hiểu Thiên, bị ghim ba dao, trên người toàn là máu tươi.
"Hiểu Thiên cầm cự một chút đi!" Âu Dương Chấn Nam cầm thuốc cầm máy xức trên vết thương của Dịch Hiểu Thiên. Chỉ nghe tên nhãi này phát ra tiếng kêu thảm thiết như hẹo bị mổ thịt!
Đây là chuyện gì? Lăng Thành tò mò đi đến.
Kết quả ngay lúc này, Dịch Hiểu Thiên đang chữa thương nhìn thấy Lăng Thành, nhất thời cả người chấn động, con ngươi thiếu chút nữa lọt tròng mắt.
Mẹ, đây...đây là tình huống gì? Lăng Thành không phải bị rừng hoa đào bao vây hay sao? Làm sao có thể không có việc gì mà ở đây được?
Nhận ra được ánh mắt của Dịch Hiểu Thiên, Lăng Thành âm thầm cười nhạt.
Thằng nhãi này lừa mình vào rừng hoa đào, chuyện này mẹ nó không xong đâu! Lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Lăng Thành liền quay đầu nhìn Nhâm Hoàn hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bây giờ anh không có nội lực, muốn khôi phục nội lực phải nhờ đến "Âm cỏ". Mà "Âm cỏ" lại ở trong tay Nhâm Hoàn, cho nên nếu muốn cậy nhờ, tất phải cung kính.
Âu Dương Chấn Nam đứng một bên cũng không nhịn được mở miệng hỏi: "Đúng vậy, Nhâm Hội trưởng, rốt cuộc chuyện này là thế nào? AI đánh các người trọng thương như này?"
Mới vừa nãy Nhâm Hoàn dẫn một đám đệ tử bị thương đến phủ nhà Âu Dương, Âu Dương Chấn Nam nhìn cũng thấy giật mình. Phải biết rằng trên giang hồ, ai dám động thủ với Nhâm Hoàn chứ? Cô ta là Hội trưởng Hội Luyện đan ở Giang Nam đó! Địa vị trên giang hồ rất cao!
Nhâm Hoàn cắn chặt môi, nói: Tôi nghe nói, ở khu vực Vạn Ác cốc, trên một vách đá có một đóa hoa Thiên linh nở. Hoa Thiên linh là nguyên liệu chính trong luyện đan, hết sức hiếm hoi. Nghe tin này, tôi liền dẫn theo đệ tử đi tìm hái đóa hoa này."
Nói đến đây, Nhâm Hoàn nắm chắc ngọc thủ: "Ai ngờ rằng, chúng ta mới tiến vào Vạn Ác cốc không bao lâu, hoa Thiên linh còn chưa tìm thấy, đã bị một đám người vây quanh. Cầm đầu có tới mười người, tự xưng là "Thập đại ác nhân.". Bọn họ...bọn họ nói muốn bắt tôi về làm áp trại phu nhân."
Nói đến đây, Nhâm Hoàn đỏ mặt, rất hiển nhiên, mấy câu này nói ra ai mà không ngượng? Dẫu sao thân phận của cô ta rất cao, ai thấy cô ta cũng rất cung kính, không nghĩ tới lại có thể gặp những chuyện thế này.
"Sau đó các học trò của tôi liều chết phản kháng thì chúng tôi mới thoát ra được." Nhâm Hoàn có chút không biết làm sao, "Thập đại ác nhân kia rất lợi hại. Những học trò này của tôi đều bị thương hơn nữa thương thế còn rất nặng. Còn có hai người học trò bị bọn họ bắt sống. Thật may Vạn Ác cốc cách phủ Âu Dương rất gần, cho nên tôi liền dẫn các học trò đi đến nơi này chữa thương trước."
Nói đến đây, Nhâm Hoàn yếu ớt cười một tiếng: "Tộc trưởng Âu Dương, đột nhiên tới không biết có gây phiền toái cho ông không?"
"Dĩ nhiên là không gây phiền toái rồi! Nhâm Hoàn hội trưởng yên tâm. Trong gia tộc tôi có rất nhiều linh dược, có thể chữa khỏi thương tích cho đồ đệ của cô." Âu Dương Chấn Nam vội vàng trả lời. Ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng: "Hóa ra Nhâm Hoàn hội trưởng đụng mặt Thập đại ác nhân."
Nghe nói như vậy, Nhâm Hoàn tò mò hỏi: "Tộc trưởng Âu Dương biết bọn họ?"
Âu Dương Chấn Nam gật đầu một cái: "Thập đại ác nhân này thật ra là mười huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ thật sự là tiếng xấu đồn xa! Mười anh em bọn họ có mấy trăm thủ hạ, chiếm cứ ở Vạn Ác cốc, chiếm núi làm vua, là mối họa kề cận của trăm họ! Đơn giản mà nói, bọn họ là một đám sơn tặc!"
Vừa nói, Âu Dương Chấn Nam vừa hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nghe nói, thập đại ác nhân này thực lực cũng đạt đến cảnh giới Vũ Hầu rồi! Nhất là kẻ cầm đầu, thực lực là Vũ Hầu bậc ba!"
Gì?
Mười anh em này đều là cảnh giới Vũ Hầu?
Lăng Thành trong lòng chấn động một cái, cả người kinh ngạc vô cùng. Mẹ nó, sơn tặc bây giờ đều lợi hại như vậy hay sao?
Nhâm Hoàn gật đầu một cái, nhìn Âu Dương Chấn Nam mở miệng nói: "Chờ tôi khôi phục lại thực lực, sẽ kêu gọi bằng hữu trên giang hồ, cùng nhau giúp tôi diệt trừ Thập đại ác nhân này! Vì dân trừ hại."
Âu Dương Chấn Nam trầm mặc xuống, sắc mặt có chút lúng túng: "Hội trưởng Nhâm Hoàn, tôi thấy chuyện này cần thảo luận kĩ hơn. Thập đại ác nhân này rất khó diệt trừ."
Ừ?
Nhâm Hoàn nóng nảy: "Tại sao?"
Vì còn hai tên học trò vẫn đang ở trong tay Thập đại ác nhân, bây giờ cũng không biết thế nào, nhất định phải mau chóng đi giải cứu.
Lúc này, liền thấy Giang Hạ Yến cũng đi tới. Hôm nay Giang Hạ Yến đẹp hơn thường ngày. Bà ta mặc váy dài màu tím, nhìn rất đoan trang, tao nhã.
Ánh mắt của Nhâm Hoàn cùng mấy nam đệ tử nhìn GIang Hạ Yến đều có chút ngây dại. Trừ Dịch Hiểu Thiên ra, những đệ tử còn lại cũng là lần đầu đến gia tộc Âu Dương, không ngờ rằng phu nhân của Âu Dương Chấn Nam lại đẹp như vậy.
Giang Hạ Yến đi lên trước nhẹ nhàng nói: "Hội trưởng Nhâm Hoàn có chỗ không biết. Thung lũng Vạn Ác kia địa hình phức tạp, dễ thủ khó công. Hơn nữa, ở cửa vào sơn sốc còn có một cái "Địa sát bát hoang trận". Trận pháp này rất lợi hại, chỉ cần đi vào liền sẽ bị kẹt trong đó. Nửa năm trước, lục đại phái bắt tay liên thủ thanh trừng Thập đại ác nhân. Kết quả rất nhiều đệ tử bị kẹt ở "Địa sát bát hoang trận" mà chết thảm. Cuối cùng bỏ về công cốc."
Gì?
Lục đại phái liên thủ thanh trừng mà thất bại?
Nghe nói như vậy, Nhâm Hoan cắn chặt môi. Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ hai tên học trò đó của mình không thể cứu ra ngoài được sao?
Giang Hạ Yến cười một tiếng: "Thập đại ác nhân thực lực dù mạnh, nhưng nếu phải đối phó cũng không phải là khó. Mấu chốt nhất chính là cái Địa sát bát hoang trận kia."
Thật ra thì trận pháp này cũng là một dạng "khốn trận" như rừng hoa đào. Giang Hạ Yến tinh thông trận pháp nhưng thực sự không giải được Địa sát bát hoang trận. Nếu không, gia tộc Âu Dương cũng sẽ không dễ dàng tha cho Thập đại ác nhân làm càn.
Nói xong câu này, Âu Dương Chấn Nam gật đầu, tiếp lời: "Không sai, muốn tiêu diệt Vạn Ác cốc, trước hết phải phá được Địa sát bát hoang trận. Nếu không cứ tùy tiện tấn công chỉ có thể là thương vong vô số thôi."
Lần này Nhâm Hoàn không nói gì, nhưng mặt đầy vẻ không cam lòng!
Mấy người nữ đệ tử của cô ta, tất cả đều gấp đến mức giậm chân.
Kết quả vừa lúc đó, một thanh âm chậm rãi vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.
"Chỉ là một cái địa sát bát hoang trận thôi, r6a1t khó phá giải à?"
Thanh âm này chính là Lăng Thành!
Chỉ một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người anh. Giống như là thấy hung thần vậy!
Thằng nhãi này có bị bệnh thần kinh không thế?
Nói cứ như thể là mình giải được trận pháp vậy?
Dịch Hiểu Thiên nhịn không được mà bật cười, nhìn Lăng Thành mặt đầy ý đùa cợt: "Nghe câu này của anh, anh có thể giải à?"
Mặc dù trên danh nghĩa là sư huynh đệ, nhưng ở trong lòng Dịch Hiểu Thiên, không hề xem Lăng Thành là người phe mình. Chỉ cần có cơ hội đả kích Lăng Thành, anh ta sẽ không bỏ qua.
Vừa dứt lời, Âu Dương Gia Linh ở bên cạnh cũng khinh miệt nói: "Anh ta thì phá giải được cái gì? Anh ta lúc nào cũng thích đùa bỡn, chỉ giỏi nói mồm thôi. Không cần để ý đến anh ta đâu."
Lăng Thành nhíu mày một cái, nhất thời có chút tức giận. Mẹ nó, chuyện rừng hoa đào còn chưa tìm hai người tính sổ đấy.
Tôi chỉ nói có một câu mà mấy người đã nhảy cẫng lên đốp chát?
"Gia Linh, im lặng." Giang Hạ Yến không nhịn được khiển trách một tiếng. Bà vì con gái giữ kẽ một chút.