Tuyệt Đại Con Rể

Chương 73: Làm Sao Có Thể Chứ!




Trông thấy Lâm Tuyết đi tới, mấy tên tráng hán sững sờ. Ánh mắt dồn dập nhìn sang, nhìn Lâm Tuyết từ trên xuống dưới. Đeo giày cao gót, áo sơ mi trắng, váy bó sát hông. Tướng mạo không thua kém bất cứ nghệ sĩ idol nào!

“Tôi là cảnh sát, tất cả buông vũ khí xuống cho tôi!” Lâm Tuyết lạnh lùng nói. Cảnh sát? Vừa mới nói xong, sắc mặt của tên cầm đầu cùng mấy tên đồng bọn đột nhiên thay đổi, ngay sau đó liếc nhau, lập tức bao vậy Lâm Tuyết lại.

Cmn! Lăng Thành cảm giác đầu đau quá. Cô gái này thực sự là quá tuyệt vời, cô tay không tấc sắt mà cũng dám đứng ra? Vỗ cái trán một cái, Lăng Thành thận trọng đứng lên, hơn nữa còn lén lén lút lút đi qua bên đó.

“Các anh em, trói cô tôi lại!” Tên cầm đầu quát to một tiếng. Ha ha, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn! Cái cô này cũng đẹp quá. Trong lúc nhất thời, mặt mũi mấy tên cướp cũng tràn đầy dâm đãng, cầm lấy dây thừng, trực tiếp nhào về phía Lâm Tuyết!

Cái cô này thật là khiến người ta đau đầu. Lăng Thành thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là lập tức tiến lên! “Lâm Tuyết, cô để ý dân thường, mấy tên cướp này giao cho tôi xử lý là được.” Quay về phía Lâm Tuyết nói một câu, sau đó Lăng Thành trực tiếp vung nắm đấm lên!

Bành! Tên cướp vọt lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lăng Thành đấm một phát vào mặt, thân thể bay thẳng ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì trực tiếp ngất luôn! Gì?! Một quyền… chỉ một quyền đã đánh cho người ta ngất xỉu?! Nhìn thấy tình huống này, những người đang ngồi xổm trên đất cũng nhịn không được hít một hơi lạnh! Mặt mũi tràn đầy kinh ngạc! Không phải nói con rể Tống Gia là một tên vô dụng hay sao? Sao lại lợi hại như vậy?

Mấy tên cướp kia cũng đơ người! Một quyền đã đánh cho người ta ngất xỉu? Tên này có lai lịch gì vậy? Trong lòng mấy tên cướp đều khiếp sợ, hầu kết run run, âm thầm nuốt nước miếng, trên mặt cũng đều lộ ra sự kiêng kị.

“Lão đại, đá phải miếng sắt rồi.” Sau đó, một tên cướp quay về phía tên cầm đầu hô lên. Tên cầm đầu tức giận đến chửi ầm lên: “Cmn, hắn chỉ có một người, chúng mày sợ cái gì?! Chơi chết hắn cho tao! Chúng tôi phải nhanh chóng cầm tiền rồi chuồn đi, thời gian không còn nhiều lắm đâu.”

Dựa theo kế hoạch, toàn bộ quá trình cũng không vượt qua 5 phút, bây giờ đã chậm trễ lâu như vậy rồi! Cảnh sát mà kéo tới thì cả bọn chỉ còn chờ bị tóm hết! Tên cầm đầu vừa mới nói xong, mấy tên khác như được tiếp thêm can đảm, trực tiếp xông về phía Lăng Thành.

Lăng Thành mỉm cười, không hề hoảng hốt chút nào. Dựa vào khoảng thời gian này tu luyện nội lực, lại thêm hắn thuần thục quyền pháp của Vịnh Xuân Quyền, hắn đột nhiên lui về phía sau một bước, một chân đạp tới!

“Aaaaa!” Một tên cướp hét to lên, bụng bị đạp trúng, cơ thể cong thành hình con tôm. Không đợi cho hắn phản ứng lại, Lăng Thành lại tung hai quyền oanh hắn ra ngoài! Mỗi một quyền tung ra, nhất định sẽ có một tên ngã xuống! Lăng Thành không tốn chút sức nào đã hạ gục được mấy tên cướp.

Chưa đến một phút, mấy tên cướp toàn bộ đều nằm trên mặt đất, vẻ mặt từng tên tràn đầy thống khổ. Cái gì? Nhiều người như vậy, vậy mà không chế trụ nổi một tên nhóc? Cùng lúc đó, tên cầm đầu cũng khiếp sợ không gì sánh nổi. Tên cầm đầu rất rõ ràng thực lực của mấy tên thuộc hạ này, một người đối phó với hai ba tên côn đồ đầu đường cũng không thành vấn đề gì cả, sức chiến đấu của mấy người cộng lại càng không cần phải nói.

Lần này đi cướp chỉ mang theo một khẩu súng, không đến thời điểm bất đắc dĩ phải dùng thì thật sự không thể dùng súng! Dù sao thì nếu dùng thứ đó rồi thì tính chất phạm tội cũng không giống với khi không dùng nữa.

“Mẹ nhà mày, thằng nhãi con, mày muốn chết à!” Tên cầm đầu hét to một tiếng, bây giờ không dùng súng thì không xong! Trong chớp mắt này, tên cầm đầu giơ cánh tay lên, họng súng đen như mực chĩa về phía Lăng Thành!

“Cẩn thận!” Lâm Tuyết đổ mồ hôi hột, nhịn không được kêu lên một tiếng! Nhưng mà Lâm Tuyết biết, khoảng cách xa như vậy, dựa vào thân thủ của hắn thì hoàn toàn có thể tránh thoát. Trong nháy mắt đó, Lăng Thành theo bản năng muốn tránh, thực ra né tránh phát đạn này cũng không phải là rất khó! Nhưng thời điểm nhìn về phía sau lưng, Lăng Thành cắn chặt hàm răng! Một cô bé đang đứng khoảng 2m phía sau hắn, hẳn là sinh viên, cô bé đang nơm nớp lo sợ tựa vào cái bàn bên cạnh.

Nếu như Lăng Thành né đạn, viên đạn này tất nhiên sẽ bắn vào người cô bé! Né hoặc là không né! Trong giây phút chỉ có 0,01 giây thời gian quyết định đó, Lăng Thành quả quyết lựa chọn vế sau. Lúc này, Lâm Tuyết cũng đã nhìn thấy cô bé sinh viên kia, trái tim ngay lập tức run lên. Hắn... Vậy mà lại tình nguyện đỡ đạn cho một kẻ không quen biết.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lâm Tuyết nhìn về phía Lăng Thành lóe lên ánh sáng khác thường. Ngay khi trong lòng Lâm Tuyết còn đang suy tư, tên cầm đầu đã bóp cò súng. Phanh! Kèm theo đó là một tiếng vang vọng, chỉ thấy thân thể Lăng Thành đột nhiên lui về phía sau một khoảng, một dòng máu tươi từ vai trái hắn bắn ra.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, Lăng Thành nhịn không được hít một hơi lạnh! Thế nhưng hắn lại cắn răng không có la lên, lui về phía sau mấy bước, đôi mắt nhìn chòng chọc vào tên cầm đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Kỹ năng bắn súng của ông không được tốt cho lắm nhỉ.” Vừa nói xong, Lăng Thành xé một miếng vải xuống từ trên chiếc áo hắn đang mặc, nhanh chóng băng bó vết thương lại.

Giờ phút này, toàn bộ sảnh lớn ngân hàng yên tĩnh như chết. Mấy người nằm dưới đất kia, từng người há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Mấy tên cướp bị Lăng Thành đánh gục cũng đều cứng họng. Cái này… Đã trúng một phát đạn mà còn ở đó chuyện trò vui vẻ được?

“Anh!” Lâm Tuyết sốt ruột giậm chân một cái, đã là lúc nào rồi, hắn còn ở chỗ này chọc giận tội phạm! Thực ra Lăng Thành đau không chịu được, chỉ là cố kiềm nén lại. Có điều, trước kia ăn Càn Khôn Đan, sau này lại trở thành người tu luyện, cho nên năng lực chịu đựng của cơ thể Lăng Thành so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

Lúc này sở dĩ hắn dùng lời nói chọc giận tên cầm đầu là để thừa dịp vớ lấy một cây vàng thỏi. Ở trước quầy tiếp khách của ngân hàng có vàng thỏi và bạc thỏi... Rất nhiều khách hàng mua về làm tài sản tích trữ. Lúc này tiện tay vung lên, thỏi vàng trực tiếp đập vào trên tay tên cầm đầu, khẩu súng kia trực tiếp rơi xuống đất!

“Mày… Mày...” Tên cầm đầu cũng trợn to hai mắt nhìn, rõ ràng có chút luống cuống. Một giây sau, hắn tay mắt lanh lẹ, thuận tay bắt lấy một đứa bé gái, kéo nó lại chắn trước mặt, ngay sau đó rút ra một cây dao găm, gác ở trên cổ cô bé.

“Mẹ kiếp, lùi về phía sau hết cho tao!” Tên cầm đầu lớn tiếng gầm thét, đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc vô cùng kích động! Cô bé kia oa một tiếng khóc lên, nước mắt bẹp bẹp rơi xuống. Cô bé mới bốn, năm tuổi, yếu ớt vô cùng! Làm sao chịu được chuyện này?! Lúc này đã sắp sợ đến choáng váng.

Mẹ kiếp! Nhìn đến đây, Lăng Thành giận dữ, lập tức muốn tiến lên. Đúng là phát rồ rồ! Mẹ kiếp, cmn, cô bé mới có bao lớn mà bọn hắn cũng bắt để làm con tin cho được! Coi như cô bé bình an vô sự thì chuyện này cũng sẽ trở thành nỗi ám ảnh của cô bé!

“Mày đừng tới đây, nếu không tao giết chết nó! Lui ra phía sau, cmn lui hết ra phía sau cho tao!” Tên cầm đầu lớn tiếng gào lên, đồng thời dao găm trong tay hắn cũng kề chặt vào cổ cô bé. Trong chốc lát, bầu không khí tựa hồ trở nên trầm trọng, ngoại trừ mấy tên cướp kia, trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên tận cổ họng.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, tên cầm đầu của mấy tên giặc cướp này sẽ độc ác như thế, bắt một đứa bé gái làm con tin. Lăng Thành đứng vững, nắm chặt nắm đấm! “Ha ha, nhóc con, không phải mày rất lợi hại à? Không phải đánh nhau giỏi lắm à? Sao bây giờ lại sợ rồi?” Tên cầm đầu lạnh lùng nói, liếc Lâm Tuyết một cái: “Còn có cô! Tới đây, mấy người bước thêm một bước nữa thử xem!”

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đơ cứng người, tên cầm đầu cười lên ha hả. “Nhanh, mau xếp tiền lên xe, chúng tôi đi.” Mấy tên tráng hán cầm tiền rồi bước nhanh ra ngoài. Cô bé bị tên cầm đầu bắt giữ vẫn cứ nhìn chằm chằm Lăng Thành.

Ra đến bên ngoài, đám người này lên một chiếc xe MiniBus, tăng tốc chạy về hướng khu vực ngoại thành. Bọn cướp vừa đi, tất cả mọi người trong sảnh lớn đều nhẹ nhàng thở ra. Lâm Tuyết không chút do dự, đạp giày cao gót xông ra ngoài. Kết quả còn chưa đi tới cửa, Lâm Tuyết lại quay trở lại, đến trước mặt Lăng Thành vội vàng nói: “Lăng Thành, anh có thể… có thể lái xe đưa tôi đuổi theo bọn hắn không?”

A? Lăng Thành dở khóc dở cười, bả vai hắn còn đang đổ máu đây này! “Cô gọi điện thoại cho cục cảnh sát đi, chỉ có hai người chúng tôi thì không an toàn.” Lăng Thành không nhịn được nói. Hắn cũng muốn cứu đứa bé kia chứ. Thế nhưng chuyện này không đơn giản như vậy! Lúc này cần phải bình tĩnh, không thể dâng mạng của mình cho bọn cướp được.

“Không được, chúng tôi nhất định phải đuổi kịp bọn hắn.” Lâm Tuyết sốt ruột giậm chân một cái: “Nếu không nhanh lên chúng tôi sẽ không tìm được bọn hắn, chỗ ẩn nấp của bọn hắn rất bí mật. Đến lúc đó cô bé kia khẳng định sẽ dữ nhiều lành ít! Đám người kia coi sinh mạng như trò đùa đó! Lăng Thành, anh lái xe cùng đi với tôi, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.