Tuyệt Đại Con Rể

Chương 75: Chẳng Đứng Đắn Gì Cả




“Anh… Vết thương của anh...” Đúng lúc này, Lâm Tuyết bước nhanh tới, Cúi đầu hỏi. “Không có việc gì.” Lăng Thành lắc đầu, gương mặt tỏ ra nhẹ nhõm. Thực ra Lăng Thành chỉ là cố nhịn. Vừa rồi trong nháy mắt sử dụng Ẩm Huyết Kiếm đó, động tác của hắn động đến vết thương, quả thực rất đau.

Lâm Tuyết gật gật đầu, không nói gì nữa, có điều trong mắt còn có chút lo lắng, mang đứa bé gái lên xe. Lúc ngồi vào xe, cảm nhận được từng cơn đau từ bả vai truyền đến, Lăng Thành nhịn không được thầm mắng một tiếng. Đạn kẹt lại ở bên trong quá lâu, nếu như lấy ra muộn một chút chỉ sợ sẽ mất càng nhiều máu.

Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành không vội khởi động xe, mà lại gỡ miếng vải băng miệng vết thương trên bả vai xuống, sau đó yên lặng thôi động nội lực, ép viên đạn ra ngoài. Trong nháy mắt viên đạn rơi ra ngoài, thân thể Lăng Thành run lên, trên đầu cũng đổ đầy mồ hôi! Mẹ nó, may mắn hắn đã trở thành người tu luyện, bằng không viên đạn này xử lý muộn chút nữa thì hắn rất có thể sẽ biến thành người tàn phế.

Lâm Tuyết ở một bên lo lắng không chịu được, muốn hỗ trợ nhưng lại không dám, bởi vì lúc này trời đã tối, thấy không rõ vết thương, chỉ sợ sẽ làm Lăng Thành đau, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn tự xử.

Làm xong những thứ này, Lăng Thành bèn khởi động xe. Thế nhưng thông qua kính chiếu hậu, phát hiện cô bé kia đang cầm chìa khóa xe của mình, tay trái còn cầm một con búp bê vải xinh xắn, cô bé đang cố gắng buộc con búp bê lên chìa khóa.

Lăng Thành nhìn thấy thì rất tò mò, cười hỏi: “Em gái nhỏ, em đang làm gì thế?” Cô bé chân thành nói: “Cám ơn anh đã cứu em, đây là đồ chơi em thích nhất, em đi đâu cũng mang nó theo, bây giờ tặng cho anh, nó có thể bảo hộ anh đó.”

Nghe được những lời ngây thơ trong sang của cô bé, Lâm Tuyết ở một bên cũng lộ ra nụ cười hiền dịu, đưa thay sờ đầu cô bé. Trong giây phút này, không khí trong xe trở nên ấm áp, hoàn toàn không giống như là vừa mới trải qua nguy hiểm. Có điều Lăng Thành cũng có chút tò mò. Đứa bé mới lớn có ngần ấy mà đã phải trải qua loại chuyện này thì lúc này hẳn là đã bị dọa sợ rồi. Nhưng đứa bé này ngoại trừ ngay từ đầu có chút hoảng sợ thì bây giờ lại vô cùng bình tĩnh. Bây giờ tố chất tâm lý của mấy đứa bé đều mạnh như vậy hay sao?

Đợi đến khi cô bé buộc kỹ búp bê vải, Lăng Thành nhận lấy chìa khoá, khởi động xe chạy đi. Thời điểm quay đầu xe chạy xuống chân núi, Lâm Tuyết dịu dàng hỏi: “Em gái nhỏ, nhà em ở đâu vậy? Em có nhớ đường không? Chờ lát nữa tụi chị đưa em về nhà có được không nè?” Cô bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai người đưa em đến cửa ngân hàng là được. Em tự về nhà.”

“Vì sao vậy?” Lăng Thành sửng sốt một chút, kinh ngạc nói. Gương mặt của Lâm Tuyết cũng đầy vẻ không hiểu. Cô bé duỗi tay nhỏ ra, chỉ chỉ vết thương trên bả vai Lăng Thành: “Anh giai bị thương nghiêm trọng, phải đi bệnh viện nha, em… em không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của anh giai.”

Lời này vừa nói ra, Lăng Thành và Lâm Tuyết liếc nhau, nhịn không được mỉm cười. Nhỏ như thế mà đã hiểu chuyện rồi, nhà ai có con gái như vậy thực sự là may mắn. Cảm nhận được trong lòng trở nên ấm áp, Lăng Thành mỉm cười, một tay tiếp tục lái xe, một cái tay khác sờ lên đầu cô bé: “Anh giai không có chuyện gì đâu, trước tiên đưa em về nhà đã.”

Cô bé lại rất kiên trì: “Không, chữa thương cho anh giai quan trọng hơn.” Nói xong, cô bé lại giải thích: “Nhà em ở ngay gần ngân hàng đó, hai người đưa em về ngân hàng, người nhà của em sẽ tìm được em thôi.” “Nghe lời cô bé vậy, đến lúc đó tôi thông báo cho nhân viên ngân hàng một chút.” Lâm Tuyết suy nghĩ một chút nói.

Lăng Thành gật gật đầu, đúng lúc này, điện thoại di động của hắn ong ong kêu lên. Thấy là tin nhắn Tiêu Diệu Vân gửi tới, Lăng Thành cũng không để ý. Không gọi điện thoại chứng minh không có chuyện gì gấp gáp.

Ở Tiêu Gia.

Tiêu Diệu Vân ngồi trên ghế sa lon, hai tay cầm điện thoại. Hắn… Hắn tại sao không trả lời tin nhắn chứ. Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi. Không biết tại sao, chính là muốn nói chuyện với hắn. Thế nhưng đợi lâu như vậy cũng không nhận được tin nhắn trả lời. Tiêu Diệu Vân muốn gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng lại cảm thấy xấu hổ...

Ở cửa ngân hàng. Sau khi đưa cô bé đến đó, Lâm Tuyết lo lắng đi lên xe: “Nhanh đến bệnh viện băng bó lại vết thương đi.” Lăng Thành mỉm cười: “Không có chuyện gì, đi bệnh viện làm gì? Đạn cũng lấy ra được rồi còn gì.”

Đôi mi thanh tú của Lâm Tuyết nhíu chặt: “Không được! Nhiễm khuẩn thì phải làm sao bây giờ?” Thân là cảnh sát, cô thật sự rất rõ ràng, loại vết thương này nếu không kịp thời xử lý, nhất định sẽ bị nhiễm trùng. Gương mặt Lăng Thành nhẹ nhõm: “Chút vết thương thế này không có chuyện gì đâu.”

“Không được, loại chuyện này không được qua loa.” Lâm Tuyết có chút nóng nảy: “Sao anh lại chẳng quan tâm tới cơ thể của mình chút nào vậy?” Thời điểm nói tới đây, nhìn thấy Lăng Thành đang cười híp mắt nhìn mình, Lâm Tuyết cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa. Có phải cô quan tầm hắn hơi quá mức rồi không?

“Thật sự không cần đâu, đã muộn như vậy rồi, bác sĩ cũng tan ca hết rồi.” “Cái đó… Vậy vết thương của anh cũng phải xử lý một chút chứ.” Lâm Tuyết cau mày nói, trầm mặc một hồi lại nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì… Anh đến nhà tôi đi, tôi giúp anh xử lý vết thương, bôi ít thuốc.”

Lăng Thành nở nụ cười, cố ý trêu chọc nói: “Sao cô lại quan tâm tôi như vậy? Sợ tôi chết đến thế à?” “Tôi...” Lâm Tuyết không khỏi bối rối: “Dù sao thì anh cũng là bởi vì tôi nên mới bị thương...” Lúc này đã là đêm khuya, Lâm Tuyết cũng biết, để tên đàn ông này đi nhà mình thực sự có chút không ổn. Thế nhưng hắn đã bị thương thành như vậy rồi, không băng bó sao được! Hơn nữa còn là vì mình nên hắn mới bị thương…

Lăng Thành gật gật đầu: “Vậy được rồi, đến nhà cô thì cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.” “Điều kiện gì?” Lâm Tuyết vội vàng nói. Lăng Thành mỉm cười: “Gọi tôi một tiếng anh trai tốt.”

Lâm Tuyết run lên, hơi đỏ mặt, tức giận dậm chân: “Anh…” Đã là lúc nào rồi mà cái tên Lăng Thành này còn có tâm trạng đùa giỡn cô chứ! Nhưng bây giờ Lâm Tuyết cũng chỉ đành thỏa hiệp, gọi một tiếng: “Anh trai tốt.”

Lăng Thành vui vẻ lên tiếng, sau đó lái xe đi. Lâm Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười. Đều lớn đùng cả rồi, sao cứ như con nít vậy chứ. Hắn đã bị thương đến mức kia rồi mà còn có tâm tình nói cái này!

Sau khi vào nhà, Lăng Thành ngồi ở trên ghế sa lon, Lâm Tuyết đến cả giày cao gót cũng không kịp cởi đã nhanh chóng cầm hòm thuốc chữa bệnh tới. Chuẩn bị băng gạc, thuốc khử trùng các thứ thật kỹ càng, Lâm Tuyết dựa gần lại kiểm tra vết thương cho hắn.

Không thể không nói, Lâm Tuyết quá đẹp. Khoảng cách gần như thế, lại ngửi được mùi thơm trên người Lâm Tuyết, Lăng Thành lập tức có chút mê say. Cô bình thường mặc đồng phục cảnh sát nên không nhìn ra, cô gái này thực sự rất có sức hút.

Cảm nhận được ánh mắt của Lăng Thành, trên mặt Lâm Tuyết nóng lên, bỗng nhiên mạnh tay hơn một chút. Aaaa. Đau đớn truyền đến, Lăng Thành không chịu được hít ngược lại một hơi khí lạnh, dở khóc dở cười mở miệng nói: “Cô làm gì vậy, muốn giết người à?” Cô gái này ra tay cũng độc ác quá!

“Anh mà còn nhìn linh tinh nữa thì tôi sẽ móc hai tròng mắt của anh ra đấy.” Lâm Tuyết đỏ mặt, dữ dằn trừng mắt liếc hắn. Gương mặt Lăng Thành đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cô băng bó vết thương cho tôi, tôi đương nhiên phải nhìn cô rồi, nếu không thì tôi phải nhìn đi đâu?” “Anh nhìn đi đâu vậy chứ.” Lâm Tuyết tức giận nói.

Lăng Thành dù sao cũng là người tu luyện, sau khi xử lý miệng vết thương thì chắc là không sao nữa. Lâm Tuyết ngồi xổm xuống đất, đem băng gạc quấn quanh cánh tay của hắn, chăm chú nhìn Lăng Thành nói: “Lúc đó anh nghĩ như thế nào vậy? Trong sảnh lớn của ngân hàng, lúc bọn cướp nổ súng vì sao anh lại không né?”

Lăng Thành nghĩ nghĩ, cười nhạt nói: “Nếu như tôi tránh viên đạn đó, nó sẽ tổn thương tới người vô tội.” Thực ra lúc đó Lâm Tuyết cũng nhìn thấy cô bé sinh viên kia. Bây giờ hỏi một chút chỉ là muốn biết hắn lúc đó nghĩ như thế nào.

Nghe được câu trả lời của Lăng Thành, trong lòng Lâm Tuyết khẽ run lên. Không sợ nguy hiểm, quên mình vì người khác! Đỡ đạn thay cho một cô gái xa lạ! Điều này cần có bao nhiêu can đảm chứ? Nhưng tên Lăng Thành trước mắt này vẫn bị người khác đùa cợt, mỉa mai. Tên của Lăng Thành ở thành phố Đại Phong chính là một chuyện cười.

“Làm gì mà lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?” Phát giác được ánh mắt cùng với sự thay đổi sắc mặt của Lâm Tuyết, Lăng Thành không để ý cười nói: “Thực ra tôi cũng chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Nếu phải nói có gì đặc biệt thì đơn giản chỉ là đã trở thành người tu luyện thôi.”

Lâm Tuyết lắc đầu, chân thành nói: “Không, trong lòng tôi, anh hôm nay… thật… thật… Thật sự cực kỳ man, cực kỳ có hương vị đàn ông.” “Phải không? Vậy cô cũng không nên quá sùng bái tôi, tôi đã có gia đình rồi.” Lăng Thành cười ha ha một tiếng.

Lâm Tuyết hơi đỏ mặt, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái. Cái tên Lăng Thành này thật đúng là không được bình thường!

“Cũng muộn rồi, tôi muốn đi tắm rồi đi ngủ. Nếu không thì đêm nay anh ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Lâm Tuyết đứng lên, nhẹ nói. Vốn chỉ là khách sáo với hắn một chút, cái câu kia cũng đồng nghĩa với hạ lệnh đuổi khách.

Kết quả không nghĩ tới, Lăng Thành nhẹ gật đầu: “Cũng được, tôi ngủ ở ghế sô pha vậy.” A? Lâm Tuyết tức giận giậm chân một cái! Thật sự ngủ lại đây à? Giữa đêm thế này, một người đàn ông xa lạ ngủ ở đây, nếu như bị Hách Kiến biết thì phải giải thích thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.