Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 427: Đánh Úp




Ads
Liên Lão gia tử liền lộ ra biểu tình vui mừng.

Cổ thị lại liếc mắt nhìn Chu thị một cái, chỉ thấy Chu thị
trừng mắt nhìn Liên Lan Nhi một cái, trong ánh mắt lại không có cơn tức giận
chân chính. Sau đó, Chu thị lại xoay mặt đi, nhưng lại chưa nói gì bác bỏ lời của
Liên Lan Nhi. Cổ thị đáp một tiếng, bảo Tươởng thị cùng nàng đi ra.

Không ngờ Liên Lan Nhi lại nói chuyện giúp các nàng? Đáng lẽ
nàng nên giống Chu thị và Liên Tú Nhi, trừng mắt lạnh với các nàng mới đúng?

Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn Liên Lan Nhi với cặp mắt khác
xưa. Đây mới là Liên Lan Nhi trong truyền thuyết, giỏi nhất làm người a.

“Như thế nào chỉ có mấy người các ngươi tới đây, lão Tam
cùng lão Tứ sao chưa đến?” Chu thị lại mặt bình tĩnh đặt câu hỏi.

“Tam bá bắt đầu làm việc ở trên núi, nói là không xin nghỉ
được.” Ngũ Lang liền thay Trương thị hồi đáp, “Nhà chúng con, cha vốn định đến,
nhưng mà mấy ngày nay huyện nha phái người đến đo đạc đất, thế nào cũng phải có
cha ở đó. Nên con cùng Tiểu Thất xin nghỉ vài ngày ở trường, theo mẹ và muội đến,
thăm ông nội, bà nội, rồi đem quà cưới cho lão cô.”

Ngũ Lang nói chuyện, Trương thị liền không mở miệng, chỉ phụng
phịu ngồi ở chỗ kia.

Cùng một lời, từ miệng Ngũ Lang nói ra, lại không giống với
Trương thị nói. Chu thị không muốn gặp Trương thị, thì Trương thị nói như thế
nào, đều bị Chu thị bới móc. Nhưng mà Ngũ Lang là cháu trai ruột thịt của Liên
gia, tuy rằng tuổi nhỏ, nay đi đến đây, hắn có thể đứng ở phía trước Trương thị,
che gió che mưa cho mẹ, đệ đệ và muội muội của hắn.

Chu thị mắng Liên Thủ Tín, mắng Trương thị, nhưng cho tới
bây giờ đều là mắng thuận miệng, thậm chí Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi nàng
cũng mắng, nhưng mà đối với Ngũ Lang và Tiểu Thất, mặc kệ là giáp mặt, hay là
sau lưng, bà còn chưa nói qua cái gì.

Chẳng qua, đừng tưởng rằng đây là Chu thị đặc biệt trân trọng
Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Chu thị dù bá đạo hơn nữa, nhưng tại thời đại này, quan điểm
nam tôn nữ ti đã khắc sâu ở trong đầu của bà rồi. Con là bà sinh, nàng có thể
đúng lý hợp tình bắt bí, cũng gây khó dễ được. Nhưng cháu trai thì không giống.
Đây cũng là vì sao thái độ bà đối với con dâu và cháu dâu khác nhau.

Đơn giản mà nói, đây chính là trí tuệ sinh tồn của Chu thị.

Một nữ nhân, ở hoàn cảnh nam tôn nữ ti, ích kỷ, thủ đoạn giảo
hoạt sinh tồn. Với Liên Lão gia tử kia, bà là người vợ giá sống cùng hơn nửa đời,
Liên Lão gia tử sẽ cho bà thể diện. Ở trước mặt con, bà càng vất vả công lao
càng lớn, mẹ ruột ân đức tề thiên, con cái phải nghe bà.

Mà đến trước mặt nhóm cháu trai trong nhà. Bà phải là bà nội
từ ái. Từ ái này đương nhiên là giả bộ, cùng so sánh với thái độ Chu thị đối
đãi người khác, thái độ bà đối đãi tôn tử và cháu dâu thật sự có thể coi là là
từ ái. Nhóm cháu trai với tổ mẫu từ ái, tự nhiên cũng có thể là hiếu thuận báo
ơn.

Chu thị đối với Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín chưa có tới.
Trong lòng thập phần tức giận, chỉ cần Trương thị mở miệng, bà liền chuẩn bị thống khoái mà mắng một trận. Nhưng mà mở miệng
trả lời bà là Ngũ Lang, hơn nữa Ngũ Lang còn nói có tình có lí, điều này làm
cho lời bà chuẩn bị mắng người bị chặn lại.

Nhìn Chu thị sắc mặt giống như táo bón, Liên Mạn Nhi cúi đầu,
miễn cho để người ta thấy nàng nhịn không được khóe miệng nhếch lên.

“Huyện nha muốn đo đạc đất? Là ngày nào bắt đầu?” Liên Lão
gia tử liền thân thiết hỏi Ngũ Lang, “Cha con một người ở nhà, có lo được hay
không?”

Ngũ Lang liền cùng Liên Lão gia tử nói chuyệ đo đạc đất.

“… Một mình cha. Qủa thật có chút bận rộn, nói là đến lúc
đó, xem có thể mời Ngô Tam thúc cùng Gia Hưng ca lại đây giúp đỡ hay không?”
Ngũ Lang nói.

“Đúng, có hai người bọn họ ở bên cạnh, mấy đứa cũng có trợ lực….
Cửa hôn nhân này kết tốt a.” Liên Lão gia tử liền gật đầu nói.

Chu thị ở đằng kia nghẹn nửa ngày, rốt cục nhịn không được.

Liên Thủ Tín không có tới, thì có lý do. Hơn nữa Ngũ Lang
còn xin phép rồi đến đây, xem ý tứ của Liên Lão gia tử, bà muốn mắng người một
phòng Liên Thủ Tín này, sợ là Liên Lão gia tử sẽ ở phía trước ngăn cản. Như vậy
Liên Thủ Lễ thì sao?

“Lão Tam này đồ tang lương tâm, ” Chu thị hung tợn mắng,
“Cái gì mà bắt đầu làm việc, không xin nghỉ được, cho là ta già rồi hồ đồ hả? Hắn
không phải là không muốn, mà sợ chậm trễ công việc. Luyến tiếc tiền công kia! Hắn
không đến, thì vợ hắn đâu? Bọn họ tổng cộng chỉ có một mình Liên Tú Nhi này là
muội muội, xuất giá chuyện lớn như vậy. Hai cái đồ chết mất lương tâm, một chút
tình nghĩa đều không có. Trọng ánh mắt bọn họ, làm gì có lão bất tử chúng ta, ở
nhà không chừng còn rủa chúng ta kia. Cũng không sợ báo ứng, một đôi tuyệt hậu
khí…”

Tuyệt hậu khí, là lời nói của hộ nông dân người ta mắng người
không có con trai. Tuy rằng không có một chữ thô tục, nhưng là mắng ác độc nhất.
Mẹ ruột mắng con trai ruột là tuyệt hậu khí…

Mấy người Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt một cái, ai cũng
không có hé răng.

Muốn nói ngoan độc, ai có thể qua Chu thị.

“Quá đáng…” Liên Lão gia tử ra tiếng quát bảo Chu thị ngưng
lại.

Chu thị thấy Liên Lão gia tử thay đổi sắc mặt, Liên Lan Nhi ở
bên cạnh lại nháy mắt với bà, bà mặc dù chưa xả hết cơn tức, nhưng cũng ngậm miệng.

“Bà nội các con liền tính tình này, bộc tuệch. Các con đều đừng
để trong lòng, cho dù nghe một chút, qua tai liền quên đi.” Liên Lão gia tử lại
nói với Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.

Liên Mạn Nhi hiểu được, Liên Lão gia tử ý bảo các nàng, trở
về không thể nói lại lời nói của Chu thị cho Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị nghe.
Các nàng có thể nói cái gì, chỉ có thể hàm hồ đáp ứng.

Mọi người lại nhàn thoại một hồi, nhiều là Ngũ Lang, Liên Mạn
Nhi, Tiểu Thất cùng Liên Lão gia tử nói chuyện, Trương thị ngồi ở kia, rất ít
xen mồm. Đây là theo đường đi, mấy mẹ con thương lượng tốt lắm. Đến bên này, ở
trước mặt Liên Lão gia tử và Chu thị, tận lực để Ngũ Lang lên tiếng, nói chuyện
tập trungvào Liên Lão gia tử. Trương thị chỉ cần ngồi ở kia, nghiêm mặt là được.

Nói một hồi, Liên Mạn Nhi đã mở một cái bao hành lý, từ bên
trong lấy ra một cái bọc được bọc thật kín.

“Nội, đây là thuốc lá rời cha và mẹ mua cho người.” Liên Mạn
Nhi mở bao ra, đưa cho Liên Lão gia tử.

“Một vườn thuốc lá rời trong nhà kia, cha cùng Tam bá cắt,
phơi nắng tốt lắm, vốn tính lúc nào đó nhờ người mang đến. Nhưng Kế Tổ ca đem
bán, nói là lấy tiền ở bên này mua cũng thế. Thuốc lá rời chỗ nào đều giống
nhau, đây là cha mẹ con mua, nghĩ đế nội lúc nào nhớ nhà, liền hít hương thuốc
lá rời này.” Ngũ Lang nói.

“Nội, thuốc lá rời kia, cha nói là phơi nắng cho nội, ca, tỷ
của con cùng con, chúng con đều giúp đỡ trải thuốc, giúp đỡ phơi nắng.” Tiểu Thất
nói.

“Tốt, tốt.” Liên Lão gia tử tiếp nhận thuốc lá rời, liên
thanh nói.

Các nàng đã ở trong phòng ngồi này một hồi, Liên Mạn Nhi tự
nhiên phát hiện, Liên Lão gia tử một ngụm thuốc cũng chưa hút, tẩu thuốc vẫn
không rời tay kia, cũng không biết đã đi nơi nào.

Liên Mạn Nhi lại từ trong bao quần áo lấy ra hai cái bao bố
đến.

“… Đây là quà cưới Tam bá cùng Tam bá mẫu tặng lão cô, cái
này là quà cưới chúng ta tặng lão cô.”

“Là quà cưới lão Tam, lão Tứ cho Tú Nhi. Mẹ, Tú Nhi, mau đến
xem xem.” Liên Lan Nhi đã tiếp hai cái bao bố, phóng tới trước mặt Chu thị, lôi
kéo Chu thị cùng Liên Tú Nhi xem.

Chu thị ngồi xếp bằng ngồi, liền chậm rãi mở bố bao ra đến.
Trước là một phần lễ của Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị.

Một đôi bao gối tơ lụa, hai cái chăn, đều là sắc đỏ thẫm vui
mừng, Chu thị lấy tay lật lật, liền ném tới một bên, hiển nhiên là tức giận.

Sau đó, bà lại mở ra một phần của nhà Liên Mạn Nhi ra, một
đôi bao gối tơ lụa, hai cây vải, đều là vải tốt tốt. Chu thị sắc mặt liền nhu
hòa một ít, chẳng qua, phát hiện trừ bỏ cái này ra, liền không có gì thêm nữa,
thì sắc mặt của bà lại âm trầm.

“Lão Tam bọn họ không biết xấu hổ không cần mặt mũi, kêu
nghèo thì cũng thôi. Các ngươi thì sao, chuyện đại sự này của Tú Nhi , các
ngươi chỉ đưa một chút đồ vậy hả?” Chu thị thẳng thắt lưng, hướng về phía
Trương thị phát tác nói, “Các ngươi mở ra cửa hàng, mỗi ngày tiền ào ào vào,
chính mình xây nhà lớn, đốt đáy nồi rất
vẻ vang, các ngươi thu vào như biển, tùy tiện xuất ra một hai thứ, vậy mà tiếc
sap?”

“Ngươi đừng giả không biết gì.” Chu thị thấy Trương thị
không nói lời nào, liền chỉ vào nàng mắng, “Hiện tại ngươi là đương gia, ngươi
làm tẩu tử, ngươi chính là làm như vậy hả? Vì tiền đen lòng, tâm sói, ngươi đây
là ghi hận…”

“… Chúng con chính là hộ nhà nông, lễ này xuất ra, nói thế
nào cũng là tốt nhất. Hắn Tam bá cùng Tam muội phân gia, phần lễ này, đã tiêu hết
mấy tháng tiền công bọn họ. Chúng con cũng là phân gia, năng lực cũng chỉ như vậy
thôi. Người luôn chê chúng con là hộ nông dân, phân lễ đốt đáy nồi của người,
còn không bằng cái này.” Trương thị chặn đứng lời nói của Chu thị.

“Người nói con ghi hận gì? Người không nói, con thiếu chút nữa
đã quên, người luôn nói con còn ghi hận Tú Nhi đẩy con…” Trương thị đem lời
đang nói đề cao một ít.

“Vợ lão Tứ, đừng nói nữa đừng nói nữa.” Liên Lan Nhi sắc mặt
đột biến, vội vàng mang vẻ mặt cười hòa giải, “Mẹ không phải là tuổi đã lớn
sao, bà chính là nhớ lão Tam cùng lão Tứ, không gặp được nên trong lòng có chút
tức giận. Mẹ chỉ ác khẩu nhưng lòng dạ đôn hậu, vợ lão Tứ, muội là người nổi
danh hiền lương, mẹ tính tình xưa nay đã vậy, sao muội lại đi theo chấp nhất.
Không xem mặt tăng cũng xem mặt phật, muội mang đứa nhỏ thật xa đến đây, chẳng
phải vì chuyện tốt…”

Chu thị vốn không phản ứng, nghe xong lời Liên Lan Nhi nói,
mới đáp lại.

“Ngươi, ngươi không phải vội tới để đưa quà cưới cho Tú Nhi,
ngươi đây là báo hận a.” Chu thị đôi mắt đỏ bừng, tay run run chỉ vào Trương thị,
“Ta nói khoản cách thật xa, sao ngươi lại nguyện ý đến chứ? Còn nói ngươi không
mang thù, tâm tính tốt, đều là giả tạo, ngươi, ngươi tâm địa độc ác a…”

Chu thị tuy nói như vậy, nhưng giọng nói lại yếu đi. Liên Tú
Nhi ngồi ở một bên, hai tay xoắn góc áo, mặt xám như màu đất.

“Bà còn nói người ta, không phải là bà miệng thối à, trong
trứng gà tìm xương, ai mà không xé rách mặt với bà. Hai ngày này mọi người đều
khuyên bà như thế nào, bà đều vào tai phải ra tai trái rồi sao? Bà cứ hành hạ
đi, chuyện tốt, cũng bị bà hành hạ đến xấu đi.” Liên Lão gia tử tức đến ho
khan.

“Vợ Lão Tứ, muội đừng chấp nhặt với mẹ, bà… Chính là người hồ
đồ.”

Trương thị ngồi ở kia, trên mặt không có vẻ tươi cười, cũng
không nói.

Nhớ lại Trương thị sau khi vào nhà, cũng rất ít mở miệng,
không phản ứng gì, hiện tại mọi người nói như vậy, Trương thị vẫn là nghiêm mặt,
Chu thị lập tức liền cho rằng Trương thị lần này là có ý xấu thật, muốn phá hỏng
hôn sự của Liên Tú Nhi.

“Ta là người hồ đồ…” Chu thị quỳ gối trên kháng, giọng run rẩy
nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.