Tuyệt Đại Con Rể

Chương 144: Ở Đâu Ra




Nếu như mấy nữ đệ tử này của Phái Nga Mi ở lại Lăng Gia, nói không chừng hắn sẽ có cơ hội âu yếm người đẹp. Lăng Nghệ nghĩ thầm.

Nghe thấy lời Lăng Nghệ nói, Trần Vân đứng phía sau hắn bèn lặng lẽ kéo hắn một cái, thấp giọng chất vấn: “Anh háo hức như vậy làm gì? Có phải trong lòng lại đang có ý đồ gì hay không?”

Trần Vân vô cùng rõ ràng, ông chồng của cô cực kỳ háo sắc, bằng không cũng sẽ không làm nhục Trương Giai Giai. Cái thứ đàn ông không có tương lai này, chắc chắn là thấy Diệu Duyên sư thái xinh đẹp quá nên mới nảy ra chủ ý xấu.

Lăng Nghệ ra vẻ đàng hoàng nói: “Anh thì có ý đồ gì chứ, chỉ là thấy đệ tử Phái Nga Mi không có chỗ ở cho nên đồng cảm với bọn họ thôi.” Trần Vân trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì nữa.

Lăng lão gia tử xua tay, quay vè phía Diệu Duyên sư thái cười nói: “Được thôi, mấy nữ đệ tử Phái Nga Mi có thể ở lại Lăng Gia chúng tôi. Lục Đại Phái đồng tâm hiệp lực, vốn đã thân như người một nhà, sao tôi có thể không đồng ý được chứ? Dù sao thì phòng ốc trong Lăng Gia chúng tôi rất nhiều.”

Người ta cũng đã tìm đến tận cửa rồi, ông chỉ còn cách đồng ý.

Diệu Duyên sư thái rất vui mừng, môi đỏ hơi hơi nhếch lên: “Đa tạ Lăng lão tiên sinh.”

...

Tại Đông Lâu Lạc Hải.

Các thành viên trong lớp đã đến đông đủ, Doãn Chính lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ tới, vô cùng hùng hồn nói: “Lấy cho tôi gian phòng lớn nhất của mấy người.” Cả lớp có sáu mươi, bảy mươi người. Trên toàn bộ thành phố Đại Phong, cũng chỉ có Đông Lâu Lạc Hải là có dạng phòng lớn như vậy.

Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Tiên sinh, xin xuất trình thẻ khách quý.” Loại phòng lớn siêu cấp này tại Đông Lâu Lạc Hải cũng chỉ có một phòng, thường xuyên dùng để tiếp đãi các nhân vật lớn. Cho nên cái phòng khách này, thà bị để trống cũng không dễ dàng nhận khách. Hôm nay sếp Cẩm Tiêu Quân không có ở đây, cho nên muốn đặt phòng này thì nhất định phải đưa ra thẻ khách quý.

Doãn Chính sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, rất hào khí nói: “Tôi không có thẻ khách quý, có điều tôi không thiếu tiền, anh cứ sắp xếp cho tôi là được rồi.” Nhân viên phục vụ tỏ vẻ áy náy, cười nói: “Thật ngại quá tiên sinh, phòng siêu cấp của chúng tôi chỉ mở cho khách quý.”

Cái gì? Chỉ có khách quý mới có thể đặt phòng siêu cấp? Cả lớp hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Đây gần như là lần đầu tiên mọi người tới đây ăn cơm, không ít nữ sinh đều lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh khoe trên trang cá nhân.

Doãn Chính cũng ngây ngẩn cả người, cái khách sạn Đông Lâu Lạc Hải này không hổ là khách sạn xa xỉ nhất thành phố Đại Phong, muốn đặt phòng siêu cấp lại còn cần thẻ khách quý.

Doãn Chính nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể làm thẻ khách quý không?” Một cái thẻ khách quý mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Xin lỗi tiên sinh, muốn làm thẻ khách quý thì cần ông chủ của chúng tôi ký tên mới được. Bây giờ ông chủ của chúng tôi không có ở đây, ngài chỉ có thể làm thẻ hội viên phổ thông thôi ạ.”

Đờ mòe, làm một cái thẻ khách quý thôi mà, còn cần ông chủ ký tên? Doãn Chính rất muốn đổi một khách sạn khác để ăn cơm, nhưng hắn lại trông thấy nữ sinh trong lớp không muốn rời đi. Mấy người khác thì ngay cả trên trang cá nhân cũng đã đăng ảnh khoe rồi, nói là lớp trưởng mời cơm ở Đông Lâu Lạc Hải. Nếu như bây giờ rời đi, vậy thì mặt mũi hắn biết vứt đi đâu!

Trán Doãn Chính đầy mồ hôi, ngay lúc này, Nạp Lan Hân Nhiên vẫn luôn yên tĩnh trầm mặc mở miệng nói: “Nếu không thì để tôi thử xem. Tôi gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn mấy người.”

Oa. Nữ thần rốt cuộc cũng mở miệng rồi. Trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều tập trung trên người Nạp Lan Hân Nhiên. Hôm nay Nạp Lan Hân Nhiên mặc một chiếc áo thun bó sát người, phía dưới mặc một chiếc quần jean đậm màu, lạnh lùng nhưng không mất đi sự trang nhã, khí chất của nữ thần lộ ra vô cùng rõ ràng.

Đẹp, thật sự là rất đẹp! Phải biết rằng, Nạp Lan Hân Nhiên là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc ở Kinh Đô. Nhân mạch và thực lực đều không là thứ mà con nhà giàu bình thường có thể so sánh. Cô ấy đã mở miệng, khẳng định là có cách.

Doãn Chính cũng đầy mừng rỡ, quay về phía Nạp Lan Hân Nhiên cười nói: “Cô xem chuyện này này, đặt một gian phòng cho khách thôi mà còn cần nữ thần phải đứng ra, vậy thì làm phiền cô rồi.”

Nhân viên phục vụ tuy là nữ sinh mà cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm vài bận, sau đó khách sáo mở miệng nói: “Có thể. Nếu vị tiểu thư này quen biết ông chủ của chúng tôi thì tốt quá rồi!”

Nạp Lan Hân Nhiên gật gật đầu, bèn lấy điện thoại ra, bấm số của Cẩm Tiêu Quân. Kết quả gọi cả buổi mà đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh hệ thống: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Ơ... Không gọi được? Mọi người xung quanh đang hăng hái bừng bừng, vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở của tổng đài thì đều lập tức ngẩn ra. Nụ cười trên mặt Doãn Chính cũng dần dần biến mất.

Nhân viên phục vụ nặn ra một nụ cười, quay về phía Nạp Lan Hân Nhiên thái độ xin lỗi nói: “Thật ngại quá, không có chỉ thị của ông chủ chúng tôi, tôi không có quyền hạn mở phòng siêu cấp cho các vị.” Hắn tin người đẹp trước mắt này thật sự quen biết ông chủ Cẩm Tiêu Quân. Nhưng khách sạn có quy định của khách sạn. Điện thoại không gọi được, không nhận được chỉ thị của ông chủ, ai cũng không có cách nào khác.

Thái độ của Nạp Lan Hân Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ, gật gật đầu, cất điện thoại đi, đứng qua một bên. Trong nháy mắt, bầu không khí lại trở nên lúng túng. Xem ra bữa cơm này đã được định trước là không ăn được ở đây rồi. Ngay cả Nạp Lan Hân Nhiên cũng không có cách, những người khác thì càng không cần phải nói.

Thấy tình hình này, không ít nữ sinh lộ ra ánh mắt thất vọng. Lăng Thành lắc đầu, hắn vốn đi phía sau cùng, không có ai chú ý tới hắn. Lúc này hắn đi lên phía trước hai bước, lấy ra một tấm thẻ, nói với nhân viên phục vụ: “Chào anh, giúp tôi xem một chút có thể dùng tấm thẻ này mở phòng siêu cấp hay không.”

Tấm thẻ này là thật lâu trước đây Cẩm Tiêu Quân đã cho hắn. Lăng Thành vẫn luôn mang ở trên người, chưa từng dùng qua.

Gì? Cái tên con rể ở rể này điên rồi à. Ha ha! Phòng siêu cấp của Đông Lâu Lạc Hải là gian phòng xa hoa nhất thành phố Đại Phong, cũng là gian phòng duy nhất có thể chứa được hơn 50 người! Ngay cả Doãn Chính và Nạp Lan Hân Nhiên cũng không giải quyết được, tên vô dụng này xông lên hóng hớt cái gì chứ?

Mấy nữ sinh che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn Lăng Thành toàn là chế giễu. “Chậc chậc, Lăng Thành à, anh lại nhảy ra lòe người à?” Lúc này, Đường Hân từ trong đám người đi ra, giật lấy tấm thẻ trong tay Lăng Thành, giễu cợt nói: “Ái chà, còn là thẻ vàng cơ đấy, Lăng Thành, anh đang tấu hài cho chúng tôi xem đấy à? Ha ha ha.”

Người có thể làm thẻ khách quý ở Đông Lâu Lạc Hải đều là nhân vật lớn có thân phận địa vị nhất định. Một tên đi ở rể như Lăng Thành, cầm một tấm thẻ nát đi lòe người?Ha ha... Lời nói vừa dứt, cả lớp đều cười vang lên.

“Không cần thì thôi. Trả lại cho tôi.” Lăng Thành nói xong, bèn muốn cầm lại thẻ. “Đừng nha, chột dạ sao hả?” Đường Hân cầm thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ, thái độ tràn đầy chế giễu: “Nào nào, mau tới đây xem tấm thẻ này có thể đặt phòng siêu cấp của mấy người hay không.” Xung quanh vang lên một trận cười vang, mọi người có chút hăng hái nhìn anh nhân viên phục vụ.

Ơ. Đây là... thẻ khách quý Chí Tôn? Trong lòng anh nhân viên phục vụ đột nhiên hoảng hốt, hắn trừng lớn mắt, bàn tay cầm tấm thẻ cũng hơi phát run. Hắn sẽ không nhìn lầm, tấm thẻ trước mắt này quả thật là thẻ khách quý Chí Tôn, toàn bộ khách sạn Đông Lâu Lạc Hải cũng không có hơn ba tấm.

Trong lúc nhất thời, nhân viên phục vụ có chút ngơ ngác. Hắn nhìn ra được, đám người trước mắt này đều là con em nhà giàu, có thể tới đây ăn chơi là rất bình thường. Nhưng lại không nghĩ đến, trong mấy người bọn họ sẽ có người nắm giữ thẻ khách quý Chí Tôn.

Người có thẻ Chí Tôn có thể tùy tiện tiêu phí tại Đông Lâu Lạc Hải, không chỉ có thể được hưởng thụ phục vụ tốt nhất, còn được hưởng đặc quyền đếm không hết. Đặt một gian phòng siêu cấp càng là không thành vấn đề.

Dưới khiếp sợ, nhân viên phục vụ ngơ ngác nhìn cô nàng trước mắt, có chút kích động nói: “Xin hỏi vị tiểu thư này, tấm thẻ này là của cô sao?” Đường Hân không chú ý đến sự thay đổi thái độ của nhân viên phục vụ, nhanh chóng lắc đầu, nhịn không được cười nói: “Tôi làm sao lại có loại thẻ này chứ? Không phải của tôi, là của hắn.”

Nói xong, Đường Hân giơ tay lên chỉ vào Lăng Thành. Làm một cái thẻ giả lừa gạt người khác, cô đâu ngu gì mà mất mặt theo, ha ha! Mấy người khác cũng đều cười cợt. Bây giờ trong đầu của bọn họ đã hiện ra hình ảnh Lăng Thành bị chế giễu rồi.

Mà lúc này, nhân viên phục vụ kai đột nhiên cúi đầu chín mươi độ: “Vị tiên sinh này, thực là ngại quá, mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi không biết ngài là khách quý Chí Tôn, thật sự xin lỗi.” Không đợi Lăng Thành mở miệng, nhân viên phục vụ lại nhanh chóng nói: “Tôi bây giờ sẽ mở phòng siêu cấp ngay lập tức.”

Gì? Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đơ người! Thẻ của tên này vậy mà có thể mở phòng siêu cấp? Vừa rồi nhân viên phục vụ kia nói tấm thẻ này là... thẻ khách quý Chí Tôn?

Tất cả mọi người ở đó đều trừng lớn mắt, ánh mắt nhìn Lăng Thành vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc. Tên này chỉ là một tên đi ở rể mà thôi, chuyện này là sao chứ? Chẳng lẽ tấm thẻ này là do hắn lấy từ Tống Gia? Cũng không đúng, Tống Gia mặc dù có chút tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, sao có thể có loại thẻ khách quý tôn quý này chứ?! Loại thẻ này ở thành phố Đại Phong cũng không nhiều hơn ba tấm!

Đúng lúc này, Vương Nãi Pháo nhịn không được hỏi: “Lăng Thành, thẻ này của anh từ đâu mà có?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.