Tuyệt Đại Con Rể

Chương 92: Không Có Quy Củ




Trong xe, bầu không khí vô cùng bức bối ngột ngạt, tất cả mọi người hối tiếc không thôi, vừa rồi nên nghe lời Lăng Thành, không đồng ý cho anh em bọn họ lên xe mới phải! Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi!

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, có thể trông thấy rõ ràng bốn người Giai Kỳ, Lâm Tuyết, Tiêu Diệu Vân, Lý Nam bị cột chặt lên cây. Đó là một gốc cổ thụ mấy trăm năm tuổi, thân cây to lớn 10 người cũng không ôm hết, tán cây um tùm tựa như một cái ô lớn, nhánh cây chi chít rủ xuống, cơ hồ bao trùm toàn bộ không gian xung quanh.

Nhìn 4 người đẹp bị trói thành một vòng, hai anh em Ngô Cùng Đại đều hưng phấn nuốt nước miếng, trong lòng thì vui như tết. Mà lúc này, Ngô Cùng Mỹ ở trên xe càng ngày càng sốt ruột. Ba anh em hắn đã sớm bố trí kế hoạch cho lần hành động này thật cặn kẽ, thời gian cũng tính toán xong rồi, nhiều nhất là nửa tiếng.

Nào biết được hai ông anh trai lại nhất thời háo sắc. Thân làm em gái, Ngô Cùng Mỹ cũng không có cách nào khác, ngay lúc đó bèn tức giận nói: “Đại ca nhị ca, hai anh nhanh lên.” Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, nghe thấy lời Ngô Cùng Mỹ nói, hắn biết cơ hội tới rồi, Lăng Thành lập tức đứng lên trong chớp mắt, một chưởng vỗ về hướng Ngô Cùng Mỹ!

Cùng lúc đó, Tôn Đại Thánh cũng đứng lên! Bành! Một chưởng mãnh liệt đánh vào trên người Ngô Cùng Mỹ. Kèm theo một tiếng động trầm thấp, Ngô Cùng Mỹ cơ hồ không kịp phản ứng, thân thể bèn từ cửa xe bay ra ngoài.

Cũng vào lúc đó, Tôn Đại Thánh nhảy theo ra ngoài xe, nhanh tay nhặt cây súng ngắn Ngô Cùng Mỹ làm rớt xuống đất lên. Phù phù! Ngô Cùng Mỹ nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi! Cô ta có nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến lại có người dám phản kháng!. Đam Mỹ H Văn

Bị Lăng Thành đập cho một chưởng, cô ta cảm giác được ngực đau nhức kịch liệt, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh. “Đại ca, em ba hình như xảy ra chuyện rồi!” Ngô Cùng Tiểu hô lên một tiếng, dưới tình thế cấp bách, thế mà lại không nói lắp.

“Mau đi xem một chút!” Ngô Cùng Đại bước nhanh đến, nhìn thấy em gái đã hôn mê, lửa giận ngút trời! Bởi vì ba mẹ chết sớm, ba anh em hắn từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất sâu đậm!

“Mẹ nó! Hôm nay mấy người đều đừng hòng sống được nữa, đều cmn đừng hòng sống nữa!” Ngô Cùng Đại rống giận, bỗng nhiên rút súng ra, pằng pằng pằng bắn về phía Lăng Thành! “Xoảng! Xoảng! Xoảng!” Cửa thủy tinh của xe buýt đùng đùng bể nát, trong xe mọi người đã sợ đến choáng váng, dồn dập nằm rạp xuống đất.

Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lao ra! Thật sự nếu không ra ngoài, người trên xe đều phải chết! Hai anh em kia đã điên rồi, không thể né nữa! “Phanh!” Một viên đạn xuyên thấu qua bả vai Lăng Thành, chỉ nghe thấy hắn kêu đau một tiếng, máu tươi ào ào tuôn ra!

“Thành Tử!” Mắt Tôn Đại Thánh lập tức đỏ lên, nhanh chóng xông đến, đột nhiên vung ra hai quyền! Hai quyền này nặng nề đánh vào trên đầu hai anh em kia, sức mạnh khổng lồ làm cho bọn hắn trực tiếp ngất đi.

Tôn Đại Thánh ở trong xã hội rất nổi danh, nổi danh là dám đánh dám giết. Hắn cũng là người tu luyện, thực lực Võ Sư tầng năm! “Thành Tử, anh không sao chứ, nhất định phải chịu đựng!” Tôn Đại Thánh ôm Lăng Thành, hai mắt đỏ bừng! Hắn vất vả lắm mới làm quen được một người huynh đệ, không thể cứ như vậy đã mất đi được.

Tê. Thấy cảnh này, đám người trên xe lúc này hoàn toàn choáng váng, ngẩn người rất lâu. Mà đúng lúc này, Hách Kiến nhanh chóng trượt xuống xe, chạy về hướng cây đại thụ, vừa chạy vừa hô to: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, đừng sợ, anh tới cứu em!”

Đến trước cây đại thụ, nhìn thấy quần áo Lâm Tuyết còn chỉnh tề, trong lòng Hách Kiến thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn may, các cô ấy còn chưa bị làm nhục. Hắn vừa cởi trói vừa cười nói: “Tuyết Nhi, vừa rồi bị dọa sợ rồi đúng không, không sao đâu, anh tới rồi.”

Lâm Tuyết rất bất ngờ, nhìn chằm chằm Hách Kiến: “Ba tên cướp kia đâu?” Hắn làm sao qua đây được? Trong tay đối phương có súng, hơn nữa mới vừa rồi còn nghe được tiếng súng! Hách Kiến vỗ ngực một cái nói: “Anh thấy em bị trói đi, đương nhiên anh phải liều mạng với bọn chúng chứ. Lăng Thành và Tôn Đại Thánh coi như có lương tâm, giúp anh một tay, cho nên ba tên kia bị hạ rồi. Tuyết Nhi, lát nữa em đưa ba tên cướp kia đến cục cảnh sát, lại lập được công lớn rồi!”

“Hách Kiến, cám ơn anh...” Lâm Tuyết nói khẽ, bỗng nhiên có chút xúc động, không nhịn được bèn ôm Hách Kiến một cái, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Hách Kiến, anh thật dũng cảm.” Lúc trước Hách Kiến đã ăn Thần Tiên Đan, bây giờ cũng đã là Võ Tướng tầng một. Thế nhưng ứng phó với 3 tên giặc cướp có súng vẫn vô cùng khó khăn. Hắn vậy mà làm được.

Sắc mặt Giai Kỳ ảm đạm xuống. Vừa rồi trong nháy mắt đó, Giai Kỳ đã mong rằng người đầu tiên tới cứu mình là Lăng Thành. Nhưng không nghĩ tới người tới lại là Hách Kiến.

Trên xe buýt, môi Lăng Thành đã trắng bệch! “Thành Tử, anh không có việc gì chứ, anh nhất định phải sống!” Hai mắt Tôn Đại Thánh đỏ bừng, nóng nảy nói.

“Lăng Thành? Anh thế nào rồi?” Giai Kỳ vừa lên xe, nhìn thấy tình huống trước mắt, lập tức lấy làm kinh hãi, nhanh chóng tới hỏi thăm. Hách Kiến không phải đã nói hắn khống chế ba tên cướp rồi sao? Sao Lăng Thành lại bị thương?

Lăng Thành lúc này chỉ cảm thấy ngực đau đến kịch liệt, hô hấp cũng vô cùng khó chịu, nói không ra lời, chỉ có thể cười cười, tỏ ra bản thân không có việc gì. Thế nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo của hắn, chảy xuôi trên mặt đất!

Hách Kiến hời hợt nói: “Hắn không có thực lực lại cứ nhất định phải trêu chọc bọn giặc cướp, còn không bị thương được chắc. Không có hắn gây cản trở, chính tôi cũng có thể chế phục được bọn giặc cướp.” Hắn nói lập lờ nước đôi, muốn che giấu sự thực.

Giai Kỳ không tiếp tục hỏi, mà là thở dài trong lòng một tiếng. Tôn Đại Thánh trong nháy mắt phát cáu, chỉ vào Hách Kiến hô to: “Mẹ nhà cậu nữa, cậu cmn câm miệng cho tôi!” Tên này, vừa rồi bọn giặc cướp trói mấy cô gái lại, hắn trốn ở trong xe không dám ho he gì, bây giờ nguy hiểm đã được giải trừ, hắn bèn chạy ra nói lời châm chọc. Cái quái gì chứ!

Lăng Thành trong lòng cũng hơi sốt ruột. Hắn biết, tên Hách Kiến này chắc chắn lại đang khoe mẽ ra oai. Lăng Thành muốn mở miệng, thế nhưng chính vào lúc này, đột nhiên hai mắt hắn tối sầm lại, ngất đi...

Tại Bệnh Viện Đệ Nhất của thành phố Đại Phong. Lần trước ba của Lăng Thành bị chọc tức đến mức đột phát bệnh tim. Trải qua mấy ngày trị liệu, bệnh tình của Lăng Thiên Hằng đã thuyên giảm. Có điều bây giờ chắc chắn chưa thể xuất viện, ít nhất phải quan sát thêm một tuần.

Sau khi Tiết Lệ trở thành viện trưởng, trong lòng cô vẫn luôn rất cảm kích Lăng Thành. Cô thường xuyên đến thăm hai ông bà, còn sắp xếp cho hai ông bà phòng bệnh tốt nhất, chỉ cần có thời gian thì đều đến nói chuyện phiếm với ba mẹ Lăng Thành.

Một buổi chiều nọ, hai vợ chồng già vừa ngủ trưa xong thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Tưởng rằng Tiết Lệ tới, Tô Nguyệt vui vẻ đi ra mở cửa. Kết quả vừa mở cửa ra, một đám người bèn trực tiếp xông vào, trong tay còn cầm ống thép! Cầm đầu chính là Lăng Nghệ!

“Hai ông bà già kia, hai ông bà cũng xứng ở phòng bệnh hạng nhất à?” Lăng Nghệ kêu lớn lên. Phòng bệnh này đoán chừng là căn phòng tốt nhất của cả cái bệnh viện này. Trong phòng còn có cả TV.

Lăng Thiên Hằng lạnh mặt: “Cậu tới làm gì? Cậu tìm con trai tôi thì ra ngoài mà tìm, nó vài ngày không tới đây rồi.” Nói thế nào thì ông cũng là trưởng bối, đi vào không gọi ông một tiếng chú hai thì cũng thôi đi, thật là không có quy củ.

Lăng Nghệ cười hắc hắc: “Tôi tìm thằng con trai vô dụng của mấy người làm gì? Tôi hôm nay tới là để tìm mấy người!” Âm thanh vừa dứt, hắn nói với đám tráng hán đi theo: “Đi qua trói hai ông bà già kia lại!”

“Lăng Nghệ, cậu đừng có mà làm càn!” Sắc mặt Lăng Thiên Hằng đỏ lên, ho khan hai cái, sau đó trừng mắt nói: “Gặp trưởng bối mà không có chút quy củ giáo dưỡng nào cả. Lại còn mang theo nhiều người như vậy tới đây gây sự, mau cút ra ngoài cho tôi.”

Thế nhưng lúc này đám tráng hán kia đã xông lên trói chặt hai ông bà lại. Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, Tiết Lệ một thân áo dài trắng nhấc giày cao gót bước nhanh đến, nghiêm mặt, khẽ nói: “Mấy người đang làm gì? Nơi này là phòng bệnh bệnh viện, không phải ngoài đường cái mà mấy người làm thế!”

Tiết Lệ mặc dù mặc áo khoác trắng, nhưng lại không che giấu được dáng người uyển chuyển kia. Lăng Nghệ trợn cả mắt lên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chủ nhiệm Tiết... Không đúng, bây giờ cô là viện trưởng rồi nhỉ? Mấy ngày không gặp, viện trưởng Tiết càng ngày lại càng hấp dẫn, cô dạo gần đây thăng chức lên làm viện trưởng, tôi còn chưa tới chúc mừng cô, hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm chứ?”

“Không đi.” Tiết Lệ lạnh lùng nói: “Mấy người mau thả bọn họ ra! Bệnh của chú Lăng không thể tức giận được!”

Chỉ là một viện trưởng bệnh viện nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt hắn giả vờ rụt rè? Có điều trước tiên cũng không vội, về sau còn có rất nhiều cơ hội để giải quyết cô. Lăng Nghệ phun một bãi nước miếng xuống đất: “Đừng có mơ tôi sẽ thả người. Lão gia tử muốn gặp bọn họ.”

Lão gia tử? Thân thể Lăng Thiên Hằng khẽ run lên, lẩm bẩm nói: “Ba... Ông ấy xuất quan rồi?” Lăng Nghệ cười lạnh: “Ông nội xuất quan thì liên quan gì đến ông? Mấy người đã không phải là người của Lăng Gia nữa rồi, ông nội để cho tôi mang hai người trở về, phải ngay mặt hỏi mấy người một chút, mấy người dạy dỗ Lăng Thành kiểu gì mà lại dạy ra được một tên súc sinh như thế. Hiểu không?”

Âm thanh vừa dứt, một đám tráng hán ra sức xô đẩy, lôi hai ông bà ra ngoài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.