Tuyệt Đại Con Rể

Chương 38: Có vấn đề!




Cùng lúc đó, Tiêu Diệu Vân cùng Tống An Nhiên đều cảm thấy chân nhũn ra! Hắn ta làm sao có thể giám định món đồ cổ trong tin đồn kia được? Nhìn thấy Tiêu Thanh Sơn đầy mặt kích động, hai cô gái làm sao có thể nghi ngờ được nữa?

“Haizz, nói nhiều như vậy, mấy người rốt cuộc có muốn mua hay không vậy?” Lúc này, gã đầu trọc vẫn luôn ở bên cạnh chờ câu trả lời của Tiêu Thanh Sơn đã hơi mất kiên nhẫn rồi. Lăng Thành âm thầm nở nụ cười. Cái tên này, chỉ sợ là người ngoài nghề, mang theo một cái bảo vật vô giá tới Cổ Vận Các mà lại chỉ cần 50 triệu? Lại nghĩ tới dưới đáy bình sứ, vừa rồi anh phát hiện ra vết bùn đất còn lưu lại, đây chính là món cổ vật vừa mới được khai quật ra đó, gã trọc đầu này có vấn đề. Cái bình này gã từ đâu mà có được? Lăng Thành nhíu chặt lông mày.

“Mua, mua!” Gã đầu trọc vừa mới nói xong, Tiêu Thanh Sơn đã liên tiếp gật đầu, tựa hồ sợ đầu trọc đổi ý. Sau đó quay đầu sang phía Vương Bình hô lên: “Nhanh, nhanh trả tiền cho ngài đây!” Nói xong bèn thận trọng nâng bình sứ lên, bảo Tiêu Diệu Vân lấy ra một cái rương rồi cất kỹ.

Giờ phút này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ gương mặt đầy vẻ hâm mộ. Cùng lúc đó, ánh mắt nhìn Lăng Thành rõ ràng cũng không giống lúc trước nữa. Tên nhóc này giấu nghề sâu thật đó. Vương Bình giao xong tiền, đầu trọc lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản, sau đó đầy mặt mừng rỡ rời đi.

Lúc này Tiêu Thanh Sơn nhìn Lăng Thành ôn hòa nói: “Lăng Thành, thật không nghĩ ra, ở lĩnh vực đồ cổ này cậu còn có trình độ cao như vậy, Diệu Vân quả nhiên không nhìn lầm người! Đúng là tuổi trẻ tài cao mà!” Nhận được tán dương, Tiêu Diệu Vân nhàn nhạt nở nụ cười. “Hôm nay cậu giúp bác Tiêu đây mua được bảo bối, buổi tối bác mời khách, hai chúng ta phải uống mấy chén đó, thấy sao nào?” Tiêu Thanh Sơn vẻ mặt gấp gáp nhìn Lăng Thành, đưa ra lời mời. Là Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình đó. Loại bảo vật trong lời đồn, thế mà lại rơi xuống tay mình. Lúc này tâm tình của Tiêu Thanh Sơn hoàn toàn không thể dùng hai từ kích động để hình dung được nữa, thực sự là vui đến phát cuồng.

Mà cùng lúc với sự hưng phấn đó, Tiêu Thanh Sơn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Lăng Thành. Trước kia chỉ biết là tên nhóc này là con rể ở rể nhà họ Tống. Lại không nghĩ rằng hôm nay tại Cổ Vận Các của nhà mình lại khiến người khác kinh ngạc như thế. Nhất định phải nói chuyện với hắn tử tế một chút!

Nhưng mà đối mặt với lời mời của Tiêu Thanh Sơn, Lăng Thành lại giống như là mất hứng. Bởi vì lực chú ý của Lăng Thành bây giờ đều đặt trên người cái gã đầu trọc kia. “Uống rượu? Ngày khác đi ạ, cháu còn có chút việc, cháu xin phép đi trước ạ.” Nhìn theo gã đầu trọc đi về phía đầu phố, Lăng Thành nhanh chóng nói ra một câu, bèn vội vã đi ra khỏi Cổ Vận Các. Mấy người Tiêu Thanh Sơn cùng Tiêu Diệu Vân hai mặt nhìn nhau, đều thấy hơi nghi hoặc một chút, không rõ Lăng Thành sao lại vội đi như vậy.

Ra đến bên ngoài, nhìn thấy đầu trọc còn chưa đi xa, Lăng Thành bèn nhìn một chút rồi đi theo. Đầu trọc thành công bán bình sứ lấy tiền, vừa vui mừng vừa hết sức cảnh giác, vừa đi vừa ngó dọc ngó ngang, tựa hồ rất sợ bị người nào để mắt tới. Rõ ràng là biểu hiện của sự có tật giật mình. Thấy đầu trọc cảnh giác như vậy, Lăng Thành không dám theo sát quá.

Qua một cái giao lộ, nhìn thấy đầu trọc lên một chiếc xe MiniBus, xe quay đầu một cái rồi chạy hướng nội thành phía bắc, Lăng Thành âm thầm nhíu mày, nhanh chóng quay trở lại khởi động chiếc Audi R8 của mình. Tính năng của xe thể thao quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp, rất nhanh sau đó Lăng Thành đã đuổi kịp cái xe MiniBus kia. Có điều vì phòng ngừa bị phát hiện, Lăng Thành rất cẩn thận duy trì khoảng cách giữa hai xe.

Nửa giờ sau, Lăng Thành đi theo chiếc xe đó đi tới Bắc Sơn. Bắc Sơn là một ngọn núi hoang chưa được khai thác của thành phố Đại Phong, nơi này còn là một bãi tha ma, hồi trước rất nhiều gia đình nghèo khó trong nhà có người chết, không có tiền làm đám tang, bèn tìm đại một chỗ ở Bắc Sơn rồi chôn xuống.

Lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, sắc trời dần dần tối lại. Tại mảnh đất trống trên một cái dốc thoải, xe minibus ngừng lại, sau đó tài xế cùng gã đầu trọc đi xuống, men theo đường núi đi lên. Lăng Thành không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tắt máy xuống xe, đi theo phía sau.

Gió núi không ngừng thổi tới, nhìn trong bụi cỏ hai bên đường núi thỉnh thoảng lộ ra một ngôi mộ, Lăng Thành trong lòng không khỏi run rẩy. Hai người này, sẽ không phải là đào đồ vật của người chết trong mấy ngôi mộ hoang ở đây chứ? Chẳng lẽ, cái bình Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình kia chính là từ trên núi này đào ra?

Trong lòng suy nghĩ vậy, bèn nghe được phía trước có động tĩnh. Lăng Thành nhanh chóng bước nhanh hơn, trốn ở phía sau một cái cây lặng lẽ quan sát. Mà Lăng Thành vừa nhìn đã có chút sửng sốt. Chỉ thấy mười mấy người, trong tay cầm đủ loại xẻng sắt cùng búa, đang đào bới một cái mộ phần, ai nấy đầu cũng đầy mồ hôi, hăng say làm việc.

Trong số mười mấy người đó, có một tên đàn ông mặt đầy râu quai nón, rõ ràng là cầm đầu, không ngừng chỉ huy đám người kia. Lúc này nhìn thấy đầu trọc trở về, râu quai nón hỏi: “Cường Tử, về rồi à, sao rồi?” Ha ha, tên trọc đầu này tên là Cường Tử? Cường Trọc Đầu à? Vừa nghe đến kiểu xưng hô này, Lăng Thành trốn ở phía sau cây suýt chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, cái tên này cũng buồn cười quá đi.

Đầu trọc đầy mặt hưng phấn giơ điện thoại lên lắc lắc: “Bán rồi, được những 50 triệu lận đó.” “Cmn, cái bình kia đáng tiền như vậy á?” Râu quai nón khẽ giật mình, lập tức lộ ra sự mừng rỡ khó mà khắc chế được. Những người khác đang làm việc ở chung quanh cũng không kiềm chế được sự kích động. “Ha ha, lão đại, xem ra chúng ta không có chọn sai chỗ mà.” “Đúng vậy đó, chúng ta kiểu này là sắp phát tài còn gì.”

Thấy bọn họ chỉ lo nói chuyện, công việc trong tay đều ngừng lại, râu quai nón cười mắng một câu: “Làm sao lại dừng rồi? Vừa mới đào ra một cái bình nhỏ đã đáng giá như vậy, bên trong chắc chắn còn có đồ tốt, nhanh chóng làm việc, tranh thủ đào ra được nhiều đồ tốt một chút.”

Đám người đáp lời, tiếp tục đào. Nhìn thấy tình huống này, Lăng Thành trong lòng cũng khó mà bình tĩnh được. Cái bình Tuyết Nhạn Vân Thủy Bình kia, thực sự là từ nơi này đào ra. Xem ra cái mộ này không đơn giản chút nào. Có điều bị đám người này đào loạn một trận, nhỡ đâu văn vật bị phá hư thì làm sao? Đó đều là của báu tổ tông lưu lại đó! Làm sao bây giờ?

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được râu quai nón thét lên một tiếng: “Ai lén lén lút lút ở đằng đó? Đi ra đây!” Lăng Thành trong lòng cả kinh. Xong rồi, bị phát hiện rồi. Lăng Thành đang định từ phía sau cây đi ra, đúng lúc này, chỉ thấy râu quai nón sầm mặt lại, trực tiếp đi về phía một cái cây khác cách đó mười mấy mét.

“Mấy người thật to gan, thế mà lại dám trộm mộ, mấy người đây là đang phạm tội đó, đều ngừng tay lại cho tôi.” Không đợi râu quai nón tới gần, bèn nghe được phía sau gốc cây kia truyền ra một tiếng kêu khẽ.

Mẹ nó, còn tưởng rằng bản thân bị lộ. Nghe được tiếng kêu khẽ kia, Lăng Thành âm thầm thở phào. Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy một thân ảnh dịu dàng gợi cảm từ phía sau gốc cây kia đi ra. Lăng Thành lập tức có chút sửng sốt. Trên khuôn mặt tinh tế kia trải đầy sương lạnh, đôi tròng mắt lộ ra uy nghiêm không hề sợ hãi, không phải Lâm Tuyết thì còn là ai trồng khoai đất này nữa? Cô ta sao lại ở chỗ này?

Lâm Tuyết nhíu chặt lông mày, hôm nay lúc tan việc từ cục cảnh sát về, nhìn thấy một nhóm người lén lén lút lút lên Bắc Sơn, dựa vào kinh nghiệm trinh sát nhạy bén, Lâm Tuyết dự cảm đám người này sẽ làm chuyện xấu, bèn theo lên núi. Bởi vì sau khi tan việc, Lâm Tuyết đã đổi lại quần áo bình thường, cũng không mang đồ phòng thân, cho nên nhìn thấy nhóm người này lại đang trộm mộ, Lâm Tuyết không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn đợi ở đó để tìm cơ hội gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin trợ giúp. Kết quả tin nhắn còn chưa được gửi đi đã bị đám người râu quai nón phát hiện rồi.

Giờ phút này, nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của Lâm Tuyết, râu quai nón ngẩn ngơ, những người khác ở chung quanh, cũng trợn cả mắt lên nhìn. “Ấy chà? Cái nơi rừng hoang núi vắng như này lại mọc ra được một người đẹp thế kia.” Râu quai nón lấy lại tinh thần, cười híp mắt nhìn Lâm Tuyết, nói. Mấy người nhóm đầu trọc nhao nhao trêu ghẹo. “Đờ mờ, đẹp không tưởng nổi luôn á.” “Có phong thái của ngự tỷ ghê đó, đẹp quá đi.” “Có được cô gái này, giảm mười năm tuổi thọ cũng được luôn!”

Nghe thấy lời đồng bọn nói, râu quai nón cười hắc hắc, nhìn chằm chằm Lâm Tuyết nói: “Người đẹp, mấy an hem chúng tôi đây, làm việc đến mức buồn tẻ nhàm chán quá nè, có muốn chơi đùa với chúng tôi không?” Lâm Tuyết tức giận ngực phát run, mắng: “Mồm miệng sạch sẽ chút cho tôi, tôi cho mấy người biết, tôi là đội trưởng đội hình sự thành phố Đại Phong đó.” Nói xong những lời này, Lâm Tuyết quay về phía đám người đầu trọc phẫn nộ quát: “Để tất cả đồ vật trong tay xuống cho tôi, từng người đứng ngay ngắn lên.”

Nghe nói như thế, đám người râu quai nón đều ngớ người một cái, sắc mặt có chút kiêng kỵ. Đã nghe nói tới thành phố Đại Phong có một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp, hóa ra chính là cô ta! Râu quai nón nắm chặt nắm đấm, nhếch miệng lên lộ ra nét cười lạnh: “Hóa ra là người đẹp cảnh sát à.”

Khi đang nói chuyện, râu quai nón âm thầm hất tay, mấy người bọn đầu trọc bèn lặng lẽ xông tới. “Mấy người muốn làm gì?” Lâm Tuyết nghiêm nghị quát lên. Râu quai nón trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: “Cô nói xem.” Cmn, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót! Loại tình huống này, cũng không thể từ bỏ chống cự khoanh tay chịu trói chứ hả?

Âm thanh vừa dứt, bọn đầu trọc bèn trực tiếp lao đến. Trong nháy mắt đó, Lâm Tuyết trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, không đợi đối phương tới gần, thân thể cô đã động rồi. “Ái da.” Không thể không nói, thân là đội trưởng đội hình sự, thân thủ của Lâm Tuyết vẫn rất không tệ, thời gian ngắn ngủi không đến mấy giây, mười mấy người đã bị cô đánh ngã. Có điều suy cho cùng cũng không chịu nổi đối phương nhiều người, rất nhanh sau đó, Lâm Tuyết không chú ý một cái, đã bị râu quai nón thành công đánh lén, dùng dây thừng gắt gao trói lại. “Đội trưởng đội hình sự thì như thế nào? Còn không phải cũng bị tôi chế phục đấy à? Há há, đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, chờ lát nữa chúng tôi đào xong bảo bối sẽ chơi đùa với cô tử tế!” Sau hi trói Lâm Tuyết lại, râu quai nón cười híp mắt mở miệng, đôi mắt không ngừng dò xét Lâm Tuyết từ trên xuống dưới.

Lâm Tuyết hung hăng nhìn chằm chằm râu quai nón: “Ông chớ đắc ý, đám các người ấy à, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!” Lúc này Lâm Tuyết tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể mềm mại không ngừng phát run, dạng như vậy muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

Râu quai nón trực tiếp nhìn đến ngây người, hai giây sau đó, bèn cười ha hả, giọng điệu lộ ra mấy phần tàn nhẫn cùng bạo ngược: “Ha ha, còn dám đối cứng với tôi à? Còn muốn bắt chúng tôi? Đợi lát nữa sẽ khiến cô lĩnh hội được niềm vui thú của việc làm đàn bà, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ở đây chôn cô xuống, xem cô làm sao bắt người nữa.”

Lâm Tuyết vô cùng tức giận, cắn chặt môi. Bản thân cô là đội trưởng đội hình sự thành phố Đại Phong, ở trong đội nói một không hai, ở trước mặt người ngoài cũng là nữ vương cao cao tại thượng. Mà lúc này, thế mà lại bị một tên đầu lĩnh nhóm trộm mộ dùng lời nói làm nhục, cái này bảo cô làm sao chịu cho nổi?

“Chậc chậc, đám người mấy người thật đúng là lớn mật, trộm mộ thì thôi không nói, còn háo sắc như thế.” Đúng lúc này, từ nơi không xa truyền đến một âm thanh chậm rãi ung dung. Lâm Tuyết cùng bọn người râu quai nón lập tức nhìn sang phía đó, chỉ thấy Lăng Thành đầy mặt tươi cười đứng ở đó.

“Là anh?” Thấy người kia là Lăng Thành, Lâm Tuyết vừa mừng vừa sợ. Đồng thời lại có chút lo lắng. Đám người này không khác gì một lũ liều mạng, rơi vào trong tay bọn họ chắc chắn không ổn. Cho nên một giây sau, Lâm Tuyết lo lắng hô: “Nhanh lên, mau chạy đi, báo cảnh sát!” Nhưng mà Lăng Thành không nhúc nhích, cơ bản không có ý muốn chạy.

Râu quai nón nhíu mày đánh giá Lăng Thành, lạnh lùng nói: “Mày là đứa nào?” Vừa dứt lời, đầu trọc đầy mặt yên lặng chỉ vào Lăng Thành: “Cmn, mày không phải là cái tên giám bảo sư của Cổ Vận Các kia à?” Giám bảo sư? Chỉ một thoáng, Lâm Tuyết cùng râu quai nón và những người khác đều ngẩn ra. Cái gì giám bảo sư cơ? Lâm Tuyết chỉ biết là, người đàn ông này là con rể ở rể nhà họ Tống.

“Anh mau đi đi mà!” Lâm Tuyết cấp bách không nhịn được, nhìn Lăng Thành hô. Kết quả là lúc này chỉ thấy râu quai nón từ trong túi móc ra một viên thuốc, lập tức nhét vào trong miệng Lâm Tuyết! “Mày câm miệng cho tao.” Râu quai nón cười bỉ ổi nói: “Chúng tao giải quyết tên nhóc này trước, sau đó sẽ chăm sóc đến cô.” Lâm Tuyết bị cưỡng ép nuốt viên thuốc kia xuống, cảm giác có chút run chân: “Ông cho tôi ăn cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.