Tuyệt Đại Con Rể

Chương 148: Không Phải Oan Gia Thì Không Chạm Mặt




Không phải gọi điện thoại, mà là gọi video WeChat. Người gọi video tới là một cô gái tên là Vũ Mặc. Lăng Thành vốn muốn từ chối video, nhưng mà tay hắn run lên một cái, quỷ thần sai khiến thế nào mà lại nhận lời mời video!

Video vừa được kết nối, Lăng Thành lập tức ngẩn ngơ, cả người đều ngây dại. Mẹ kiếp! Đầu bên kia là một cô gái rất xinh đẹp, lúc này hình như cô vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp. Trên người không có một mảnh vải che thân.

Cmn! Trông thấy một màn này, Lăng Thành trợn to hai mắt. Đây đây đây, đây là tình huống gì vậy? Hắn thật sự không phải là cố ý muốn xem đâu mà! Lăng Thành nuốt nước miếng một cái, không thể không nói, dáng người của cô gái này coi như không tệ. Chỉ có điều, cô gái này sao lại nhìn hơi quen nhỉ?

Lần trước trong hội đấu giá, một ông lão của Điện Trường Sinh đã bỏ ra 500 tỉ để mua một viên Thần Tiên Đan, kết quả ăn Thần Tiên Đan xong thì trúng độc. Cô gái trong video chẳng phải là cháu gái của ông lão kia sao?

“Aaaa!” Một tràng tiếng hét vang lên, đầu bên kia video, Vũ Mặc vốn đang tươi cười, đột nhiên nhìn thấy một tên đàn ông hiện lên, cô run bắn người, thấp giọng kêu lên, sau đó lập tức tắt video đi.

Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Chị Nạp Lan không phải là không có bạn trai hay sao? Tại sao đầu bên kia video lại xuất hiện một người đàn ông chứ? Hơn nữa người đàn ông kia... Có phải là cái người tên Lăng Thành mà trong buổi đấu giá lần trước đã cứu ông nội cô hay không?

Vũ Mặc thoáng đỏ mặt. Không sai, Vũ Mặc và Nạp Lan Hân Nhiên có quan hệ rất tốt. Thực ra gia tộc Nạp Lan một năm trước cũng đã gia nhập Điện Trường Sinh, chuyện này có rất ít người biết. Điện Trường Sinh âm thầm chiêu nạp rất nhiều gia tộc. Ví dụ như Dương Bất Nhị đạo nhân đã chiêu mộ Lăng Gia.

Lúc đó người phụ trách mời chào gia tộc Nạp Lan chính là Vũ Mặc. Cô và Nạp Lan Hân Nhiên cũng rất nhanh trở thành bạn tốt.

Hôm nay Vũ Mặc vừa tắm rửa xong, nhớ ra đã vài ngày rồi chưa nói chuyện với Nạp Lan Hân Nhiên, thế là quyết định gọi video cho cô ấy. Lại không nghĩ rằng, người nhận video lại là Lăng Thành, bộ dạng không mảnh vải che thân của cô vậy mà lại bị hắn thấy được!

Vũ Mặc cực kỳ tức giận, gửi tin nhắn WeChat tới: “Anh là Lăng Thành?” Lăng Thành vẫn còn đang ngẩn người. Hình ảnh trong video vừa rồi không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn. Không thể không nói, dáng người của cái cô Vũ Mặc này thật sự rất đẹp. Trong hội đấu giá lần trước, sao hắn lại không nhìn ra vóc người của cô đẹp như vậy chứ!

Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại rung lên. Lại là tin nhắn Vũ Mặc gửi tới: “Sao anh lại cầm điện thoại của chị Nạp Lan?” Lăng Thành nghĩ ngợi một lát, đáp lại: “Tôi nhặt được.” “Ngày mai lập tức trả điện thoại di động lại cho chị ấy, còn nữa, vừa rồi không xảy ra cái gì hết, anh mà dám nói lung tung thì tự gánh lấy hậu quả.”

Mấy giây sau, Vũ Mặc lại gửi tin nhắn tới, trong giọng nói lộ ra sự uy hiếp và ra lệnh. Bây giờ gái đẹp đều hung dữ như vậy à? Lăng Thành đột nhiên muốn đùa cợt, cười cười gửi lại một câu: “Nếu tôi không làm theo lời cô nói thì sao?” Cô nhóc, còn muốn dọa tôi?

Tin nhắn vừa được gửi đi, đối phương đã trả lời một chữ: “Chết!” Cmn, bạo lực như vậy luôn ấy hả? Lăng Thành tắt điện thoại đi, nhịn không được hồi tưởng lại trong buổi đấu giá của La Gia lần trước cô nhóc này lấy ra lệnh bài của Điện Trường Sinh, khiến cho tất cả người của La gia bị dọa không nhẹ.

Bây giờ tự dưng thấy được cảnh cô nhóc này không mặc gì, cô nhóc sẽ không ghi thù chứ? Trong lúc miên man suy nghĩ, Lăng Thành ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Hôm nay thời tiết cực đẹp, nhiệt độ đoán chừng trên dưới 30 độ. Tối hôm qua Lăng Thành ngủ cực kỳ ngon, cho nên hôm nay vô cùng có tinh thần. Hắn vừa hát khẽ vừa đi tới lớp học, kết quả trong nháy mắt bước vào phòng học, ánh mắt của Lăng Thành đã bị một người hấp dẫn.

Hôm nay có một học sinh mới tới, ngồi ở hàng ghế thứ nhất, đầu cạo trọc lốc. Loại hình mang đậm tính đặc trưng của trại giam như vậy, không phải Hoàng Ngạn Lang thì là ai? Hôm qua Hoàng Ngạn Lang hết hạn tù được thả ra, biết được Lục Đại Phái sáng lập ra Học Viện Thượng Võ ở thành phố Đại Phong, hắn bèn nhanh chóng tìm người giúp đỡ, nhờ vào quan hệ mà cũng được vào đây học. Mặc dù hắn từng mở võ quán, nhưng hắn cũng muốn bản thân trở nên mạnh hơn.

Trông thấy hắn, Lăng Thành lập tức thấy vui vẻ. Tên này cũng tới Học Viện Thượng Võ, còn chung một lớp với hắn. Thật đúng là ứng với câu nói “không phải oan gia không chạm mặt” mà.

Hoàng Ngạn Lang cũng ngơ ngác. Mẹ kiếp, sao tên này cũng ở đây? Ban đầu ở biệt thự của Tống Gia hắn đã đùa giỡn Giai Kỳ, bị Lăng Thành đánh cho một trận, sau này trong trại giam lại bị Lăng Thành đập cho răng rơi đầy đất. Sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ, vừa tới Học Viện Thượng Võ đã chạm mặt Lăng Thành rồi!

Hoàng Ngạn Lang cũng không dám đối mặt với Lăng Thành. Lúc này còn chưa vào tiết học, trong lớp đang hò hét ầm ĩ. Lăng Thành đang chuẩn bị trở về chỗ ngồi, đúng vào lúc này, hắn cảm giác được một mùi hương thơm ngọt bay tới, ngay sau đó nhìn thấy Nạp Lan Hân Nhiên đi tới chỗ hắn.

Hôm nay Nạp Lan Hân Nhiên mặc một chiếc quần bó màu đen, thân hình đầy đặn được phô bày ra hoàn toàn, nhưng thái dộ vẫn lạnh lùng như cũ. Nạp Lan Hân Nhiên không chỉ là hoa khôi của lớp, cô còn được toàn bộ học viện công nhận là nữ thần. Cô ấy đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

Thấy Nạp Lan Hân Nhiên trực tiếp đi về phía Lăng Thành, trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người trong lớp đều tập trung lại trên người Lăng Thành. Đi đến trước mặt Lăng Thành, Nạp Lan Hân Nhiên đưa tay ra, nói với Lăng Thành: “Lăng Thành, đưa điện thoại cho tôi.”

Buổi sáng hôm nay, Vũ Mặc đã gọi điện thoại cho gia tộc của Nạp Lan Hân Nhiên. Nạp Lan Hân Nhiên mới biết được rằng điện thoại di động của cô nằm trong tay Lăng Thành.

Gì cơ? Lăng Thành cầm điện thoại của nữ thần? Tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ra, ai cũng thấy nghi hoặc. Lăng Thành rất là lúng túng, lấy di động ra đưa cho Nạp Lan Hân Nhiên, vừa cười vừa nói: “Ngại quá, tối hôm qua vốn muốn trả lại cho cô, kết quả cô đã lênxe đi mất.”

Đây là cái lí do mà tối qua hắn đã nghĩ xong. Nạp Lan Hân Nhiên nhíu chặt lông mày, chất vấn: “Điện thoại của tôi tại sao lại ở chỗ của anh?” Lúc này trong lòng cô rất tức tối. Điện thoại bị Lăng Thành cầm cả một đêm. Hắn chắc chắn đã lúc lọi trong điện thoại của cô.

Nạp Lan Hân Nhiên vốn là người đẹp lạnh lùng, khiến cho người ta khó mà đến gần được, cô thực sự rất ít khi nổi giận, nhưng mà dưới loại tình huống như thế này thì thật sự là nhịn không được. Lúc này ánh mắt của cô lạnh như băng, nhiệt độ quanh người cô dường như cũng giảm xuống.

Nữ thần chính là nữ thần. Cái khí chất lạnh lùng cấm người khác tới gần này thật đúng là khiến người bình thường không chịu nổi. Lăng Thành nói thầm trong lòng một tiếng, mở miệng nói: “Là tôi nhặt được.” Nhặt được? Nạp Lan Hân Nhiên tỏ vẻ không tin, lạnh lùng nói: “Cái gì mà anh nhặt được chứ, tôi lúc nào cũng mang theo điện thoại ở trên người, không thể rơi mất được.” Nạp Lan Hân Nhiên lạnh lùng nói.

Cô không có thói quen nghịch điện thoại, trừ khi nghe điện thoại mới lấy ra. Hôm qua lúc ăn cơm ở Đông Lâu Lạc Hải, cô cơ bản là không đụng đến điện thoại. Anh nói anh nhặt được, nhặt được từ trong túi của tôi à?

Mẹ kiếp, đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mà! Lăng Thành cười khổ. Ngay lúc này, Vương Nãi Pháo đứng lên, cười lạnh nói: “Lăng Thành, anh thành thật nói đi, là anh trộm điện thoại của nữ thần đúng không? Muốn trộm rồi bán lấy tiền?” Hắn vừa mới nói xong, những người khác đều nhao nhao gật đầu. Cái tên Lăng Thành này nghèo đến phát điên rồi à? Vậy mà lại đi trộm điện thoại của nữ thần!

Lăng Thành cười không nói gì. Cái tên Vương Nãi Pháo này sao chỗ nào cũng thấy hắn có mặt vậy? Hơn nữa giọng của tên ngốc này lại cực kỳ lớn, bây giờ ánh mắt cả lớp đều tập trung trên người Lăng Thành, ngay cả học sinh đi ngang qua hành lang cũng đứng lại chỗ cửa lớp hóng hớt.

Ngay lúc này, Hoàng Ngạn Lang đứng lên, như cười như không nói: “Mấy người còn chưa biết sao, đoạn thời gian trước, tôi bởi vì đánh nhau nên bị giam một tháng, lúc đó tôi gặp tên Lăng Thành này ngay trong trại giam, mấy người đoán xem, hắn vì sao lại bị giam?”

Hoàng Ngạn Lang vốn có chút kiêng kỵ Lăng Thành. Nhưng lúc này hắn đã nhìn ra, tên này ở trong lớp không được hoan nghênh lắm. Một tên con rể ở rể ai ai cũng xem thường, sao phải sợ hắn chứ.

Ồ! Hoàng Ngạn Lang vừa dứt lời, toàn bộ học sinh đều nhìn về phía hắn. Nói thật, không ít người trong lớp đều biết Hoàng Ngạn Lang mở võ quán, tính cách nóng nảy, thường xuyên ẩu đả đánh nhau, bị bắt giam như cơm bữa.

Nhưng mà Lăng Thành cả ngày chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, sao lại bị tống vào trại giam? Vương Nãi Pháo cười lớn lên một tiếng, hỏi: “Vì sao vậy? Nói cho chúng tôi biết đi.”

Hoàng Ngạn Lang đầy đắc ý, cười ha hả nói: “Còn có thể vì sao chứ, bởi vì Lăng Thành trộm hai cái điện thoại iphone, tôi nghe nói, vừa chạy ra khỏi cửa hàng điện thoại thì đã bị tóm lại, mấy người nói có ngu hay không chứ?”

Ha ha ha ha! Buồn cười quá đi mất! Tới cửa hàng nhà người ta trộm điện thoại? Ha ha ha! Lần này, toàn bộ phòng học bộc phát ra một trận cười vang, tất cả mọi người đều cười không ngừng được, có mấy người còn cười ra nước mắt.

Cái tên ngốc Lăng Thành này thật là buồn cười, vậy mà lại bởi vì trộm điện thoại mà bị giam.

Trong những tiếng cười vang đó, ánh mắt mấy nữ sinh nhìn Lăng Thành tràn ngập khinh bỉ. Tên này phải nghèo thành cái dạng gì mới đi ăn trộm cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.