Tuyệt Đại Con Rể

Chương 224




Biệt thự nhà họ Tống

Lúc này sắc trời đã sáng tỏa, trong toàn căn phòng đều rất yên tĩnh, chỉ có nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của Lăng Thành.

Giai Kỳ không biết mình đã trông giữ ở đây bao lâu. Cô chỉ cảm thấy cơ thể và tinh thần mình đều mệt mỏi, thật sự là quá mệt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng như cũ.

Cô đang chờ đợi một kỳ tích, chờ đợi Lăng Thành mở mắt ra gọi cô một tiếng bà xã.

Chỉ là cảnh tượng này không biết có thể chờ được hay không thôi.

"Két!"

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiêu Diệu Vân với khuôn mặt tiều tụy bước nhanh tới, cầm trong tay một viên thuốc với ánh sáng bao bọc xung quanh, gấp gáp nói:

"Giai Kỳ, mau xem đây là cái gì!"

"Diệu Vân, đây là....."

Giai Kỳ đứng lên, ánh mắt nhìn vào viên thuốc trong tay Tiêu Diệu Vân dần hiện lên kích động.

"Cửu chuyển Hoàn Dương Đan!" Tiêu Diệu Vân đi tới trước giường, vừa vui vẻ cũng vừa rối rắm đưa đan dược vào trong miệng Lăng Thành.

Cửu chuyển Hoàn Dương Đan?!

Cơ thể mềm mại của Giai Kỳ chấn động, sau đó trong lòng liền tràn đầy vui vẻ. Sau khi thấy Lăng Thành dùng viên thuốc đó xong, hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, chảy nước mắt ròng ròng.

Mà lần này là nước mắt của sự kích động!

Quả nhiên không bao lâu sau thì thấy khuôn mặt tái nhợt của Lăng Thành liền hồi phục lại sắc hồng nhuận vốn có.

Giai Kỳ vui vẻ không thôi, lập tức tỉnh táo lại quay sang hỏi Tiêu Diệu Vân: "Diệu Vân, cô lấy cái này ở đâu vậy?"

Cô giáo Phương đã nói.

Cách thức luyện chế ra Cửu chuyển Hoàn Dương Đan đã mất đi hơn trăm năm!

Vừa rồi không tới ba tiếng vậy mà cô ta đã tìm được tới tay?! Cái này sao có thể chứ!

Tiêu Diệu Vân nới chặt nắm tay, cố nặn ra một nụ cười tùy ý nói: "Lấy được từ một người bạn mà thôi."

"Bạn?" Mặt mũi Giai Kỳ tràn đầy tò mò.

"Được rồi, không nói tới cái này nữa, đúng rồi nói cho cô một tin tức tốt, ba ngày sau tôi muốn kết hôn." Tiêu Diệu Vân thể hiện ra dáng vẻ vui sướng nhưng nụ cười cũng rất cố chấp.

Hả?

Kết hôn? Cô ta vẫn luôn không có bạn trai, kết hôn với ai?

Giai Kỳ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô ta.

Trên mặt Tiêu Diệu Vân mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng trong lòng vô cùng chua xót, trong mắt cũng phát ra ánh sáng lấp lánh nhưng chỉ cố kìm nén để mình không khóc ra:

"Chú rể là cậu chủ nhà họ Dương tên Dương Hạo. Được rồi tôi cũng nên về rồi. Một lát nữa Lăng Thành sẽ tỉnh lại thôi."

Tiêu Diệu Vân nói xong những lời này thì quay người rời khỏi phòng.

"Diệu Vân!" Giai Kỳ gấp gáp bước nhanh qua:

"Diệu Vân, cô xảy ra chuyện gì vậy? Cô muốn gả cho Dương Hạo sao?!"

Ở thành phố Đại Phong có người nào không biết, Dương Hạo là một cậu chủ ăn chơi trác táng? Anh ta dường như không có gì khác ngoài mỗi ngày gây phiền phức cho cha anh ta. Ngoại trừ ham mê sắc đẹp, thì chính là khoái uống rượu, còn có thói quen đánh bạc! Diệu Vân sao có thể gả cho loại người như thế này?

"Giai Kỳ à, chúc phúc cho tôi đi. Tôi đã quyết định rồi." Tiêu Diệu Vân hờ hững nói, quay đầu rời khỏi. Trong nháy mắt cửa mở ra, nước mắt của cô ấy cũng tràn mi.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua biệt thự, trong lòng Tiêu Diệu Vân âm thầm chúc phúc: Lăng Thành, bên cạnh cậu đã có Giai Kỳ, cô ấy đối với cậu rất tốt, cậu phải biết quý trọng cô ấy, tôi và cậu đời này có duyên mà không có phận.

Trong nháy mắt, nước mắt chảy đầy trên mặt.

Hai ngày sau trong biệt thự nhà họ Tống.

Lăng Thành nằm trên giường không biết hôn mê bao lâu từ từ tỉnh dậy, anh chỉ thấy cảm mình ngơ ngơ ngác ngác giống như nằm một giấc mơ dài.

Ôi.

Khi anh mở mắt ra chỉ cảm thấy toàn thân không có sức bủn rủn tay chân, nhất là vị trí dưới đan điền còn hơi đau nhói.

"Ông xã!"

Ngay trong nháy mắt này, một giọng nói mừng rỡ vang lên, ngay sau đó là một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ xuất hiện ngay trước mặt Lăng Thành.

Chính là Giai Kỳ!

Nhìn thấy cô khóc tới sưng phồng hai mắt, Lăng Thành không nhịn được bật cười: "Sao vậy, Kỳ, sao mắt em đỏ lên vậy?"

Giai Kỳ chăm chú kéo tay anh, vui tới phát khóc bổ nhào vào trên người Lăng Thành càng khóc dữ dội hơn: "Ông xã! Anh đã tỉnh rồi, thực sự quá tốt em đã cho là em sẽ mất anh..."

Từ sau khi Lăng Thành bị thương, cô vẫn luôn cầu nguyện, cầu nguyện cho anh tỉnh lại! Cuối cùng trời xanh có mắt thật sự cho anh tỉnh lại.

Đương nhiên, chủ yếu công lao vẫn cho Tiêu Diệu Vân đem Cửu chuyển Hoàn Dương Đan tới.

Cảm nhận rõ nước mắt của Giai Kỳ, trong lòng Lăng Thành nổi lên một dòng nước ấm, vỗ nhè nhẹ trên vai thơm của cô:

"Được, được rồi không phải ông xã không có việc gì rồi sao."

Nói tới đây, trên mặt Lăng Thành hiện lên nụ cười ấm áp: "Hơn nữa, chúng ta còn chưa có động phòng đâu, anh làm sao nỡ chết được."

"Bùm!"

Nghe tới đây, mặt mày tinh xảo của Lăng Thành liền đỏ rực lên, xấu hổ không nhịn được.

Cái này, đã tới lúc nào rồi mà anh còn miệng lưỡi trơn tru như vậy!

Nghĩ thầm, Giai Kỳ ngại ngùng đứng lên dậm chân: "Anh không đàng hoàng gì hết."

Cô vừa nói vừa giúp đỡ Lăng Thành dịch lại góc chăn, sau đó dịu dàng nói: "Ông xã, anh có đói không? Em chuẩn bị chút đồ ăn cho anh."

Hôn mê gần hai ngày, đến một giọt nước cũng không uống được, cho dù là người có tu luyện cũng không thể chịu đựng nổi.

Lăng Thành liếm liếm làn môi khô khóc, cười nói: "Không đói bụng, chỉ có hơi khát."

Anh vừa nói xong thì Giai Kỳ cũng gật nhẹ đầu, tranh thủ thời gian rót cho anh ly nước đưa tới, cẩn thận đỡ Lăng Thành ngồi xuống, cho anh uống nước mặc dù động tác vụng về nhưng vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.

"Ừng ực ừng ực"

Cảm nhận được tình yêu mềm mại của Giai Kỳ, Lăng Thành cũng vui sướng hơn uống liền mấy ngụm nước, lập tức cảm thấy cả người đã tốt hơn nhiều.

"Kỳ Nhi, anh hôn mê bao lâu rồi?" Lăng Thành uống nước xong thì hỏi.

Giai Kỳ thở nhẹ ra, nhẹ nhàng cười nói: "Anh hôn mê hai ngày rồi. Anh không biết đâu, hai ngày này hù chết em, em thật sự sợ anh xảy ra chuyện, còn may cuối cùng cũng tìm được "Cửu chuyển Hoàn Dương Đan" mới cứu được anh về đấy."

Cửu chuyển Hoàn Dương Đan?

Nghe nói như vậy, sắc mặt Lăng Thành liền lập tức nghiêm nghị lại.

Bên trong "Thuật luyện đan Vô Cực" có ghi chép, Cửu chuyển Hoàn Dương Đan này là thuốc rất thần kỳ. Là chuyên trị cho đan điền dưới khi bị tổn thương! Con người có tất cả ba đan điền, đan điền trên, giữa đan điền và đan điền dưới.

Viên thuốc Cửu chuyển Hoàn Dương Đan này chỉ có một tác dụng là chính là khôi phục đan điền dưới cho người tu luyện.

Chỉ cần khi đan điền dưới bị tổn thương bao nhiêu thuốc chữa trị khác đều vô dụng nhưng sẽ được phục hồi khi có cửu chuyển Hoàn Dương Đan! Cho nên loại thuốc này tuyệt đối là đồ tốt! Đoán chừng trên thị trường có tiền cũng mua không được!

Mà Cửu chuyển Hoàn Dương Đan này cũng không phải người bình thường có thể luyện hay chế ra được, đồng thời cách thức điều chế nó cũng đã sớm lạc mất chỉ có tự mình biết.

Nghĩ tới những thứ này, Lăng Thành nhìn Giai Kỳ, nhịn không được hỏi: "Kỳ Nhi, em lấy Cửu chuyển Hoàn Dương Đan từ đâu vậy?"

Cô mới vừa được gọi là người tập tu luyện, cũng không biết gì về thầy luyện chế thuốc.

Giai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt tinh xảo có hơi phức tạp, nhỏ giọng nói: "Là...Là Diệu Vân đưa tới."

Tiêu Diệu Vân?

Trong lòng Lăng Thành chấn động, trong đầu không nhịn được xuất hiện bóng dáng một người con gái thướt tha xinh đẹp.

Cô vậy mà có thể tìm ra cửu chuyển Hoàn Dương Đan sao?

Mặc dù trong lòng kinh ngạc và chấn động, nhưng Lăng Thành cũng không nghĩ nhiều, xoay sang chủ đề khác hỏi: "Kỳ Nhi, lúc ấy ở trên sân khấu, sau khi anh ngất đi thì cuối cùng hiệu trưởng có nói gì không?"

Giai Kỳ nhớ lại, nhẹ nhàng mở miệng: "Hiệu trưởng nói anh học trò làm thầy không hổ thẹn nhất, chỉ là bị thương quá nặng. Nếu anh có thể sống sót thì Tử Vương sẽ do anh xử trí. Còn nếu anh không thể sống sót thì giao cho Chu Lam xử trí. Nhưng họ đều cho rằng anh sẽ chết..Có lẽ, có lẽ hiện tại Tử Vương đã giao cho Chu Lam phái Nga Mi dẫn đi rồi..."

Cái gì?

"Bà xã, nhanh lên đưa điện thoại cho anh." Lăng Thành lo lắng nói. Mình thiếu chút nữa chết rồi quyền xử trí này không thể bỏ được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.