Tuyệt Đại Con Rể

Chương 230




Lăng Thành nhún nhún vai, xoay người rời đi. Anh không có thời gian so đo với Vũ Mi, hiện tại chuyện quan trọng nhất, chính là trước tiên lấy được Kinh Thư!

Thấy bóng dáng Lăng Thành đi xa, ánh mắt Vũ Thanh Thiên như lóe lên. Sau đó nhìn về phía Vũ Mi, nhẹ giọng trách cứ nói: “Vũ Mi, cậu bạn nhỏ Lăng Thành này, đối với ông có hai lần mang ơn lớn, sao cháu lại ăn nói không đàng hoàng với cậu ấy như vậy?”

Vũ Mi nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp, hừ lạnh một tiếng nói: "Ông à, ông không biết đâu, người này chính là cặn bã, cháu vừa rồi đã đối với anh ta đủ tốt rồi.”

Tên khốn kiếp này, trong thời gian mới hơn một ngày này, anh ta khoa tay múa chân với mình, ba lần bảy lượt làm cô ta nhục nhã.

Càng đáng giận hơn là, anh ta còn để mình đi vệ sinh với anh ta.

Lần nhục nhã này, chính cô ta cả đời cũng không quên được.

Nếu không phải ông mới vừa được cứu ra, cần nghì ngơi, thật muốn lập tức giết chết anh ta. Vừa nãy để cho anh ta đi, coi như anh may mắn! Món nợ này, cô ta sau này sẽ từ từ tính!

Thành phố Đại Phong, trong núi hoang ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Lăng Thành đi theo con đường nhỏ trong rừng, trên núi hoang rộng lớn này, chỉ có một mình anh, bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu chim hót.

Lúc này trời âm u, dù mắt thấy trời sắp mưa nhưng vẫn có cảm giác oi bức.

“Trời nhanh đổ mưa đi...... " Lăng Thành lau mồ hôi, chết tiệt, hôm nay trời quá nóng, trời mau đổ mưa cho mát mẻ chút đi.

Lăng Thành lúc này, trong lòng có chút bực bội. Vốn tưởng rằng nơi Vũ Thanh Thiên nói rất dễ tìm, kết quả đến nơi mới phát hiện lại quá khó tìm đến vậy.

Mẹ nó, dãy núi này quá lớn. Khi nào thì mới có thể tìm được cái thung lũng kia đây.

Đang trong lúc buồn bực nhưng sau khi đi qua một mảnh rừng cây phía trước thì bỗng trước mắt hiện ra một vùng sáng lớn!

Ha ha ha.

Thung lũng...... Thạch Lâm, tìm được rồi!

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, ánh mắt Lăng Thành chợt sáng lên, lập tức lộ ra nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn. Vũ Thanh Thiên nói không sai, thung lũng này quả nhiên có một khu bằng đá bị đổ nát!

Nhưng chỉ là... khu đổ nát này, trước kia chắc hẳn là một cung điện, về sau cung điện sụp đổ, chỉ để lại những cột đá này.

Đến trước mặt, Lăng Thành chỉ cảm thấy một luồng khí đau thương thổi vào mặt.

“Kỹ thuật chạm khắc của những cột đá này, cùng với công nghệ này, hình như là trước thời Đường.”

Nhìn xung quanh một vòng, Lăng Thành lầm bầm nói, sau đó liền đi về phía Đông Bắc, lúc trước Vũ Thanh Thiên nói Kinh Thư được giấu ở chỗ này.

Một.

Hai.

Ba, cột đá thứ ba, chính là nơi này.

Lăng Thành ngồi xổm xuống, quả nhiên, từ một khe hở phía dưới, lấy ra một bọc giấy dầu vừa mở ra nhìn liền lập tức mừng rỡ không thôi!

Bên trong rõ ràng là một quyển sách bìa màu vàng, trên đó viết mấy chữ cổ: "Thái Huyền Chân Kinh ".

Ngay cả quyển sách cũng làm cho người ta có một loại cảm giác cổ xưa, vừa nhìn đã biết là thật. Ha ha ha ha, cuối cùng cũng tới tay mình rồi.

Nhìn trang bìa màu vàng, Lăng Thành đột nhiên nghĩ tới lúc trước sinh nhật Thông Thiên Giáo Chủ, Trường Sinh Điện đã đưa tới một quyển giả. Quyển sách giả lúc đó cũng chính là màu vàng.

Trong chốc lát, hai tay Lăng Thành có chút run rẩy, không nghĩ ngợi gì thêm, liền trực tiếp lật ra xem.

Trong "Thái Huyền Chân Kinh" có cất giấu một bí mật to lớn, chỉ cần có người hiểu được thấu đáo là có thể thống nhất võ thuật ở khắp nơi. Đây là bảo bối trong võ học mà vô số người giang hồ đều mong ước có được!

Bất kể ai nhìn thấy, đều sẽ không nhịn được mà lật xem. Lăng Thành cũng vậy!

Nhưng mà, điều khiến Lăng Thành bực tức chính là từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, bên trong viết một vài câu kinh điển của Đạo gia, căn bản cũng không phải là chiêu thức học võ công.

Mẹ nó, bí mật rốt cuộc ở đâu?

Chẳng lẽ thật sự phải tập hợp đủ bảy bản, mới có thể xem hết?

“Ầm ầm!”

Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang lên, ngay sau đó mưa rào rào rơi xuống.

Mẹ nó, trời cuối cùng cũng mưa rồi, nóng muốn chết! Trong lòng nói thầm một câu, Lăng Thành vội vàng thu dọn lại bao sách, muốn tìm một chỗ tránh mưa.

Nhưng mà cũng vừa lúc đó, cả người anh đột nhiên sửng sờ!

Theo giọt mưa rơi xuống, anh ngạc nhiên phát hiện, trên cột đá đầu tiên này, sau khi bị mưa làm ướt liền hiện lên từng mảnh chữ viết!

Chết tiệt, cái này...... Trên cột đá này lại có chữ?

Trong lòng tò mò, Lăng Thành đi đến trước cột đá, cẩn thận nhìn từng chữ trên cột đá. “Ba, Tôi, Hai, Thiên, Sơn, Kinh, Vương....”

Đây là có ý gì?

Những chữ này căn bản không thể liên kết được với nhau! Chẳng lẽ không phải đọc theo thứ tự bình thường?

Dưới sự lo lắng, Lăng Thành bắt đầu trầm tư, không chớp mắt nhìn vào cột đá. Vừa nhìn, khoảng tầm mười mấy phút. Cả người Lăng Thành đã bị mưa to làm ướt sũng, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối!

Ha ha, mình biết rồi, thì ra những cột đá này được xếp theo thứ tự Cửu Cung Bát Quái!” Lăng Thành vỗ đùi!

Lúc trước mình đã nghiên cứu qua "Âm Dương Phong Thủy Quyết ", trên sách ghi lại, trình tự của Cửu Cung Bát Quái, theo thứ tự là: " Càn, Khôn, Tốn, Chấn, Khảm, Ly, Cấn, Pha!”

Dựa theo trình tự này, những thứ viết trên cột đá, thoáng cái đều đã thông suốt hợp lí!

Lăng Thành cẩn thận đọc, không để bỏ sót một chữ nào!

Trên cột đá này ghi lại một kỹ thuật tuyệt vời!

“Đạo lớn một cực, điên đảo một âm một dương. Kỹ thuật này cao, khó có thể biết trước được, nhưng mà khi đã luyện đến mức cao nhất thì sẽ có uy lực xoay chuyển đất trời.”

Nội công này là: “Đại Phá Thiên Thuật! Đại Phá Thiên Thuật!”

Lăng Thành trong lòng mặc niệm một câu, nhịn không được nuốt nước miếng!

Ha ha ha, mẹ nó, không nghĩ tới đánh bừa lại có thể tìm được một môn võ công!

Trận mưa to này cũng không uổng phí đâu!

Nhưng mà, trên cột đá này ghi lại chữ viết, nói rằng nếu phá được kỹ thuật lớn của võ công này, tu luyện đến cấp bậc cao siêu thì có thể xoay chuyển đất trời.

Điều này sao có thể? Võ công này lợi hại như vậy sao? Lăng Thành trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhịn không được liền khoanh chân ngồi xuống, dựa theo công pháp ghi lại trên cột đá, chạm rãi điều động nội lực, tu luyện.

Từ lúc nào không hay, Lăng Thành đã đạt tới một cấp bậc khá cao.

Lúc này mưa to như trút nước, tiếng sấm theo tứng trận, nhưng anh căn bản không nghe thấy!

Đại Phá Thiên Thuật, công pháp này tổng cộng có ba tấng!

Mội khi qua được một tầng thì sẽ học được một kỹ năng!

Kỹ năng tầng thứ nhất là: “Nhất Chỉ Càn Khôn”

Kỹ năng tầng thứ hai là: “Sơn Hà Đồ”

Tầng thừ ba, cũng là cấp bậc cao nhất. Kỹ năng là: “ Đấu Chuyển Nhật Nguyệt!”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa to như trút nước, làm cho Lăng Thành ướt sũng.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lăng Thành mở hai mắt ra!

Ngửa mặt lên trời hét lên 1 tiếng dài!

“A a a a!”

Tầng thứ nhất, luyện thành công!

Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, cùng lúc đó, hắn cảm thấy những nơi mình tu luyện thành có một chuỗi năng lượng kỳ lạ, truyền khắp toàn thân! Đây mới là khúc dạo đầu để thăng cấp!

Quả nhiên, như đã đoán trước, nội lực của anh tăng lên vùn vụt!

Công lực giai đoạn ba, công lực giai đoạn bốn!

Ha ha ha!

Lăng Thành thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui mừng không thôi!

Không chỉ luyện thành công tầng thứ nhất, còn tăng lên hai giai đoạn công lực!

Nói thật, Đại Phá Thiên Thuật này, thật sự là quá kinh khủng!

Nhưng với trình độ của mình, chỉ có thể hiểu được tầng thứ nhất: "Nhất Chỉ Càn Khôn."

Tầng thứ hai và tầng thứ ba, ngẫm thế nào cũng không hiểu được!

Lăng Thành lấy điện thoại di động ra, sau đó chụp lại dòng chữ trên cột đá. Chờ trở về có thời gian, anh sẽ từ từ tìm hiểu đi.

Sau khi chụp xong, Lăng Thành phóng thích một loạt năng lượng Cửu Long Thăng Thiên, đem phiến cột đá này phá hủy!

Lăng Thành suy đoán, khu đổ nát này rất có thể là cấm địa của một môn phái nào đó thời cổ đại. Về sau sụp đổ, môn phái cũng biến mất. Qua cột đá này mà lưu lại kỹ thuật.

Cũng là mình may mắn, đánh bừa cũng có thể học được kỹ năng này.

Có điều kỹ thuật này quá mạnh, nếu rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, cho nên biện pháp giải quyết tốt nhất chính là phá cột đá.

Rắc rắc rắc rắc...

Đúng lúc này, dưới sức mạnh của Cửu Long Thăng Thiên, ước chừng gần trăm cột đá bị phá hủy hoàn toàn, đều vỡ vụn.

Thấy một màn như vậy, Lăng Thành nở nụ cười hài lòng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Trở về thành phố, Lăng Thành đón một chiếc xe taxi, nói với tài xế đến trung tâm thương mại Bạch Mi Kỳ.

Trung tâm thương mại Bạch Mi Kỳ, là một trung tâm thương mại đặc biệt nổi tiếng ở thành phố Đại Phong.

Nơi đó bán đồ vừa rẻ vừa đẹp.

Vừa rồi trận mưa to, đều bị xối cho ướt hết, cả người trên dưới vẫn còn bẩn thỉu.

Nên anh chuẩn bị đi mua quần áo.

Tài xế taxi kia rất nhiệt tình, nhìn thấy Lăng Thành cả người ướt đẫm, cười nói: " Cậu bạn này, cậu vừa đi đâu vậy? Mà để bị mưa làm cậu bị ướt thành như vậy."

"Vâng, tôi mới từ vùng ngoại ô trở về, không có chỗ tránh mưa." Lăng Thành vừa cười vừa nói.

Tài xế kia lấy ra một cái khăn mặt đưa tới: "Cậu bạn, đây là khăn mặt của tôi, mong cậu đừng chê dùng đỡ lau mau đi, đừng để bị cảm."

"Cảm ơn bác tài" Trong lòng Lăng Thành cảm thấy ấm áp, cầm lấy lau lau vài cái.

Tài xế kia cười gật đầu: "May mắn là cậu gặp được tôi, hôm nay đại tiểu thư nhà họ Tiêu kết hôn, làm cho cả thành phố Đại Phong đều kẹt xe, xe taxi gần như đều nghỉ hết. Chỉ có một số ít xe taxi, còn đang làm việc....."

Đại tiểu thư nhà họ Tiêu kết hôn?

Lăng Thành cười một tiếng: "Nhà họ Tiêu nào?”

“Ha ha, còn có thể là ai chứ?” Tài xế kia hỏi lại một câu: "Cậu trẻ, cậu không phải là người Đại Phong chứ? Thành phố Đại Phong chỉ có một nhà họ Tiêu, đời đời buôn bán đồ cổ. Chính là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu này kết hôn, Tiêu Diệu Vân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.