Tuyệt Đại Con Rể

Chương 223




Ba ngày sau kết hôn với anh ta?

Đối với điều kiện này, trong lòng Tiêu Diệu Vân vô cùng không bằng lòng!

Dương Hạo nổi tiếng là háo sắc! Lúc chưa theo đuổi cô ta, anh ta đã có quan hệ hỗn loạn với nữ sinh. Hơn nữa, tuy tướng mạo bề ngoài trông rất đẹp trai, nhưng bên trong lại không có một chút xíu hàm dưỡng nào cả. Lúc trước, khi hẹn đi ăn, thì luôn gào to, hét lớn, vênh mặt, hất hàm sai khiến phục vụ, bảo an… để thể hiện sự vượt trội, ưu việt của bản thân.

Chính là bởi vì những điều này, nên bản thân cô ta mới luôn không bằng lòng gặp gỡ, giao du qua lại với anh ta. Là một nghìn lần, một vạn lần cũng không muốn!

Loại người như thế này, làm sao cô ta có thể gả cho anh ta được?

Nhưng mà… Nếu như không đồng ý, thì anh ta sẽ không cho cô ta đan dược, như vậy thì cô ta sẽ không cứu được Lăng Thành!

Trong phút chốc, trong đầu Tiêu Diệu Vân trở nên vô cùng hỗn loạn, nội tâm đang đấu tranh dữ dội.

Thấy Tiêu Diệu Vân đang do dự, lưỡng lự, Dương Hạo đột nhiên đánh bạo, nắm lấy tay của cô ta, vẻ mặt chân thành, nói.

“Diệu Vân, anh không có ý giậu đổ bìm leo, anh là thật lòng thích em, lúc lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em hấp dẫn rồi, cưới được em là ước muốn cả đời này của anh, thật đấy! Em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, chắc chắn sẽ như vậy!”

Nói đến đây, vẻ mặt của Dương Hạo rất nghiêm túc: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh sẽ đưa cửu chuyển hoàn dương đan cho em, để em đi cứu Lăng Thành.”

Mặt Tiêu Diệu Vân đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về, ngực thở phập phồng lên xuống vì tức giận!

“Nếu như em không đồng ý, vậy thì anh đi đây.” Dương Hạo cố ý đứng lên, quay người muốn bước đi. Anh ta có thể thấy được, Tiêu Diệu Vân thật sự rất muốn có được đan dược này! Nhìn ra được cô ta đang rất sốt ruột, gấp gáp!

Quả nhiên, Dương Hạo mới vừa đứng lên, Tiêu Diệu Vân đã vội vàng kéo anh ta lại.

“Anh đừng đi. Em…”

Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, chặt đến nỗi môi cũng sắp chảy máu ra rồi!

“Được rồi… Em đồng ý, em đồng ý gả cho anh còn không được hay sao!” Mắt Tiêu Diệu Vân đỏ lên. Cô ta thật sự là không còn cách nào nữa rồi. Nếu như Lăng Thành mà xảy ra chuyện gì thì cô ta thật sự sẽ hối hận suốt đời!

Nghe thấy lời này, Dương Hạo vô cùng vui mừng, kích động đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

“Được!”

Biết bao nhiêu ngày đêm, bản thân mong ước có thể cưới được Tiêu Diệu Vân làm vợ.

Lúc này, rốt cuộc mong ước đã trở thành sự thật!

Dương Hạo cực kỳ kích động, đứng lên, muốn lại lần nữa nắm lấy tay của Tiêu Diệu Vân.

“Dương Hạo.”

Ngay vào chính lúc này, Tiêu Diệu Vân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dương Hạo, thái độ nghiêm túc, cứng rắn.

“Đừng quên lời anh đã hứa, em muốn anh đưa đan dược cho em ngay bây giờ.”

“Được, được!”

Dương Hạo liên tục gật đầu, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cười híp mắt nói: “Diệu Vân, nếu em đã đồng ý rồi, thì lát nữa trời sáng, em thông báo tin chúng ta sắp kết hôn ra bên ngoài nhé! Một việc vui lớn như vậy, chúng ta nhất định phải làm thật hoành tráng, thật vui vẻ, náo nhiệt, để cho tất cả mọi người trong Thành phố Đại Phong đều biết!”

Anh ta nhìn ra được, Tiêu Diệu Vân không phải là thật lòng muốn gả cho anh ta, chẳng qua chỉ là vì để cứu Lăng Thành mà thôi.

Bảo cô ta thông báo tin kết hôn này ra bên ngoài đương nhiên là vì để phòng ngừa cô ta hối hận!

Nếu như con gái lớn nhà họ Tiêu mà tráo trở, lật lọng, nói một đằng làm một nẻo thì thanh danh chắc chắn sẽ bị mất!

Cái gì?

Thân thể mềm mại của Tiêu Diệu Vân run lên, môi cũng sắp bị cắn chảy ra máu rồi.

Anh ta… Anh ta lại còn muốn bản thân cô ta thông báo tin ba ngày sau cô ta và anh ta sẽ kết hôn. Nếu như tin tức này được truyền ra bên ngoài, thì sẽ không còn đường để xoay chuyển, không thể vãn hồi lại được nữa! Đến lúc đó, các danh môn quý tộc trong Thành phố Đại Phong đều sẽ đến tham gia hôn lễ. Như vậy thì, đến lúc đó không muốn kết hôn cũng không được nữa rồi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Diệu Vân liền dâng lên một nỗi đau khổ, chua xót, nhưng vẫn cắn răng, gật đầu đồng ý.

“Được.”

Dương Hạo hưng phấn không thôi, cười vui vẻ, nói: “Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé. Diệu Vân, em đợi tin tức của anh, anh đi về thương lượng với người nhà, đưa đan dược cho em!”

Nói xong những lời này, Dương Hạo liền đứng dậy, vui mừng hớn hở đi ra khỏi quán cà phê.

Tiêu Diệu Vân nhìn bóng lưng của Dương Hạo đang rời đi xa dần, trong đôi mắt trong veo như dòng nước mùa thu, nước mắt rơi xuống từ trong hốc mắt, chảy dài trên mặt.

Lăng Thành, vì cậu, mình có thể buông bỏ mọi thứ. Cho dù là hạnh phúc cả đời của mình, gả cho một người mà mình không thích, mình đều có thể chấp nhận.

Chỉ cần cậu có thể sống thật tốt.

Đại viện nhà họ Tiêu.

Trong sân yên tĩnh, thanh nhã, nhìn qua vẫn đẹp đẽ như vậy, nhưng mà trong phòng khách lúc này lại đang bị bao phủ bởi một bầu không khí làm cho người ta cảm thấy hậm hực, ấm ức.

Tiêu Diệu Vân ngồi ở nơi đó, ngồi trên ghế sô pha đối diện với cô ta, vẻ mặt của Tiêu Hồng Thanh lập lòe, chớp tắt, biểu cảm thay đổi liên tục, vừa phức tạp, vừa vui vẻ.

Mới vừa rồi, Tiêu Diệu Vân trở về nhà, nói là bản thân sắp kết hôn, đối tượng là con trai nhà họ Dương. Đương nhiên, cô ta không có nói nguyên nhân cô ta kết hôn với Dương Hạo là bởi vì muốn cứu Lăng Thành.

Tiêu Hồng Thanh nhìn Tiêu Diệu Vân, tò mò hỏi: “Diệu Vân, con thật sự muốn gả cho Dương Hạo?”

Từ sau khi Lăng Thành trở thành bạn của con gái, thì con gái liền bị tên nhóc này mê hoặc, làm cho chết mê chết mệt đến nỗi cơm không buồn ăn, trà không buồn uống.

Bây giờ, con gái cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Cậu nhóc Dương Hạo này, ông ta đã gặp mấy lần, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, gia thế hiển hách, so với Lăng Thành, không biết còn mạnh hơn biết bao nhiêu lần!

Mắt Tiêu Diệu Vân có hơi đỏ, nhẹ nhàng nói: “Bố, con đã quyết định rồi, bố giúp con thông báo tin tức này ra bên ngoài nhé.”

“Được, được, được!” Tiêu Hồng Thanh cực kỳ vui vẻ. Con gái sắp lấy chồng rồi, đây là một chuyện vô cùng tốt! Ông ta bước nhanh đi ra khỏi phòng khách, gọi điện thoại cho bạn bè thân thích.

Nhà họ Tiêu ở Thành phố Đại Phong, vốn có quan hệ vô cùng tốt với mọi người, thường xuyên qua lại với các gia tộc lớn.

Con gái lớn nhà họ Tiêu sắp kết hôn, hơn nữa, chỉ còn có ba ngày nữa là tổ chức hôn lễ! Tin tức này, nhanh chóng truyền đi khắp cả Đại Phong!

Nửa tiếng sau, một chiếc xe thể thao xa hoa, có giá xa xỉ chạy với tốc độ cao, rồi dừng ở cửa chính của nhà họ Tiêu. Ngay sau đó, Dương Hạo bước nhanh xuống xe, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đẹp đẽ.

“Diệu Vân…Diệu Vân ơi.”

Vừa mới bước vào trong sân, Dương Hạo đã gọi to hai tiếng, cực kỳ vui vẻ, hào hứng đi đến gần phòng khách, đem chiếc hộp gỗ đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Tiêu Diệu Vân.

“Cửu chuyển hoàn dương đan đây, anh đã đem đến cho em rồi!”

Tiêu Diệu Vân đi đôi giày cao gót, bước nhanh đi ra ngoài, trên khuôn mặt cô ta cuối cùng cũng lộ ra một chút vui vẻ, đưa tay nhận lấy chiếc hộp gỗ.

Mở ra nhìn, một viên đan dược được đặt ở bên trong, ánh sáng năm màu đang lưu chuyển, tràn đầy linh khí!

Tiêu Diệu Vân không hề nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đứng lên, đi ra bên ngoài.

Dương Hạo vội vàng đuổi theo: “Diệu Vân, em muốn đi đưa đan dược cho Lăng Thành sao? Anh đi cùng với em nhé.”

Sắp trở thành vợ chồng rồi, đương nhiên là phải luôn ở bên nhau như hình với bóng chứ.

Tiêu Diệu Vân cắn môi, vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững nói: “Không cần đâu, một mình em đi thôi là được rồi.”

Ngừng một chút, Tiêu Diệu Vân nói tiếp: “Anh nên đi chuẩn bị cho hôn lễ đi.”

Tuy đã đồng ý gả cho anh ta, nhưng trong lòng vẫn vô cùng kháng cự. Càng không muốn để cho anh ta đi cùng, chỉ có thể tìm một cái cớ để đuổi anh ta đi.

Dương Hạo sửng sốt một chút, sau đó liền cười, gật gật đầu: “Đúng đúng, Diệu Vân, vẫn là em suy nghĩ thật chu đáo, việc quan trọng nhất bây giờ chính là nên tổ chức hôn lễ như thế nào! Hôn lễ này của chúng ta, anh phải làm cho chấn động cả Thành phố Đại Phong! Diệu Vân, em yên tâm, anh sẽ khiến cho tất cả phụ nữ của Thành phố Đại Phong phải hâm mộ em!Anh đã nghĩ xong hết rồi, lễ cưới của chúng ta, phải mời rất nhiều phú thương. Hơn nữa, còn phải mời rất nhiều người trong giang hồ!”

Nói đến đây, Dương Hạo cười to vui vẻ, rồi nói tiếp: “Diệu Vân, em không biết đâu, trong một năm vừa qua, anh đã nỗ lực tu luyện, bây giờ ở trên giang hồ, anh đã có một chút địa vị rồi, hôn lễ của chúng ta, nhất định là có không ít các tiền bối trên giang hồ đến tham dự.”

“Được rồi, anh đi chuẩn bị đi.” Diệu Vân cắt đứt lời của anh ta.

“Ừ, anh đi chuẩn bị đây!” Dương Hạo vừa nói, vừa vui vẻ hớn hở quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Tiêu Diệu Vân hít một hơi thật sâu, sau đó liền lái xe đi đến nhà họ Tống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.