Tuyệt Đại Con Rể

Chương 124: Thật Là Ga Lăng




Dương Tĩnh cắn chặt môi, Thần Tiên Đan mà cô vẫn luôn muốn có được đang ở ngay trước mắt, thế nhưng cô lại không có được!

“Thần Tiên Đan này, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Nhưng mà, cũng không phải người nào muốn cũng được.” “Tôi xin cậu đó, cho tôi Thần Tiên Đan này đi.” Lúc này Dương Tĩnh đã hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo lúc trước, mở miệng cầu xin Lăng Thành.

Trên mặt Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, làm ra vẻ muốn ăn luôn một viên cuối cùng kia. “Đừng, đừng ăn!” Dương Tĩnh run chân: “Tôi xin cậu đó, đừng lãng phí, tôi xin cậu đừng ăn, cho tôi đi... tôi sai rồi, vừa rồi tôi không nên đối xử với cậu như vậy, không nên dùng roi quất cậu, tôi sai rồi.”

Thế này còn tạm được. Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, ngồi ở trên ghế: “Vấn đề là vừa rồi cô quất tôi mười mấy roi, làm sao bây giờ?” “Cậu, cậu quất lại tôi là được chứ gì...” Dương Tĩnh cúi đầu xuống. Thực ra cô cũng không nghĩ đến chính mình vậy mà có thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy. Nhưng mà vì Thần Tiên Đan, không có cách nào khác.

“Quất cô?” Lăng Thành cười lạnh một tiếng: “Không có hứng thú.” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà Lăng Thành vẫn đảo mắt một vòng. Bên ngoài căn phòng này có mười mấy tên tráng hán quần áo đen đứng canh. Nếu như không đưa Thần Tiên Đan này cho Dương Tĩnh thì chính hắn cũng không đi ra ngoài được.

Nghĩ tới đây, hắn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ném đan dược qua cho Dương Tĩnh. Ực. Dương Tĩnh vội vàng bắt lấy, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ, sau đó bèn trực tiếp nuốt xuống. Sau khi nuốt xuống, Dương Tĩnh cắn chặt môi, nhìn Lăng Thành không nháy mắt. Một viên Thần Tiên Đan sao mà đủ được? Về sau cô còn muốn đột phá Võ Hầu, Võ Thánh...

Nghĩ tới đây, Dương Tĩnh cắn chặt môi, bịch một cái quỳ xuống đất. Từ góc độ Lăng Thành, vừa vặn nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn của Dương Tĩnh. Không thể không nói, dáng người của Dương Tĩnh quả thực rất đẹp, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng vô cùng gợi cảm. Thưởng thức hồi lâu, Lăng Thành cười híp mắt hỏi: “Ai nha, Dương tiểu thư, cô đây là muốn làm gì vậy?”

“Lăng Thành.” Dương Tĩnh cắn chặt môi, tựa hồ đang làm ra quyết định rất quan trọng ở trong lòng, thấp giọng nói: “Xin cậu thu tôi làm đồ đệ. Tôi... tôi muốn đi theo cậu học luyện đan.” Cái gì? Theo hắn học luyện đan? Chờ cô học xong, tôi còn làm ăn gì được nữa?

Lăng Thành suýt chút nữa nhảy dựng lên, lắc đầu từ chối không hề nghĩ ngợi, nói: “Đi theo tôi học luyện đan? Quên đi, tạm thời tôi không có dự định thu học trò.” Dương Tĩnh sốt ruột không chịu được, vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Lăng Thành, ôm lấy chân của hắn, nói: “Thật đó, tôi là thật lòng mà, cậu thu nhận tôi đi.”

Lúc này ở trước mặt Lăng Thành, Dương Tĩnh đã hoàn toàn buông xuống tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo. Chỉ cần học được cách luyện chế Thần Tiên Đan, sau này chuyện đột phá bình cảnh còn không phải là dễ như bỡn?

“Không nên không nên.” Lăng Thành phất tay. “Tôi xin cậu, sư phụ, đồ nhi bái kiến sư phụ.” Dương Tĩnh quỳ trên mặt đất, khẽ khom người, vẻ mặt đầy chân thành. “Không phải, cô...” Lăng Thành đầy bất đắc dĩ, nếu không đồng ý, đoán chừng cô sẽ lải nhải mãi không xong.

Lăng Thành không nhịn được nói: “Được được được, cô đứng lên trước đã, để tôi nghĩ một lát.” “Được, được! Sư phụ, ngài cứ từ từ cân nhắc.” Dương Tĩnh mặt mày hớn hở, đứng lên, rất là cung kính nói: “Sư phụ, vậy để đồ nhi đưa ngài về trước?” “Không cần không cần, để tự tôi đi.” Lăng Thành vội vàng nói, nhanh chân đi ra cửa.

Xế chiều hôm đó, Dương Tĩnh gọi cho Lăng Thành mười mấy cuộc. Cơ hồ là cứ cách 10 phút lại gọi một lần. Không hề nghi ngờ, đúng là để hỏi Lăng Thành lúc nào thu cô làm đồ đệ. Vốn hắn muốn về công ty ngủ một lúc, giờ thì hay rồi, vừa muốn ngủ đã bị đánh thức.

Lúc Dương Tĩnh gọi một cuộc cuối cùng, Lăng Thành không nhịn được, trực tiếp nói một câu: “Cô mà còn gọi nữa thì tôi sẽ không thu cô làm đồ đệ.” Chiêu này thật đúng là dễ dùng, Dương Tĩnh quả nhiên không dám quấy rầy nữa...

Tại quán bar Hoàng Triều. Cái quán bar này là chỗ ăn chơi vừa mới mở gần đây, cách trang trí rất là xa hoa, có thể nói là vô cùng tráng lệ, vừa khai trương đã hấp dẫn được không ít con em nhà giàu đến tiêu pha.

Giai Kỳ đỗ xe xong bèn đứng ở cửa chờ đợi. Hôm nay là ngày cô và “Công tử Đoạn Gia” hẹn gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt đã đến quán bar, trong lòng Giai Kỳ có chút thấp thỏm, có điều cái vị “Công tử Đoạn Gia” kia trong khoảng thời gian này đã tung cho cô không ít quà, cho nên gặp mặt ở đâu cũng không có gì không thích hợp cả.

Hôm nay Giai Kỳ xinh đẹp bất ngờ, cô mặc váy dài cực kỳ dịu dàng, chân đeo giày Mộng Như Ý, đứng ở cửa quán bar, trong nháy mắt bèn trở thành tiêu điểm. Mấy cô gái ra vào chỗ quầy rượu, hoặc là trang điểm đậm, hoặc là trang điểm màu mè. Cô gái đẹp như Giai Kỳ khiến không ít người liên tiếp quay đầu lại nhìn. Ực. Kiểu phụ nữ cực phẩm như vậy, dù chỉ là hưởng thụ một đêm ngây ngất thì có chết cũng đáng.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng Giai Kỳ rất mất tự nhiên. Cái vị “Công tử Đoạn Gia” kia đến đâu rồi? Sao còn chưa tới?

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy từ bên cạnh truyền đến một tràng tiếng nổ của động cơ. Một chiếc xe thể thao McLaren chậm rãi lái tới, sau khi dừng lại, một chàng trai trẻ tuổi từ trên xe bước xuống. Chàng trai này cực kỳ đẹp trai, hình dáng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, là loại hình đàn ông mà phái nữ chỉ nhìn một lần cũng sẽ đỏ mặt, hắn mặc âu phục thoải mái, đẹp trai không tả được.

Không ít nữ sinh xung quanh cũng nhịn không chịu được bịt miệng lại, hai mắt sáng lập loè. Thật là đẹp trai quá đi!

Thấy chàng trai kia trực tiếp đi về phía mình, Giai Kỳ cũng lộ ra nụ cười. Người này chắc không phải là “Công tử Đoạn Gia” đó chứ, vậy mà lại đẹp trai như vậy. Xe mà hắn đi ít nhất cũng phải mấy trăm triệu?

“xin chào tiểu thư Giai Kỳ, tôi tên là Đoạn Vũ, chính là chủ nhân của ID “Công tử Đoạn Gia” trong phòng live của cô.” Lúc này, chàng trai đi đến trước mặt Giai Kỳ, mỉm cười mở miệng nói, cử chỉ và lời ăn tiếng nói vô cùng ga lăng lịch sự, khiến cho trong lòng người tôi bỗng nhiên sinh ra thiện cảm.

Giai Kỳ có chút căng thẳng, nhanh chóng bắt tay Đoạn Vũ: “Chào anh, tôi là Giai Kỳ, anh có thể trực tiếp gọi tên tôi.” Chính Giai Kỳ cũng không rõ tại sao cô lại căng thẳng như vậy. Lớn lên trong gia đình giàu có như Tống Gia, Giai Kỳ tự nhận đã gặp không ít đàn ông ưu tú. Nhưng đẹp trai phong độ giống Đoạn Vũ thì là lần đầu tiên cô gặp được.

Giai Kỳ không nhịn được, nhìn hắn thêm vài lần. Nhưng mà hai người vừa bắt tay, Đoạn Vũ đã rút tay ra. Vô cùng giữ phép lịch sự. Điều này làm cho Giai Kỳ càng có thiện cảm với hắn.

“Giai Kỳ... Giai nhân hiếm có trên đời, cái tên rất hay.” Đoạn Vũ mỉm cười, khen một câu, sau đó từ trên người lấy ra một cái hộp nhỏ cầu kì: “Tiểu thư Giai Kỳ, hôm nay cô đồng ý gặp tôi, thực sự là vinh hạnh của tôi, cái này tặng cô coi như quà gặp mặt.” Nói xong, Đoạn Vũ bèn mở hộp ra.

Oa! Trong thoáng chốc, không ít nữ sinh xung quanh đều mở to hai mắt ra nhìn! Thực sự là nhịn không được muốn hét ầm lên! Trên mặt đều hiện lên vẻ cực kì hâm mộ. Bên trong hộp rõ ràng là một cái nhẫn kim cương. Viên kim cương to xụ phát ra ánh sáng mê người, lớn cỡ quả trứng bồ câu. Nhẫn kim cương lớn như vậy, bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ trở nên điên cuồng!

“Cái này...” Giai Kỳ đơ người tại chỗ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Kết hôn với Lăng Thành ròng rã 3 năm, đừng nói là mua nhẫn kim cương, một món đồ trang sức bằng bạc hắn cũng chưa từng mua cho cô. Mà người tên Đoạn Vũ này, lần đầu gặp mặt thế mà đã tặng quà quý giá như vậy.

“Cái này không được hay cho lắm. Cái này quý giá quá, tôi... tôi không thể nhận.” Mấy giây sau đó, Giai Kỳ thật vất vả bình tĩnh lại, cắn môi nhỏ giọng nói. Đoạn Vũ cười híp mắt, mở miệng nói: “Sao lại không hay chứ? Nhẫn kim cương cho dù quý giá đến đâu mà không được đeo trên tay nữ thần thì cũng không thể hiện được giá trị của nó.”

Nói xong, Đoạn Vũ kéo tay Giai Kỳ, nghiêm túc đeo nhẫn kim cương lên tay cô. Trong nháy mắt đó, trong lòng Giai Kỳ có chút kháng cự, nhưng mà lúc nhẫn được đeo lên tay cô, cả người cô lập tức tràn đầy hạnh phúc.

“Cảm ơn.” Giai Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói. Lúc này cô chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, trong lòng cũng nhộn nhạo một loại tình cảm không nói được, tựa như căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng đó lại xen lẫn sự hưng phấn.

Đoạn Vũ mỉm cười: “Nữ thần khách sáo rồi, đi thôi, tôi đã đặt bàn ở bên trong, chúng tôi đi uống một chén.” Giai Kỳ không có từ chối, cùng Đoạn Vũ đi vào quán bar. Trong sảnh chính quán bar đang mở nhạc chói tai, không ít nam thanh nữ tú đang lắc lư cơ thể theo tiết tấu nhạc, vài cô gái trang điểm theo phong cách thỏ con xinh đẹp đang bưng rượu đi tới đi lui, trên ghế dài ở bên cạnh đã ngồi đầy người, nhìn cách ăn mặc thì đều là nhân vật có thân phận không tầm thường.

Trong sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi đang tận tình đung đưa thân thể. Giai Kỳ lần đầu tiên tới chỗ như này, đối mặt với hoàn cảnh như vậy có chút căng thẳng. Nhưng khi ánh mắt rơi vào trên người Đoạn Vũ đang đi phía trước, trong lòng Giai Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm. Không biết vì sao mà khi ở cùng với hắn, cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

Đi đến phòng cho khách xa hoa trên lầu hai, mấy nhân viên phục vụ cúi đầu chín mươi độ. “Kính chào Đoàn thiếu gia.” Đoạn Vũ nhẹ gật đầu, mang theo Giai Kỳ ngồi xuống, sau đó còn lịch sự kéo ghế giúp cô. Thiện cảm mà Giai Kỳ dành cho hắn càng ngày càng sâu. Hôm nay gặp mặt hắn là quyết định chính xác nhất của cô.

“Đoạn Vũ, sao anh lại tặng cho tôi nhiều tiền như vậy?” Giai Kỳ nhịn không chịu được hỏi. “Cô có từng nghe nói về tiếng sét ái tình chưa?” Đoạn Vũ cười híp mắt nhìn cô, uống một ngụm rượu: “Có ít người chỉ cần gặp mặt một lần thì đã được định sẵn là sẽ ở bên nhau. Cô là người mà tôi vừa thấy đã yêu, cho nên tặng cho cô bao nhiêu tiền thì đó cũng là thứ cô xứng đáng có được.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Giai Kỳ cực kì sung sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.