Tuyệt Đại Con Rể

Chương 102: Bị Đuổi




Nhưng ai cũng không lường được, Trâm Hy nhấc giày cao gót trực tiếp đi đến trước mặt Lăng Thành, cúi người 90 độ nói: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi bảo đảm về sau loại chuyện như này sẽ không xảy ra nữa.” Lúc này trên trán của cô cũng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng thấp thỏm và căng thẳng!

Cô thân là thư ký, việc vặt trong công ty bao gồm cả bãi đỗ xe đều do cô phụ trách. Lần trước Y Nguyệt đến xảy ra va chạm, hôm nay Đường Lam tới cũng xảy ra chuyện như vậy. Coi như tổng giám đốc giỏi nhẫn nhịn đến mấy thì cũng sẽ nổi giận thôi!

Cái gì?! Tổng giám đốc? Thư ký Trâm... gọi Lăng Thành là tổng giám đốc? Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều đơ cứng người! Mấy cô nhân viên vốn dĩ còn đang hóng biến cũng che miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc! Mỗi lần Lăng Thành tới công ty đều trực tiếp đi lên văn phòng tổng giám đốc, thật đúng là không có nhiều nhân viên biết mặt mũi hắn!

Chỉ một thoáng, xung quanh yên tĩnh như chết, tất cả mọi người há to miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin. Cái tên cưỡi xe điện trước mắt này chính là tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu? Nói đùa cái gì vậy?

“Cô nhận sai người à? Cậu ta là tổng giám đốc công ty cô?” Lúc này, mặt mũi Lý Kiện tràn đầy kinh ngạc đi tới, hoàn toàn không muốn tin: “Thư ký Trâm, cô đừng đùa chúng tôi thế chứ.”

Trâm Hy liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Tôi thân là thư ký tổng giám đốc, ngay cả tổng giám đốc công ty mình cũng không nhận ra chắc?” Hô.Giờ phút này, Đường Lam chỉ cảm thấy thân thể phát run, cắn môi thật chặt. Mấy học sinh của cô không phải đã nói... nói Lăng Thành là một tên bất tài, một tên con rể ở rể vô dụng hay sao? Tại sao hắn lại trở thành tổng giám đốc rồi? Công ty mà cô tới phỏng vấn lại là công ty của hắn...

Lý Kiện cũng cảm thấy đầu ong ong vang dội, có điều hắn phản ứng cực nhanh, kêu to lên: “Được rồi, Lăng Thành, coi như cậu là tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu thì có thể đỗ xe điện ở chỗ đỗ xe cho ô tô à? Cậu làm lãnh đạo kiểu gì vậy? Đi theo dạng lãnh đạo như cậu, công ty này phát triển kiểu gì?!”

Hắn cố ý cao giọng nói ra mấy lời này, đưa tới không ít người vây xem. Trâm Hy xụ mặt đi qua, nói dằn từng chữ: “Thật ngại quá, vị tiên sinh này. Chỗ này là chỗ đỗ xe riêng của tổng giám đốc chúng tôi, ngài nhìn kỹ một chút, bên cạnh ngài có một cái biển báo. Chỉ cần tổng giám đốc chúng tôi muốn thì cột một con lừa ở chỗ này cũng không liên quan gì đến ngài cả. Ngài tự tiện chiếm hữu chỗ đỗ xe, người phải bồi thường hẳn là ngài mới đúng.”

Sao cơ?! Lý Kiện khóc không ra nước mắt, ánh mắt nhìn theo hướng Trâm Hy chỉ, quả nhiên ở phía trước chỗ đỗ xe có một cái biển báo: Chỗ đỗ xe riêng, xin chớ đỗ xe. Lúc này sắc mặt của hắn giống một củ khoai tây sượng ngắt, hết sức khó coi.

“Tổng giám đốc, chuyện này xử lý như thế nào?” Trâm Hy thấp giọng xin chỉ thị. “Cái này còn phải hỏi tôi?” Trâm Hy ngầm hiểu, quay người nhìn Lý Kiện: “Vị tiên sinh này, công ty Hoa Ngưu chúng tôi không chào đón ngài, mời ngài rời đi ngay lập tức, còn có, ngài đụng trúng xe của tổng giám đốc chúng tôi...”

“Thôi bỏ đi, một cái xe điện mà thôi, cũng không đáng tiền.” Lăng Thành phất tay ngắt lời nói. Âm thanh vừa dứt, hắn kéo tay Tiết Lệ, quay người đi xa: “Đi thôi, tôi mang cô đi tham quan công ty của chúng tôi một chút.” “Được!” Tiết Lệ liên tục gật đầu, đuổi theo sát phía sau, trong lòng lại vui vẻ không thôi.

Đến tận giờ phút này, Đường Lam cuối cùng cũng phản ứng lại. Lúc này cô hối hận không thôi, vừa rồi cô còn kiêu ngạo quở mắng Lăng Thành không có chí cầu tiến. Thế mà...“Lăng Thành...” Đường Lam thấp giọng mở miệng nói.

Cô muốn ký hợp đồng với công ty Hoa Ngưu, việc này cô đã suy nghĩ mấy năm nay. Bây giờ tuổi của cô đã gần ba mươi, bỏ lỡ cơ hội lần này, cô sẽ nuối tiếc cả đời này!

Đi vài bước, Lăng Thành dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Lam, mỉm cười: “Cô có còn muốn ứng tuyển không? Cũng đi lên đi.” Cô ta dù sao cũng là giáo viên của mình, vừa rồi cô ta cũng không tính là quá đáng. Có thể cho cô ta một cơ hội nữa.

Trong lòng Đường Lam vui mừng, nhấc giày cao gót bước nhanh theo sau. Cô cũng không còn giữ tư thái kiêu ngạo nữa, bây giờ cô trở nên vô cùng câu nệ.

.....

Sáng sớm thứ hai, trên phố buôn bán của thành phố Đại Phong, rất nhiều dân công sở đi tới đi lui, cả đám đều khí thế hừng hực. Trước cửa công ty Nhạc Vân, Giai Kỳ đỗ xe xong, nhấc giày cao gót đi về hướng công ty. So với thời tiết tươi đẹp ở bên ngoài, gương mặt Giai Kỳ lại rầu rĩ không vui, ở giữa đôi mày thanh tú lộ ra nét u sầu.

Đã hơn một tuần lễ Lăng Thành không về nhà, lại càng không có chút tin tức nào. Nhiều lần Giai Kỳ muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng cô lại nhớ đến tình cảnh lúc đó trong phòng bệnh, trong lòng vô cùng khó chịu. Thân là một người đàn ông, sao lại keo kiệt như vậy chứ? Cứ phải để cô gọi điện cho hắn trước mới được à? Thôi bỏ đi, cứ để vậy đi.

Nghĩ thầm, Giai Kỳ càng buồn bực không chịu được, tiến vào lầu một sảnh chính của công ty. Mới vừa vào sảnh chính, Giai Kỳ đã cảm thấy có chút không đúng. Mấy người nhân viên ngồi ở quầy tiếp tân, lúc trước nhìn thấy cô sẽ đứng dậy cung kính chào hỏi, hôm nay lại giống như không thấy cô vậy, ngồi ở chỗ đó trò chuyện với nhau.

Đôi mày thanh tú của Giai Kỳ nhíu chặt, có thể là vừa qua cuối tuần, nhân viên còn chưa khôi phục lại trạng thái làm việc? Sai sót nhỏ như vậy, cô cũng không để ý, trực tiếp đi về phía văn phòng.

Nhưng mà dọc theo đường đi, chỉ thấy mấy chục nhân viên tốp ba tốp năm tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười, thậm chí có mấy người còn cầm điện thoại chơi. Đã đến giờ làm việc rồi mà!

Mà càng làm cho cô không vui chính là, những người này nhìn thấy cô lại làm như không thấy, giống như cô là không khí vậy. Đi làm lười nhác như thế, thấy chủ tịch còn không biết chào hỏi, vậy còn ra thể thống gì nữa?

“Mấy người đưa di động cho tôi thu lại, ai cho phép mấy người nghịch điện thoại ở công ty hả?” Giai Kỳ nhấc giày cao gót đi qua, lạnh lùng nói. Mấy người nhân viên không sợ hãi chút nào, liếc nhìn nhau, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, hơn nữa, game điện thoại vẫn còn tiếp tục, hoàn toàn không để Giai Kỳ vào mắt.

Cùng lúc đó, những nhân viên đang nói chuyện trời đất ở xung quanh cũng thầm cười trộm. Đây là muốn điên rồi à? Nhân viên không sợ bà chủ nữa rồi? “Mấy người, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty cho tôi, công ty Nhạc Vân không cần loại nhân viên như mấy người.” Giai Kỳ vô cùng tức giận, thân thể mềm mại cũng hơi run rẩy.

Đúng lúc này, trợ lý của Giai Kỳ bước nhanh tới, gương mặt lo lắng và bối rối, thấp giọng nói: “Tống tổng, xảy ra chuyện rồi... Bọn hắn không nghe lời cô đâu...” Xảy ra chuyện? Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì mà lại không thèm nghe lời lãnh đạo hả! Mấy người có nghe thấy không? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, mấy người bị đuổi rồi.”

“Là ta cho phép bọn họ làm vậy đấy!” Giờ phút này, một tiếng nói già nua từ cửa ra vào truyền đến. Bà Từ được đám người Tống Tử Ngôn tháp tùng, chậm rãi đi tới. Bà nội tại sao lại ở chỗ này? Trong ấn tượng của cô, bà nội sẽ không bước chân ra khỏi nhà, sao hôm nay lại tới chỗ này?

Bà Từ ngồi lên ghế, nói: “Giai Kỳ, con đừng làm ầm lên nữa, là bà để cho những nhân viên này nghỉ ngơi. Vừa rồi quyết định của hội đồng quản trị đã được thông qua, con không phải là chủ tịch nữa.” Lúc này ngữ khí của bà Từ không mang theo bất cứ cảm xúc nào, đã không có dáng vẻ hòa ái dễ gần lúc trước nữa.

Những lời này giống như sét đánh ngang tai! Thân thể Giai Kỳ hơi run lên, cắn môi mở miệng nói: “Bà nội, vì sao chứ?”

“Vì sao à? Cô còn muốn hỏi à?” Tống Tử Ngôn đi ra, cười lạnh nói: “Cô làm tổng giám đốc nhiều ngày như vậy rồi, còn chưa làm đủ à? Đại quyền của Tống Gia đều nằm trong tay cô nên cô thấy nghiện rồi à, một vừa hai phải thôi chứ!”

Mấy ngày nay, mỗi ngày Tống Tử Ngôn đều thổi gió bên tai bà Từ nói xấu Giai Kỳ. Đứa cháu mà bà nội thương nhất chính là hắn, dần dà, trong lòng bà Từ cũng chán ghét Giai Kỳ.

“Bà nội.” Giai Kỳ cố nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi: “Mấy ngày trước, người đòi cổ phần của con, con cho người 21%, giấy trắng mực đen viết rõ ràng ra đó. Sau khi đưa cổ phần cho người, con vẫn còn có 30% cổ phần, ít nhiều gì cũng coi như một cổ đông, mấy người nói muốn loại con ra là loại con luôn sao? Mọi người không có cái quyền lợi này.”

Mặc dù cô chỉ còn lại 30% cổ phần, nhưng mà tại Tống Gia, cô tuyệt đối là đại cổ đông. Bây giờ chỉ có cổ phần của bà nội là nhiều hơn của cô! Bọn họ có quyền gì mà khai trừ cô?

“Cô tự xem hợp đồng đi!” Tống Tử Ngôn từ trong túi móc ra một xấp văn kiện, nặng nề vứt lên mặt bàn: “Trên hợp đồng đã viết rõ ràng, cô nói chúng tôi có quyền khai trừ cô hay không hả?” Chính là hợp đồng mà mấy ngày trước cô đã ký. Phía trên rõ ràng viết, cô tự nguyện từ bỏ tất cả quyền lợi cổ phần!

Mấy ngày trước bà nội nói muốn một ít cổ phần, cô không hề nghĩ ngợi gì, ngay lập tức ký tên lên hợp đồng. Vậy mà ngàn lần không nghĩ tới, bà nội vậy mà động tay chân lên trên hợp đồng!

“Thu dọn đồ đạc rồi cút đi chứ!” Tống Tử Ngôn lạnh lùng nói. Lúc này sắc mặt Giai Kỳ rất khó coi. Tâm trạng của cô rất tuyệt vọng, kèm theo đó là thất vọng! Đã bao nhiêu năm rồi, ở Tống Gia này cô không có công lao cũng có khổ lao, cô đã làm sai chuyện gì chứ? Dựa vào cái gì mà đuổi cô đi?!

“Bà nội...” Giai Kỳ nhịn không được mở miệng. “Kỳ Nhi.” Bà Từ chống gậy, run run đứng lên: “Tử Ngôn nói rất đúng, những ngày này con làm tổng giám đốc, người trong gia tộc đều không hài lòng. Mặc dù con làm không tệ, quản lý công ty ngay ngắn rõ ràng, nhưng mà, con dù sao cũng là một đứa con gái, con không thích hợp làm tổng giám đốc. con bây giờ đã không còn cổ phần của Tống Gia rồi. Con đi đi, về sau đừng trở lại Tống Gia nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.