Tuyệt Đại Con Rể

Chương 157: Thật là thê thảm quá!




Lăng Thành cười nhìn Chu Lam: “Lần sau hãy tỉnh táo một chút, loại thầy bói toán này, mười người thì đến chín người là lừa đảo.”

Chu Lam gật đầu, sau đó thì thào hỏi: “Nhân tiện, tôi hỏi này, trên người anh có mang theo tiên đan không?”

Không thể quên chuyện này được!

Lăng Thành lắc đầu: “Hiện tại trên người tôi không mang theo thứ gì, để hôm khác đi.”

Anh vừa từ thư viện đi ra, vẫn chưa trở về nhà, tiên đan lại đang để ở nhà.

Một chút thất vọng thoáng hiện trên gương mặt Chu Lam, cô gật đầu: “Vậy được rồi, hôm khác tôi sẽ liên lạc với anh sau. Lần sau anh hãy nhớ mang theo tiên đan bên người nhé!”

Lăng Thành gật đầu rồi chào tạm biệt Chu Lam, dù sao anh còn muốn nhanh chóng đến gặp Giai Kỳ.

Chu Lam cũng cầm lấy túi xách rồi rời đi.

“Chu Lam, đợi tôi một chút!” Hách Quang lo lắng hét lên, vội vàng đuổi theo.

Hiện tại Chu Lam vô cùng rất tức giận.

Vừa rồi cô định xử lý tên thầy bói, ông ta lại vội vã quay sang cầu cứu Hách Quang.

Lúc đó Chu Lam mới biết rằng đây là thủ đoạn của Hách Quang.

Thật là khiến người khác thất vọng. Kiếm Hiệp Hay

Trước đây tìm người đóng giả cá mập, bây giờ lại tìm người đóng giả thầy bói, thật sự là không thể chấp nhận nổi nữa!

Bên này, Lăng Thành đi tìm hơn mười phút vẫn không thấy Giai Kỳ.

Phố Vạn Tuế này quá náo nhiệt và quá đông đúc. Trên đường có rất nhiều cặp đôi, họ đều thể hiện tình cảm với nhau vô cùng ngọt ngào.

Nhắc mới nhớ, sau ba năm kết hôn với Giai Kỳ, anh và cô vẫn chưa có dịp nào trải nghiệm sự lãng mạn với nhau như vậy. Không bằng tận dụng luôn ngày hôm nay… Làm chút chuyện ngọt ngào tạo bất ngờ cho Giai Kỳ nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lăng Thành mỉm cười, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Giai Kỳ.

Hả?

Vừa gửi xong tin nhắn, Lăng Thành đột nhiên dừng bước.

Anh nhìn thấy những chiếc đèn lồng hai bên đường lúc này đều đang nhấp nháy phát sáng.

Trên đèn lồng, cứ sau vài giây lại xuất hiện một chữ “Kỳ”.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao trên những chiếc đèn lồng này lại xuất hiện chữ viết nhỉ? Hơn nữa còn là chữ “Kỳ”.

Anh đang băn khoăn suy nghĩ, chợt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cách đó không xa là Giai Kỳ, Uyển Đình và Hân Hân.

Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi! Lăng Thành xuyên qua đám đông, đi về phía cô. Kết quả vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện phía sau Giai Kỳ còn có hai người đàn ông.

Hóa ra là Tần Trường An và Chu Hắc Minh!

Chu Hắc Minh là cháu đích tôn của nhà họ Chu, Lăng Thành không thân quen với anh ta lắm.

Còn tên Tần Trường An này vốn là “người quen cũ” của anh.

Những lúc đi chơi, Tần Trường An luôn luôn nói chuyện với Giai Kỳ, đến gần Giai Kỳ để lấy lòng.

Đêm nay Tần Trường An rất vui. Ban đầu vốn định cùng Chu Hắc Minh đến phố Vạn Tuế, dạo quanh ngắm lồng đèn Tết Trung thu, không ngờ lại còn được nhìn thấy thật nhiều các cô gái xinh đẹp.

Hơn nữa, còn tình cờ gặp được nhóm bạn Giai Kỳ. Giai Kỳ luôn là nữ thần trong mộng của anh ta! Thế là anh ta bèn mặt dày lẽo đẽo đi theo sau nữ thần của mình.

Sự trơ trẽn của Tần Trường An khiến Giai Kỳ rất khó chịu.

Nhưng cô không có cách nào để đuổi anh ta đi. Mọi người đều đến xem đèn lồng, cô không thể cản anh ta đi theo mình được.

“Oa, chị Giai Kỳ, tên của chị này.”

Hân Hân đứng ở bên cạnh, nhìn thấy mấy chiếc đèn lồng thì không khỏi thốt lên: “Là trên những chiếc đèn lồng này này.”

Giai Kỳ và Uyển Đình nhìn theo hướng ngón tay của Hân Hân, cả hai đều sững sờ.

Ở hai dãy đèn lồng trên đường, cứ sau hai giây sẽ xuất hiện một chữ “Kỳ”, hơn nữa, mỗi chữ trên những chiếc đèn lồng đó đều không giống nhau, có thể nhìn ra được người làm thứ này đã bỏ ra không ít công sức.

Tần Trường An cười híp mắt bước tới: “Cô Giai Kỳ, cô có thích không?”

Để gây bất ngờ cho Giai Kỳ, Tần Trường An đã hao tâm tổn sức không hề nhỏ. Tết Trung thu này, Công ty khoa học kĩ thuật Thăng Long đã chịu trách nhiệm trang hoàng toàn bộ phố Vạn Tuế. Mà nhà họ Tần đã hợp tác với Công ty khoa học kĩ thuật Thăng Long từ lâu.

Vừa rồi, với tư cách là đối tác, Tần Trường An đã yêu cầu nhân viên của Công ty khoa học kĩ thuật Thăng Long sắp xếp tên của Giai Kỳ trên những chiếc đèn lồng này. Phải biết rằng, toàn bộ phố Vạn Tuế có đến hơn hai trăm nghìn chiếc đèn lồng, tất cả đều có ghi tên của Giai Kỳ trên đó, điều này quả thực gây chấn động không nhỏ!

Con gái dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng không chịu nổi chiêu trò này!

Ha ha, mình thật thông minh! Tần Trường An đầy đắc ý nghĩ thầm.

Lúc này Giai Kỳ mới kinh ngạc nhìn anh ta, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Là anh làm?”

Thành thật mà nói, vừa rồi nhìn thấy tất cả những chiếc đèn lồng có viết tên mình trên đó, Giai Kỳ còn nghĩ đây là điều bất ngờ mà Lăng Thành dành cho mình.

Nhưng suy đoán này đã nhanh chóng bị xua đi.

Lễ hội đèn lồng lớn như vậy, anh làm sao có khả năng làm chuyện này cơ chứ!

“Mau nhìn đi, tất cả mấy cái đèn lồng kia đều có chữ “Kỳ” này.”

Không biết trong đám đông có ai đó đã phát hiện ra và hô lên rất to, lập tức cả một đoạn đường phố trở nên náo loạn.

“Ôi hạnh phúc thế! Không biết cô gái nào may mắn như vậy nữa, được viết tên trên khắp tất cả những cái đèn lồng này!”

“Nếu như của tên tôi cũng được viết trên đèn lồng thế này thì tuyệt vời biết bao…” Vài cô gái ao ước thốt lên.

Lúc này Hân Hân cũng đi tới, nắm lấy tay Giai Kỳ: “Chị Giai Kỳ, chị thật hạnh phúc!”

Giai Kỳ cười cười gật đầu với Tần Trường An.

Mặc dù cô không thích anh ta, nhưng quả thật lúc này cô cũng cảm thấy có chút xúc động.

Cô có thể cảm nhận được rằng Tần Trường An này là một người chu đáo.

Trong lòng Tần Trường An vô cùng vui vẻ, cười nói: “Chỉ cần cô thích, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Anh ta có thể nhận ra rằng khoảnh khắc vừa rồi Giai Kỳ đã khá xúc động.

Đây là một dấu hiệu tích cực!

Có thể trong tương lai anh ta sẽ có cơ hội rủ cô đi chơi riêng!

Giai Kỳ mỉm cười, định lấy điện thoại ra chụp ảnh. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa đang bước tới.

Trong phút chốc, Giai Kỳ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Lăng Thành!”

Giai Kỳ sung sướng gọi tên anh, sau đó cô vội vã chạy tới bên cạnh anh.

Uyển Đình thấy vậy cũng sửng sốt, theo bản năng cũng nói to: “Lăng… Anh Lăng Thành...”

Từ “bố” trên môi cô ấy suýt nữa thì bật ra, cô ấy cũng đã quen với việc nói to như vậy. Nhưng dù sao thì xung quanh cũng có rất nhiều người, cái cách xưng hô kia nếu nói ra thì thật là xấu hổ.

Cảm nhận được sự bối rối của Uyển Đình, Lăng Thành mỉm cười gật đầu với cô ấy.

Tần Trường An nắm chặt tay, mẹ kiếp, quan hệ của anh ta với Giai Kỳ vừa tiến triển một chút thì thời khắc mấu chốt nhất này, tên ở rể kia lại xuất hiện!

Không phải anh đang ở trong thư viện hay sao?

Thế nào lại đi ra đây?

Giai Kỳ nhìn Lăng Thành, tươi cười hỏi anh: “Sao bây giờ anh mới tới đây thế?”

Cuộc điện thoại lúc nãy đã cách đây nửa tiếng rồi.

Lăng Thành cười khổ: “Tại đông người quá.”

Vừa nói, ánh mắt của anh vừa nhìn chằm chằm vào Tần Trường An, anh lạnh lùng nói: “Tần Trường An, da mặt anh quả là dày thật. Ngay ngoài đường lớn mà anh còn có thể tán tỉnh vợ của người khác. Anh không cần mặt mũi nữa hay sao?”

Hóa ra tên vợ anh trên những chiếc đèn lồng xung quanh này đều do Tần Trường An này lên kế hoạch.

Con mẹ nó, muốn chọc ghẹo vợ anh sao, vẫn còn chưa từ bỏ dã tâm à?

Trước đây những lần ra ngoại thành dạo chơi, tên này luôn đến gần tìm mọi cách để lấy lòng Giai Kỳ.

Vẻ mặt của Tần Trường An biến sắc, anh ta chưa kịp nói gì thì Hân Hân đã không kìm được mà kêu lên: “Lăng Thành, anh đang nói cái gì vậy? Cậu chủ An đặc biệt dành cho Giai Kỳ sự ngạc nhiên lớn như vậy không tốt hay sao? Anh có thể làm như thế không? Lại còn đi nói người ta như vậy, chẳng biết lễ độ chút nào cả!”

Hân Hân đúng là đại diện cho kiểu người ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, chuyện của mình còn chưa lo xong lại đi tham gia vào chuyện nhà người khác.

Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Giai Kỳ liền thay đổi, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Hân Hân, đừng nói lung tung...”

Lúc này, Tần Trường An đắc ý cười khinh bỉ nhìn Lăng Thành nói: “Lăng Thành, anh có nghe người đẹp này nói gì không? Tôi vừa mới tặng cho Giai Kỳ một điều bất ngờ, anh đã lớn tiếng kêu ca cái gì? Tôi biết anh và Giai Kỳ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực! Tôi thừa nhận, tôi thích Giai Kỳ, tôi muốn theo đuổi cô ấy. Có vấn đề gì sao?”

Nói đến đây, Tần Trường An nhìn đèn lồng hai bên đường, tiếp tục cười nhạo: “Tôi biết, anh thấy tôi tạo ra chuyện lãng mạn thế này thì trong lòng rất khó chịu. Nhưng nói thật, Lăng Thành, anh đã ở nhà họ Giai ba năm rồi, anh đã làm cho Giai Kỳ được điều gì chưa? Anh không làm cô ấy ngạc nhiên được như tôi nên rất tức giận có đúng không?”

Lúc này đã có không ít người đi đường dừng lại đứng nhìn về phía Lăng Thành.

Ở đây chỉ cần có cơn gió lạ thổi qua, mọi người cũng phải vây quanh để xem, chỉ sợ bỏ sót chuyện gì.

Lăng Thành nhìn Tần Trường An, nhếch mép cười: “Tần Trường An, da mặt anh còn dày hơn cả da súc vật nữa. Tán tỉnh vợ tôi như vậy còn dám cao giọng nói lý lẽ với tôi?”

Ngừng một chút, Lăng Thành liếc nhìn những chiếc đèn lồng trang trí hai bên đường: “Làm được một chút này liền cảm thấy bản thân quá tài giỏi rồi hay sao?”

Nghe vậy, Tần Trường An lập tức sửng sốt, sau đó anh ta cười to: “Ha ha, anh nói đúng đó, Lăng Thành. Tôi thấy bản thân mình rất tài giỏi đấy! Cả con đường treo đèn lồng này đều là do tôi làm đấy, sao nào? Anh có bản lĩnh như vậy không?”

Lúc này, nhiều người đứng nhìn xung quanh cũng bật cười.

Đại khái là mọi người cũng hiểu được câu chuyện này. Vợ của anh chàng này bị người khác giở trò lãng mạn tán tỉnh. Hơn nữa còn là siêu cấp lãng mạn, với hàng trăm nghìn chiếc đèn lồng có viết tên của cô gái kia! Anh chàng này thật là thê thảm quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.