Tuyệt Đại Con Rể

Chương 1: Tin Tức Bất Ngờ




“Lăng Thành, mau đến đây và đem chậu nước rửa chân này đổ đi”.

Ba người phụ nữ vừa mới rửa chân xong, đang ngồi trên trên chiếc ghế sô pha lông trắng mềm mại. Từ xa nhìn lại, ba người phụ nữ mỗi người một vẻ, xinh đẹp, gợi cảm và tinh tế. Một trong số ba người phụ nữ này, chính là vợ của Lăng Thành.

Nghe thấy những lời phân phó của vợ mình, Lăng Thành bước tới, khom lưng lần lượt đem ba chậu nước rửa chân đi đổ mà không dám mở miệng phàn nàn nửa câu.

Đơn giản chính là vì anh ta là người ở rể. Kết hôn ba năm, anh đến ở rể cũng ba năm, nhưng trong căn nhà này anh không có một địa vị nào cả.

Chỉ cần là anh sai, thì dù cho có là một chuyện nhỏ thì anh cũng sẽ bị vợ và mẹ vợ mắng chửi một trận ra trò.

Ở trong căn nhà này, Lăng Thành không có một chút tiếng nói nào cả, địa vị của anh còn không bằng cả một con chó.

Anh đã cùng Tống Giai Kỳ kết hôn ba năm rồi nhưng giữa hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả đến ngón tay của Giai Kỳ anh ta cũng cũng chưa từng được chạm qua.

Mỗi lần đi ngủ, Lăng Thành đều phải ngủ dưới nền đất, vì Tống Giai Kỳ lúc nào xem thường anh ta. Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng ở đều là những công việc mà hàng ngày Lăng Thành phải làm.

Có một lần, trong lúc nấu cơm, anh không để ý lỡ làm rơi vỡ một cái bát, kết quả là anh bị vợ cằn nhằn đến thê thảm. Lại có lần, vào buổi tối lúc đi ngủ, nửa đêm anh dậy đi vệ sinh, anh vô tình làm cho Giai Kỳ tỉnh giấc.

Tống Giai Kỳ không nói một lời nào, trực tiếp vung tay lên và giáng vào của anh ta một cái tát rất mạnh. Đó là lần đầu tiên trong đời Lăng Thành bị đánh như vậy.

Từ hồi nhỏ tới bây giờ, ngay đến cả cha mẹ anh cũng không nỡ ra tay đánh anh, thế mà! Anh vô cùng tức giận nhưng lúc đó lại không dám nói câu gì ngoài việc không ngừng xin lỗi Tống Giai Kỳ, đêm hôm đó, anh ta bị phạt quỳ cả một đêm.

Ba năm, ba năm ròng rã, Lăng Thành dường như cảm thấy bản thân mình cũng đã quen với loại cuộc sống như thế này rồi! Ai bảo số kiếp của anh là phận đi làm con rẻ chứ.

Thống khổ nhất là, trong suốt ba năm, dù cho anh có sớm chiều thủy chung son sắc, ngay cả anh ta cũng chẳng có chỗ nào thua kém Tống Giai Kỳ cả, vậy mà Tống Giai Kỳ suốt ngày chỉ xem thường anh ta, coi anh ta như là một thứ phế vật vậy.

Lăng Thành, anh vốn cũng là cậu chủ của nhà họ Lăng. Ba năm trước đây, Lăng Thành đã dùng số tiền 800 triệu chỉ để mua 8% cổ phần công ty dầu thô Kinh Bắc. Lúc đó từ trên xuống dưới mấy trăm người nhà họ Lăng đều chỉ trích Lăng Thành, có người nói anh ta điên rồi, có người nói anh ta có âm mưu móc sạch tiền của dòng họ.

Sau buổi họp mặt dòng họ khẩn cấp, tất cả những người có quyền hạn trong dòng họ đều thống nhất với nhau trục xuất Lăng Thành ra khỏi dòng họ nhà họ Lăng, không chỉ có thế mà ngay cả cha mẹ anh cũng sẽ bị trục xuất đi, cả gia đình sẽ bị xóa tên trong gia phả của dòng họ.

Trong ba năm này, Lăng Thành thật sự đã nhìn thấu được rất nhiều mối quan hệ. Tất cả anh em bằng hữu, bạn bè trước đây, bây giờ đều tìm mọi cách để tránh mặt và rời xa anh ta.

Để duy trì cuộc sống anh ta chỉ có thể lựa chọn lên cửa làm rể, những chuyện này anh ta chưa từng nhắc tới bao giờ ngay cả đến Tống Giai Kỳ là vợ của anh ta cũng chưa từng biết đến.

“Chị Giai Kỳ, chị dạy dỗ chồng đúng là không tệ chút nào!” Uyển Đình em gái thân thiết của Tống Giai Kỳ nói.

Tống Giai Kỳ nghe vậy liền nhếch mép cười khểnh một cái lạnh nhạt: “Lăng Thành ư! Nhìn thấy anh ta chị liền cảm thấy phiền não, người khác đều là gả vào gia đình giàu có danh giá.

Còn chị thì lại ngược lại, lại phải lấy cho một tên vô dụng, nhìn bộ dạng nghèo túng, dơ bẩn của anh ta, nào có khác một tên bần nông nghèo khổ không chứ.

Ngày mai là ngày hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống, chỉ nghĩ đến việc phải đến cùng anh ta thôi chị đã cảm thấy vô cùng mất mặt rồi”.

Mặc dù nghe rõ mồn một những lời vợ mình nói nhưng Lăng Thành chẳng phản ứng lại cũng chẳng phàn nàn gì, chỉ lẳng lặng vào phòng đem hết chỗ quần áo bẩn đi bỏ vào máy giặt, tiện tay anh ta mang luôn bộ quần áo ngày mai anh muốn mặc tham gia buổi họp mặt lớp cấp ba đi giặt luôn, dù sao cũng đã rất lâu không họp lớp nên anh ta nghĩ mình cũng phải ăn mặc sạch sẽ một chút. Trong đầu đang nghĩ đến chuyện ngày mai, điện thoại của anh ta bỗng nhiên reo lên, anh móc chiếc điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn đến từ một dãy số điện thoại với đuôi sáu số tám, anh vô cùng ngạc nhiên, nhíu chặt lông mày, đây chẳng phải là số điện thoại của nhà họ Lăng sao?

Khi mở nội dung tin nhắn anh ta càng ngạc nhiên hơn, “Cậu chủ Thành, van xin cậu hãy cứu giúp dòng họ Lăng, dòng họ Lăng bây giờ đang gặp vấn đề về tài chính, xin cậu hãy ra tay giúp đỡ”,

Lăng Thành chau mày khó hiểu, ba năm trước, chính cả dòng họ đã đuổi cả nhà anh ra đường, khiến anh ta trắng tay.

Bây giờ, trong tay anh ta chẳng có gì, trong túi mỗi ngày chỉ có 200 nghìn đồng, dòng họ cần sự trợ giúp về tài chính, tìm anh ta có ích gì chứ? Anh ta đang ngẩn người suy nghĩ, thì điện thoại lại bỗng reo lên lần nữa, lại một tin nhắn đến.

Gì?!

Ôi mẹ ơi!nhìn thấy nội dung tin nhắn Lăng Thành thiếu chút nữa là nhảy dựng lên rồi, với tốc độ chưa từng có anh ta chạy vào phòng lấy ra tấm thẻ của ngân hàng Vọng Cơ.

Tấm thẻ ngân hàng này, đã vứt không ròng rã ba năm rồi, tấm thẻ này chính là tất cả những gì anh có.

Mỗi một tấm thẻ của ngân hàng Vọng Cơ này đều có một chuyên viên tư vấn riêng. Anh ta vội vàng rút điện thoại ra và bấm số gọi đến nhân viên phục vụ. Tại đầu dây bên kia: “ Alo! Chào anh Lăng, tôi có thể trợ giúp được gì cho anh?”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Nhanh, nhanh, nhanh, cô hãy tra cứu giúp tôi xem số tài khoản còn dư trong tấm thẻ ngân hàng này của tôi”.

Lăng Thành vội vã nói. “Anh vui lòng chờ trong giây lát ạ!”

Cô nhân viên chậm rãi nói. Ngay sau đó vài giây, cô nhiên viên liền nói tiếp: “Anh Lăng, số tài khoản còn dư trong thẻ của anh khá lớn, chúng tôi cần xác minh tài khoản, anh vui lòng đến cửa VIP của ngân hàng, trình thẻ căn cước công dân và thẻ ngân hàng, sau đó chúng tôi sẽ tra cứu giúp anh ạ!”.

“Hahaha, số dư trong thẻ ngân hàng khá lớn?! Hahaha!Thật không ngờ, ba năm trước vì lần đầu tư này mà mình bị đuổi ra khỏi dòng họ, không ngờ tới ba năm sau khoản đầu tư này lại đem đến cho mình một niềm vui bất ngờ như vậy!” Lăng Thành vô cùng vui mừng nói.

Đúng lúc đó Tống Giai Kỳ và Uyển Đình nghe được câu chuyện của anh ta.

“Cũng không biết là trong tấm thẻ này hiện tại rốt cuộc là có bao nhiêu tiền!

Chị Giai Kỳ, chị nhìn bộ dạng mừng rỡ của anh ta kìa, anh ta lại còn gọi điện đến nhân viên phục vụ để tra số dư của mình chứ! Hahaha! ”

Uyển Đình không nhịn được vừa nói vừa cười nhìn về hướng Tống Giai Kỳ. Uyển Đình căn bản là không dừng được, cô ta nheo mắt nhìn Lăng Thành một cách đầy khinh thường và nói: “Lăng Thành anh biết khái niệm 500 triệu là gì không? Chị Giai Kỳ mỗi ngày chỉ cho anh 200 nghìn đồng. Nếu anh móc ra được 500 triệu, tôi sẽ gọi anh một tiếng “cha” luôn đó! Hahaha!”.

“Có thật không?” Lăng Thành nhẹ nhàng mỉm cười đầy ẩn ý. “Vậy thì cô hãy nhớ kỹ những lời mà chính miệng cô nói ra hôm nay đó”.

Lúc này, Tống Giai Kỳ ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, cô tỏ vẻ khó chịu, cái tên Lăng Thành này đầu óc có phải có vấn đề không chứ? Một thân nghèo túng mà cứ ở đây ăn nói hàm hồ, nhìn bộ dạng của anh ta Tống Giai Kỳ thực sự cảm thấy phiền phức, cô hằn giọng lên: “ Thôi! Anh mau cút đi, đừng ở đây gây chướng mắt cho tôi”.

Lăng Thành “Ồ” lên một tiếng, cũng không nói thêm câu gì cả.

Trong khi ngủ Lăng Thành nghe được tiếng gọi của bà Tịnh Lâm- mẹ vợ của anh, nhưng anh ta lại tưởng là mình mơ, lật người một cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Kết quả là liền ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, bà Tịnh Lâm bước vào, không nhịn được đá vào anh ta một cái, khiến đầu Lăng Thành đau tới mức nổ đom đóm mắt.

Anh ta tức khắc bật dậy, nhanh chóng thay quần áo và lái chiếc xe điện của mình đi, đứng chờ dưới cổng để đưa Tống Giai Kỳ đến chỗ làm. Tống Giai Kỳ bây giờ đang vô cùng sốt ruột và bực bội trong người, bởi vì công ty bây giờ đang thiếu vốn xoay vòng, cần gấp 500 triệu vốn đầu tư, nhưng hiện tại không thể nào tìm được người đầu tư mới, công ty rất có nguy cơ phải đóng cửa.

Chính vì vậy mà công ty phải tổ chức một cuộc họp cổ đông, cô với cương vị như một vị tổng giám đốc, cô nhất định phải có mặt. Thế nhưng, lúc sáng khi xuống cổng mới chợt nhớ ra rằng ôtô của cô đã bị Uyển Đình mượn đi, vạn bất đắc dĩ mới để cho Lăng Thành đưa đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.