“Phu nhân, đây là cái gì vậy?” Lăng Thành cầm cây nhân sâm màu xanh lên, hiếu kì dò hỏi. Tần Dung Âm liếc mắt nhìn, mở miệng nói: “Cái này gọi là Bích Ngọc Hoa Linh Tham, có thể nâng cao thực lực của người tu luyện, thuộc về một loại nhân sâm rất quý hiếm, là Giáo Chủ lúc trước cố ý đưa cho tôi.”
Nói đến đây, Tần Dung Âm cười cười: “Vừa rồi cậu giúp tôi giải độc, cây nhân sâm này thưởng cho cậu đó.” Ha ha! Trong lòng Lăng Thành vô cùng kích động, hiện tại thực lực của hắn đã là Võ Sư tầng bốn. Sau khi ăn cây nhân sâm này vào, nhất định có thể lên tới Võ Sư tầng năm. Đến lúc đó lại ăn một viên Thần Tiên Đan, chẳng phải là lên tới Võ Tướng rồi sao? Ha ha, quá tuyệt vời!
Lăng Thành đắc ý, không hề nghĩ ngợi gì trực tiếp nhét nhân sâm vào trong miệng, bẹp bẹp nhai mấy cái thì nuốt vào trong bụng. “Sao cậu lại trực tiếp ăn vào?” Thân thể Tần Dung Âm run lên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt tràn đầy lo lắng: “Loại linh sâm này có dược tính rất mạnh, không thể trực tiếp ăn, cần ngâm nước uống mới được, hơn nữa mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần.”
Gì? Ngâm nước uống? “Phu nhân à, sao cô không nói sớm chứ!” Lăng Thành khóc không ra nước mắt! Chỉ cần nói sớm hai giây là được mà! Mặt mũi Lăng Thành tràn đầy đau khổ: “Phu nhân à, vậy tôi trực tiếp ăn nó vào sẽ như thế nào?” Sẽ không ngỏm củ tỏi chứ? Chỉ cần không chết thì có ra sao cũng là chuyện nhỏ!
Tần Dung Âm lắc đầu, gương mặt đầy phức tạp: “Tôi cũng không biết, bởi vì cho tới bây giờ cũng không có ai trực tiếp ăn “Bích Ngọc Hoa Linh Tham ” như cậu cả.” Lăng Thành thở dài một hơi. Thôi vậy, trước tiên mặc kệ đã, vẫn nên cởi trói cho phu nhân trước đã.
Nghĩ tới đây, Lăng Thành cầm cái kéo đi qua. Kết quả vừa mới tới bên cạnh cô, trong chớp mắt hắn cảm giác được toàn thân trên dưới đột nhiên lạnh lẽo vô cùng. Giống như là đi vào hầm băng vậy!
“Lạnh quá!” Cả người Lăng Thành đều run lên, trên tóc cũng xuất hiện vụn băng! Không cần nghĩ cũng biết đây là kết quả của việc ăn nhầm linh sâm! Cái cây Bích Ngọc Hoa Linh Tham kia là một loại linh dược cực mạnh. Vốn là nên ngâm nước uống, Lăng Thành lại trực tiếp nhai mất. Năng lượng ẩn chứa trong linh sâm trong nháy mắt bộc phát ra ngay trong cơ thể hắn, hắn sao có thể chịu được!
“Lạnh quá, lạnh quá!” Lăng Thành run lẩy bẩy, còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác lạnh băng đó lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác nóng rực khó chịu. Cái loại cảm giác này giống như là trong cơ thể hắn có một ngọn lửa đang thiêu đốt!
“A!” Trong thoáng chốc, Lăng Thành cảm thấy cả người hắn sắp bị thiêu sống! Cái cảm giác bị thiêu đốt đau đớn kia khiến cho hắn nhịn không được hét to một tiếng, sau đó ngã xuống đất bắt đầu lăn lộn.
“Phu nhân, tôi làm sao vậy? Nóng, nóng quá, nóng quá!” Lăng Thành lớn tiếng hỏi. Tần Dung Âm nhíu chặt lông mày: “Cậu, cậu đây là… Chỉ sợ là muốn tẩu hỏa nhập ma đó.”
Gì? Tẩu hỏa nhập ma? Nghe được bốn chữ này, thân thể Lăng Thành run lên, trong nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng. Tẩu hỏa nhập ma là thứ mà người tu luyện sợ hãi nhất! Bao nhiêu cường giả tuyệt thế đều bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà chết đi!
“Tôi khó chịu quá, khó chịu quá!” Lăng Thành không ngừng lăn lộn trên mặt đất, vô cùng đau đớn! Hắn cảm thấy trên người càng ngày càng nóng, cơ hồ cả người cũng sắp bốc cháy đến nơi, hắn vèo một cái cởi quần áo của mình ra!
“Lăng Thành, cậu...” Tần Dung Âm thoắt cái đỏ ửng mặt. Lời nói vừa dứt, Lăng Thành đột nhiên nhìn về phía cô! “Tôi nóng quá, tôi thật sự nóng quá!” Lăng Thành lớn tiếng gào thét, hắn cảm thấy một ngọn lửa từ từ thoát ra khỏi đan điền của mình! Ngọn lửa này khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Lăng Thành nhìn chằm chằm Giáo Chủ Phu Nhân, một loáng sau hắn lập tức bổ nhào qua! “Lăng Thành, cậu tỉnh táo một chút. Tôi là Giáo Chủ Phu Nhân, cậu, cậu không được vô lễ với tôi!” Xoẹt xoẹt! Lời nói mới vừa dứt, Lăng Thành đã trực tiếp nhào lên, một tay xé nát chiếc váy dài của cô.
Tần Dung Âm lúc này đang bị trói, không cách nào giãy dụa. Giờ khắc này, bờ môi Lăng Thành không báo trước mà hôn lên. Hơi thở của hắn phả vào trên mặt cô, Tần Dung Âm chỉ cảm thấy bất lực. Đúng lúc này, Lăng Thành hoàn toàn xâm nhập vào miệng cô!
“Ô!” Tần Dung Âm kìm lòng không chịu được phát ra thanh âm này, cắn chặt bờ môi.
…
Tại thành phố Đại Phong. Giai Kỳ vừa mới kết thúc buổi live, trang điểm một phen chuẩn bị đi ra ngoài. Mới vừa nãy bạn thân của cô gọi điện thoại hẹn cô đi dạo phố. Hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, nhưng tâm trạng của Giai Kỳ lại không tốt. Đêm qua ở quán bar Hoàng Triều, sau khi Tôn Đại Thánh bị chém thì thủ hạ của hắn chạy tới. Lúc đó tình huống vô cùng hỗn loạn, Đoạn Vũ bèn để Giai Kỳ đi về trước.
Tôn Đại Thánh ở thành phố Đại Phong này là nhân vật số một số hai. Đoạn Vũ chọc hắn, chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn, cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Giai Kỳ vẫn luôn lo lắng. Mà vừa rồi trong phòng live cũng không thấy hắn xuất hiện. Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Giai Kỳ miên man suy nghĩ.
Đinh đinh. Ngay lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên. Lấy điện thoại ra xem, là Đoạn Vũ gửi tin nhắn tới, trong lòng cô lập tức vui mừng. Hắn nhắn tới chỉ nói ngắn ngủi một câu: “Nữ thần, chuyện ngày hôm qua không làm cô sợ hãi chứ?” Bên trong mỗi câu chữ vẫn lộ ra sự phong độ lịch sự như cũ. Không biết vì sao mà nghe thấy câu nói này, Giai Kỳ thả lỏng đi không ít, tâm tình cũng khá hơn. Nghe ý của hắn thì tối hôm qua hắn không có chuyện gì.
Giai Kỳ nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, ngược lại là anh đó, cái tên Tôn Đại Thánh kia ở thành phố Đại Phong rất có thế lực, tối hôm qua anh đánh hắn như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu, anh phải cẩn thận đó.”
Ở đầu dây bên kia, Đoạn Vũ nhếch miệng lên, lộ ra vẻ tươi cười. Hắn lập tức trả lời một câu: “Cô yên tâm, mặc dù cái tên Tôn Đại Thánh kia ở thành phố Đại Phong có thế lực rất lớn, nhưng tôi còn không để hắn vào mắt, hắn muốn động vào tôi cơ bản là không thể nào, cô không cần lo lắng.”
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, Giai Kỳ bèn yên lòng. Lúc này, Đoạn Vũ lại gửi tin nhắn tới: “Nữ thần, tối hôm qua bị con ruồi Tôn Đại Thánh này quấy rầy hứng thú, nếu không thì đêm nay chúng ta lại ra ngoài uống nước nói chuyện nhé? Vẫn ở quán bar Hoàng Triều, được chứ? Không biết tại sao nhưng khi ở bên cô tôi thấy rất vui vẻ, chỉ cần ở cùng cô thì mọi u sầu đều biến mất.” Ở cuối tin nhắn còn gõ thêm một icon mặt cười.
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Giai Kỳ cảm thấy ngọt ngào không sao tả được. Cái người tên Đoạn Vũ này thực sự là vừa có phong độ mà lại biết nói chuyện, hơn nữa cực kỳ đẹp trai và giàu có. Sao tất cả điểm tốt lại đều tập trung trên người người đàn ông này cơ chứ. Người đàn ông ưu tú như vậy, có ai mà không thích chứ.
Nghĩ thầm như vậy, Giai Kỳ không chút do dự trả lời: “Được, buổi tối gặp.”
...
Tại Bệnh Viện Đệ Nhất thành phố Đại Phong. Ở khu nội trú lầu hai, mấy trăm tên tráng hán đang đứng đông nghịt ở đó! Trên mặt mỗi người đều hiện lên sự phẫn nộ khó kiềm chế được, quanh thân tràn ngập sát khí, khí thế đàn áp người khác. Bọn họ vây quanh toàn bộ lầu hai chật như nêm cối.
Những người này đều là thủ hạ của Tôn Đại Thánh. Không người nào dám tùy ý đi lại trên lầu hai, đến cả bác sĩ y tá cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Dù sao nhiều tên đàn ông cao lơn như vậy, ai nhìn mà không sợ chứ.
Cầm đầu hơn trăm tên tráng hán này là một ông lão trên người mặc đường trang màu trắng, mặt mũi ông lão tràn đầy lo lắng. Đây chính là ông nội của Tôn Đại Thánh, Tôn Diệu. Bởi vì khu vực ngoại thành không khí tốt, cho nên trong khoảng thời gian này Tôn Diệu vẫn luôn ở trong trang viên khu vực ngoại thành, trồng hoa nuôi chim, lúc rảnh rỗi thì táy máy một chút đồ cổ.
Nghe được tin cháu trai bị chém, Tôn Diệu vừa sợ vừa giận, buổi tối hôm qua bèn chạy tới bệnh viện. Tôn Đại Thánh vẫn luôn nằm trong phòng cấp cứu, đến bây giờ còn chưa kết thúc giải phẫu. Tôn Diệu vừa lo lắng vừa tức giận. Ông trước kia dựa vào hai tay hai chân mà xây dựng được cả một giang sơn ở thành phố Đại Phong này, sau này mới có Tôn Gia huy hoàng của ngày hôm nay. Toàn bộ các đại gia tộc ở thành phố Đại Phong nhìn thấy ông cũng phải khiêm tốn ba phần.
Mà bây giờ lại có người dám động vào cháu trai bảo bối của ông! Cơn giận này ông nuốt không trôi được! Trên chiếc ghế bên cạnh, Lý Nam lệ rơi đầy mặt, vô cùng đau lòng. Buổi tối hôm qua, nhìn thấy Tôn Đại Thánh cả người là máu, toàn thân trên dưới bị chém thành như vậy, Lý Nam đau lòng không thôi.
Sau đó, mấy chục tên thủ hạ của Tôn Đại Thánh đuổi tới, muốn đập nát quán bar Hoàng Triều, có điều chẳng ai ngờ rằng, tất cả thủ hạ của Đoạn Vũ lại vọt ra, số lượng có hơn một trăm người. Kết quả có thể tưởng tượng được, sau một hồi hỗn chiến, cơ hồ toàn bộ thủ hạ của Tôn Đại Thánh đều bị thương, hiện tại cũng đang nằm viện.
Có điều bây giờ Lý Nam chỉ cầu mong chồng cô tuyệt đối không xảy ra chuyện gì. Nhất định phải hồi phục khỏe mạnh.
Đúng lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, Tiết Lệ mặc áo blouse trắng đi ra. Cuộc giải phẫu này là do Tiết Lệ tự mình thực hiện. Bởi vì cô biết, Tôn Đại Thánh và Lăng Thành có quan hệ rất tốt.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, giải phẫu tiến hành ước chừng sáu, bảy tiếng. Lúc này mặt mũi Tiết Lệ tràn đầy mệt mỏi, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi, giải phẫu trong thời gian dài như vậy, ai cũng không chịu nổi.
“Viện trưởng Tiết, Đại Thánh thế nào rồi?” “Cháu của tôi sao rồi?” Trong thoáng chốc, Tôn Diệu và Lý Nam nhanh chóng tiến lên đón, gần như là đồng thanh mở miệng nói, sắc mặt cũng vô cùng sốt ruột.
Tiết Lệ thở dài, muốn nói lại thôi: “Tình huống không quá tốt, tính mạng không biết có thể giữ được hay không, coi như miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng chỉ sợ về sau sẽ trở thành người tàn tật...”
Nói thật, Tiết Lệ theo nghề thuốc nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bệnh nhân nào có vết thương nghiêm trọng đến thế. Tôn Đại Thánh bị chém liên tiếp ba mươi sáu đao, gần như đã trở thành một cục máu di động, toàn thân trên dưới khắp nơi đều là vết thương, máu thịt be bét, gân tay gân chân đều bị chém đứt, toàn bộ giường giải phẫu đều bị máu tươi thấm đỏ.