“Đến đây đi, Lăng Thành, anh ngồi chỗ này.” Lâm Tuyết không để ý tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh, kéo cái ghế bên cạnh ra, quay về phía Lăng Thành cười nói. Lăng Thành vốn định quay người đi, nhưng nhìn thấy thành ý của Lâm Tuyết, bèn hờ hững ngồi xuống. “Tuyết Nhi, sao em lại kết bạn với hắn?” Bây giờ, Hách Kiến đã lấy lại tinh thần, gương mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Lâm Tuyết hỏi. Lâm Tuyết khẽ thở phào, kiên nhẫn giải thích nói: “Hách Kiến, làm phiền anh về sau đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong nữa được không? Trong mắt em, người người bình đẳng, Lăng Thành là con rể ở rể nhà họ Tống thì làm sao? Em không thể kết bạn với anh ấy hay sao?”
Hách Kiến có chút yên lặng. Lâm Tuyết lắc đầu, từ trong túi lấy viên Thần Tiên đan kia ra: “Hách Kiến, không phải anh kẹt ở Võ Sư tầng năm rất lâu rồi sao? Viên đan dược có thể làm cho anh đột phá bình cảnh này chính là Lăng Thành cho đó.”
Sao cơ? Nghe được lời Lâm Tuyết nói, đám người trong phòng lại sợ hãi thán phục một lần nữa. Trong số mấy tên con nhà giàu này, có mấy người cũng là người tu luyện, có điều chỉ có thể coi là người mới, vừa mới bước vào hàng ngũ của người tu luyện. Dù sao nhà bọn họ đều có tiền, trưởng bối trong nhà tình nguyện bỏ ra nhiều tiền để bọn hắn trở thành người tu luyện. Bọn hắn cũng đều biết, người tu luyện muốn đột phá một cảnh giới sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn.
Nghe nói Thần Tiên Đan có thể khiến người ta đột phá bình cảnh, tất cả mọi người vốn cảm thấy hứng thú. Nhưng mà Lâm Tuyết lại nói, Thần Tiên Đan này là Lăng Thành cho. Vừa nghe thấy thế, tất cả mọi người đều mất hứng thú với viên đan dược này. Một tên con rể ở rể thì sao có thể có loại đan dược này được? Ha ha, nếu như quả thật có loại đan dược này thì không biết có bao nhiêu người tình nguyện bỏ nhiều tiền ra mua đâu! Bọn hắn không dám chế giễu Lâm Tuyết, chỉ có thể quay ra giễu cợt Lăng Thành.
Hách Kiến cũng ngẩn ra, hắn vốn nghe nói Thần Tiên Đan rất thần kỳ. Có điều nghe thấy đây là Lăng Thành cho, hắn ngay lập tức cười ra tiếng. Nhận lấy Thần Tiên Đan mà Lâm Tuyết đưa cho, hắn cầm viên đan dược trên tay, sau khi nhìn kĩ thì nói: “Viên đan dược vớ vẩn này có thể giúp tôi đột phá bình cảnh? Thật là buồn cười.”
Nói đến đây, Hách Kiến nghiêm túc quay về phía Lâm Tuyết nói: “Tuyết Nhi, tính cách em ngay thẳng, rất dễ dàng bị người ta lừa. Anh đoán, sở dĩ em có thể đột phá đến Võ Tướng không phải là do tác dụng của viên đan dược nát này, mà là bởi vì em tu luyện vừa khéo đến ngưỡng đột phá, vì vậy mới có thể đột phá! Trên đời này làm gì có loại đan dược như vậy chứ? Nếu không, chẳng phải tất cả mọi người đều có thể nhẹ nhõm đột phá đến Võ Tướng hay sao.”
Nói xong, Hách Kiến tùy ý vứt viên đan dược lên trên bàn. Lâm Tuyết ngay lập tức sốt ruột: “Em nói thật mà, việc em đột phá đến Võ Tướng thật sự có liên quan đến Thần Tiên Đan mà.” Hách Kiến cười lạnh một lần nữa: “Tuyết Nhi, tên này tuyệt đối là lừa em đó, em kẹt tại Võ Sư tầng năm nhiều năm như vậy, cuối cùng có chỗ lĩnh ngộ rồi đột phá, đây là kết quả từ sự cố gắng của chính em, chẳng liên quan gì đến viên đan dược đó cả, chỉ là vừa khéo thôi.”
Nói đến đây, Hách Kiến nhìn Lăng Thành, ánh mắt dần trở nên âm u lạnh lẽo: “Đồ ăn bám, tôi mặc kệ anh tiếp cận Tuyết Nhi là có mục đích gì, tôi cảnh cáo anh, về sau cách xa cô ấy một chút, hiểu chưa? Nếu không, tôi sẽ khiến cho anh không sống ở thành phố Đại Phong này được nữa.” Mấy tên ngồi bên cạnh Hách Kiến cũng nhao nhao cười lạnh phụ hoạ. “Nghe thấy không? Có một số người anh không với tới được đâu.” “Thức thời một chút, về sau đừng có cầm mấy thứ này đi lừa người nữa, đừng có lại gần chị dâu tụi này.”
Mẹ nó, cái tên Hách Kiến này chỉ sợ còn chưa biết, vừa rồi vì để có được viên Thần Tiên Đan này mà Lâm Tuyết đã phải cầu xin hắn như thế nào đâu. Nếu không phải nể mặt Lâm Tuyết, ông đây cũng sẽ không ngồi ở đây. Loại Thần Tiên Đan này, người như Dương Long cũng phải bỏ ra 200 tỷ cùng một cái nhẫn ngọc để mua. Ông đây cho không cậu một viên, cậu không vui vẻ nhận lấy thì cũng thôi đi, thế mà lại còn châm chọc khiêu khích tôi?
Nghĩ thầm, Lăng Thành cười lạnh, đứng lên: “Nếu cậu đã nói nó là giả, vậy thì trả lại cho tôi đi.” Hách Kiến nhìn cũng không thèm nhìn viên đan dược trên bàn, khẽ cười một tiếng: “Mau lấy đi đi, còn muốn tôi đưa tận tay anh à, tôi còn sợ làm bẩn tay tôi đó.” Âm thanh vừa dứt, trong phòng khách vang lên một trận tiếng cười. Ánh mắt Lăng Thành tối đen, đang định cầm Thần Tiên Đan lên.
Ngay lúc này, Lâm Tuyết cuối cùng không nhịn được nữa, bước lên phía trước một bước, cầm lấy Thần Tiên Đan, đưa tới trước mặt Hách Kiến một lần nữa: “Hách Kiến, nếu anh còn tin em thì ăn viên Thần Tiên Đan này vào, nếu anh không tin em, em và Lăng Thành sẽ đi ngay ngay lập tức.” Lúc nói những lời này, Lâm Tuyết nghiêng đầu nhìn Lăng Thành một chút, bên trong ánh mắt mang theo lúng túng cùng áy náy.
Trong lúc nhất thời, nhìn thấy động tác của Lâm Tuyết, không ít người trong phòng khách một lần nữa trợn tròn mắt. Cái tên con rể ở rể này rốt cuộc cho Lâm Tuyết ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến cho cô tin tưởng như thế? Hách Kiến bây giờ cũng có chút lúng túng. Có điều nhìn thấy Lâm Tuyết thật sự tức giận, Hách Kiến cũng không thể làm gì khác, nhận lấy đan dược, cho vào miệng nuốt xuống.
“Được thôi, xem như tôi nể mặt Tuyết Nhi, tôi không làm khó anh nữa.” Sau khi ăn Thần Tiên Đan, Hách Kiến như cười như không mà nhìn Lăng Thành, tìm chủ đề nói chuyện: “Nghe nói dạo gần đây anh tìm được một công việc, cụ thể là việc gì vậy, hôm nào mấy anh em đi cổ vũ cho anh một chút.” “Làm công cho người ta thôi.” Biểu lộ của Lăng Thành hờ hững, trả lời lại. “Ha ha, đi làm công cho người khác.” Hách Kiến cố ý gật đầu nói.
Ngay sau đó, nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên, thấy Lâm Tuyết vừa rồi rất tức giận, Hách Kiến nói chuyện cũng bớt phóng túng đi một chút, có điều vẫn tìm đủ loại chủ đề, cố ý khiến cho Lăng Thành xấu mặt. Mấy tên con nhà giàu kia cũng anh một câu tôi một câu phối hợp theo. Lâm Tuyết khuyên cũng không khuyên được, rất là đau đầu, bèn tìm cớ đi toilet.
Lâm Tuyết vừa đi, Hách Kiến bèn nhảy cỡn lên. “Tên nhóc, nếu tôi mà là anh thì đã sớm xéo đi rồi, anh còn không biết xấu hổ ở lại đây à? Anh có biết đây là chỗ nào không? Đây là khách sạn Viên Ngọc Phương Đông, khách sạn sang trọng nhất toàn bộ thành phố Đại Phong, anh có thân phận gì, có tư cách gì mà ăn cơm ở đây?”
Mấy tên công tử bột ngồi bên cạnh cũng vỗ bàn một cái. Bạn gái của bọn hắn, thời điểm nhìn Lăng Thành cũng không nhịn được mà che miệng cười khẽ. “Đúng vậy, vừa rồi có chị dâu ở đây nên chúng tôi giữ cho anh chút thể diện. Anh thật sự cho rằng có thể kết bạn với bọn tôi à?” “Cút đi, có thể để anh ở lại trong phòng lâu như thế là đã quá lắm rồi.” “Cũng chỉ là một tên con rể đi ở rể nhà vợ mà thôi, anh lại tự coi mình là nhân vật lớn gì chắc, anh trả nổi phí dụng ở đây không?”
Lăng Thành không nói chuyện, chỉ là cười một tiếng: “Hách Kiến đúng không, cậu thật đúng là người cũng như tên nhỉ, thối nát không chịu được.” Hách Kiến vỗ bàn một cái: “Mẹ kiếp, có giỏi thì anh nói lại lần nữa xem nào?” Lăng Thành giang tay ra, cười nói: “Ỷ vào trong nhà có ít tiền bọ, cũng không tự biết mình là người nào, chỉ ăn một bữa cơm ở Viên Ngọc Phương Đông, còn tưởng mình cao siêu hơn người chắc? Cậu không phải thối nát thì là cái gì?”
Biểu lộ của Hách Kiến cứng đờ, ánh mắt trầm xuống. Mấy tên nhà giàu khác cũng đều sửng sốt, bắt đầu có chút hăng hái đánh giá Lăng Thành. Tên này đầu óc có vấn đề à. Dám dùng cái giọng đó nói chuyện với Hách Kiến? Xem ra là ở nhà họ Tống bị đè nén đã lâu, muốn tìm một chỗ phát tiết một chút. Có điều, anh hôm nay tìm sai đối tượng để phát tiết rồi. Muốn đổ lên đầu Hách Kiến? Đây không phải là mang lại phiền phức cho bản thân sao?
Hách Kiến cắn răng nói: “Hở? Thú vị nha, một tên ăn bám lại dám xem thường chúng tôi.” Nói xong, ánh mắt Hách Kiến nhìn thẳng vào Lăng Thành, khiêu khích nói: “Này anh, không phải là anh muốn nói cho tôi biết cái khách sạn Viên Ngọc Phương Đông này là của anh chứ, ai nha, tôi sợ quá đi.” Vừa mới nói xong, trong phòng khách vang lên một tràng cười chế giễu.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, không để ý đến hắn mà là trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số của Cẩm Tiêu Quân. “Ngài Lăng.” Đột nhiên nhận được điện thoại của Lăng Thành, Cẩm Tiêu Quân có chút bất ngờ. Lăng Thành không nói nhảm, quay về phía điện thoại nói thẳng: “Tôi đang ở Viên Ngọc Phương Đông, cậu tới đây một chút, số phòng là 666.”
Nói xong những lời này, Lăng Thành trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tiếp tục việc còn dang dở, bưng lên một ly trà chậm rãi uống. Gương mặt Hách Kiến đầy đùa cợt: “Này anh kia, gọi cho ai vậy? Không phải là vợ của anh chứ? Hay là nhân vật lớn nào của nhà họ Tống vậy? Ha ha ha!” “Loại người như hắn, xảy ra chuyện một cái, không gọi cho vợ của mình thì còn gọi cho ai nữa?” “Ha ha ha!”Không biết ai nói tiếp một câu, toàn bộ phòng khách lần nữa vang lên một trận tiếng cười.
Lăng Thành vẫn thưởng thức trà như cũ, coi như không nghe thấy. Thái độ của Lăng Thành làm cho Hách Kiến cực kỳ khó chịu, đang muốn tiếp tục đùa cợt, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Ngay lập tức, Cẩm Tiêu Quân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen sải bước đi vào. Cẩm Tiêu Quân vừa xuất hiện, phòng khách trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, mấy tên nhà giàu đều câu nệ đứng lên. Cẩm Tiêu Quân cũng là nhân vật nổi danh tại thành phố Đại Phong. Hắn làm sao tới phòng này?
Mấy tên nhà giàu đều rối rít nhìn về phía Hách Kiến. Đúng rồi, nhất định là đến tìm Hách Kiến, trong số những người đang ngồi ở đây cũng chỉ có nhà họ Hách có tư cách bàn chuyện làm ăn với Cẩm Tiêu Quân. Hách Kiến cười hắc hắc, hai ngày trước ba nói có một hạng mục muốn tìm Cẩm Tiêu Quân nói chuyện, bây giờ xem ra hạng mục này đàm phán thành công rồi, ha ha! Mấy cô gái trên bàn cơm tuy đều có bạn trai, có điều đều nhìn Hách Kiến một cách đầy ngưỡng mộ.