Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 293: Chú ý




Ads
Edit: Nguyettran2628

Beta: Ly Ly

“Cũng không có việc gì, dù thế nào thì cũng phải ra ruộng
làm việc thôi.” Giọng nói Tưởng thị có
chút khổ sở, hai chân dọc theo mép giường cũng vô tình co lại. Nàng bó chân từ
nhỏ, mặc dù cuộc sống lúc bé trôi qua không tính là tốt lắm, nhưng nàng cũng
chưa hề phải làm bất cứ việc nặng nhọc nào, có làm thì cũng chỉ là chút ít việc
vặt trong nhà. Sau này gả vào Liên gia, mẹ chồng là dì, cha chồnglà tú tài, chồng
cũng đi học, nàng ở Liên gia cũng không phải làm việc gì nặng nhọc.

Mấy ngày nay phải ra đồng làm việc, đối với nàng mà nói, đây
là lần đầu tiên.

Chân của nàng được bó vừa nhỏ vừa đẹp. Những năm qua lại chú
ý chăm sóc nên da rất mềm mại, mịn màng. Bình thường, đến đi đường nàng còn hạn
chế, ngày đầu tiên nàng phải ra đồng làm việc, buổi tối trở về, chân liền sưng
lên, đau cả một buổi tối. Nàng liền oán trách Liên Kế Tổ, từ khi sinh ra đến
nay, đây lần đầu tiên nàng phải chịu khổ như vậy. Nhưng oán trách cũng chẳng ích
lợi gì, Liên Kế Tổ cũng không muốn làm ruộng, nhưng lần này vẫn phải chấp nhận
ra ruộng làm việc để sống.

Nàng có nói với Cổ thị cũng vô ích. Bởi vì tình huống của Cổ
thị cũng giống với nàng, hai người là đồng bệnh tương liên. Nàng không có biện
pháp, trước đó nàng cũng nghĩ ra cách để Chu thị biết, chân nàng vì làm ruộng
mà sưng lên. Từ trước đến giờ Chu thị luôn yêu thương nàng, nhưng lần này cũng
im lặng không nói gì.

Bây giờ tình hình của Liên gia đã thay đổi, không giống như
trước kia, mà đầu sỏ bức bách các nàng phải ra ruộng làm việc, chính là Triệu
Tú Nga.

Trước kia ở Liên gia có quy củ ngầm bất thành văn, tính từ
Chu thị mà lên, những nữ nhân bó chân thì không cần phải ra ruộng làm việc,
chính Triệu Tú Nga đã dùng lời nói ép buộc Liên lão gia tử, khiến cho các nàng
bị bắt phải ra ruộng làm việc.

Các nàng bó chân, bước đi trong ruộng rất khó khăn, mệt mỏi
muốn chết, khiến cho cả người nhếch nhác không chịu nổi, có khả năng làm bao
nhiêu việc chứ?

Đây đều do Triệu Tú Nga muốn gây khó khăn cho các nàng, nàng
ấy muốn đứng một bên xem náo nhiệt.

Cho nên dù chân nàng có đau thế nào, cũng sẽ không biểu hiện
ra bên ngoài, cả ngày làm ruộng mệt nhọc thế nào, nàng cũng phải ăn mặc, dọn dẹp
thật sạch sẽ, gọn gàng, nàng không thể để cho Triệu Tú Nga cười nhạo nàng.

Bên cạnh là Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi, nên nàng cũng
không dám oán trách quá mức.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều không bó chân. Từ lúc còn
nhỏ đã phải ra đồng làm việc, bây giờ cho dù nhà các nàng đã ra ở riêng, cuộc sống
cũng đã dần tốt hơn, nhưng hai chị em các nàng vẫn theo người lớn trong nhà ra
ruộng làm việc.

Mặc dù vậy, nhưng lời nói nghẹn trong lòng đã lâu, cho dù là
Tưởng thị thông minh cũng không nhịn được thổ lộ hết.

“Làm hay không làm công việc đồng áng, chỉ cần ông nội an
bài, ta sẽ nghe theo.” Ánh mắt Tưởng thị liếc qua Đông sương phòng. “Nhưng bây
giờ, hình như chuyện nhà của chúng ta không phải do ông bà nội quyết định nữa,
mà là vợ Nhị Lang nói gì thì làm đấy. Ta gả đến đây đã nhiều năm, trong nhà
thương lượng chuyện gì, cho tới bây giờ ta chưa hề dám chen miệng vào. Đấy là
chuyện của trưởng bối và Kế Tổ ca,…. Bây giờ, nàng mới vào cửa được mấy ngày,
chuyện gì cũng muốn xen vào. Muốn bàn chuyện trong nhà, cứ coi như là luân
phiên nói chuyện, thì cũng không đến phiên nàng nha.”

“Nàng ấy nói thì hay lắm, giống như rất quan tâm lo lắng,
nhưng trên thực tế lại làm ngược lại. Cái gì mà chân bó cũng phải ra đồng làm
việc, nếu không phải nàng ta đang mang thai, thử hỏi xem nàng ta có dám lớn tiếng
như thế không?”

“Không cho Nhị Lang ra đồng làm việc, lại bắt hắn lên núi
làm thuê, nói là kiếm thêm tiền đem về cho gia đình. Ai mà không biết, từ lúc
nàng trở lại, mỗi ngày Nhị Lang phải lên núi làm việc vất vả như thế nào, tiền
đem về nhà lại càng ngày càng ít. Ngày nào nàng ta cũng ăn không ngừng, vậy tiền
ấy ở đâu ra? Nhị Lang thường vụng trộm xin nghỉ làm, lên trấn trên mua đồ ăn
cho nàng, Kế Tổ ca nhìn thấy không chỉ một lần.

“Những năm qua, ta chưa từng mất mặt như thế bao giờ, vậy mà
nàng…. Ngày đó, các muội không có ở hiện trường, không biết có nghe thấy hay
không, nàng mắng ta cũng được đi, nhưng ngay cả vợ của đại bá, nàng cũng dám chỉ
vào mặt mà mắng. Chuyện tình cụ thể, ta sẽ không nói với các muội, hai muội vẫn
còn là tiểu cô nương chưa lấy chồng, nghe vào chỉ thêm bẩn lỗ tai. Bây giờ,
nàng ta không thèm để ý đến thể diện nữa rồi.”

“Mấy năm nay, tuy trong nhà cũng xảy ra nhiều chuyện không
may, nhưng ít ra mọi người vẫn còn hòa thuận…. Chính nàng huyên náo không nói,
lại còn xúi giục người khác, khiến cho cả nhà đều không được yên ổn…”

Tưởng thị nói ra được nỗi khổ tâm chất chứa trong lòng, cảm
thấy thoải mái rất nhiều. Vợ chồng Tứ phòng và mấy đứa trẻ Mạn Nhi đều là người
rất đôn hậu. Nói chuyện gì với các nàng, cũng không sợ các nàng lan truyền ra
ngoài, hoặc là khích bác sau lưng.

Dĩ nhiên, Liên Mạn
Nhi có phần khác biệt, Tưởng thị liếc nhanh qua Liên Mạn Nhi. Mọi người trong tứ
phòng, dù thế nào, cũng sẽ không nói lung tung với người khác. Nhưng nếu có người
chọc đến Liên Mạn Nhi, thì tiểu cô nương này cũng chẳng quan tâm đến chuyện gì,
mà phản kháng.

Vì vậy, lúc có Liên Mạn Nhi ở đây, nàng nói chuyện cũng sẽ để
tâm chút ít. Có điều theo nàng thấy, thì cả nhà Liên Mạn Nhi cũng không thích
Triệu Tú Nga, cho nên nàng mới không cố kỵ mà nói như vậy.

“Hai người các muội muốn diện mạo có diện mạo, muốn năng lực
có năng lực, sau này nhất định sẽ tìm được nhà chồng tốt, sẽ không gặp phải những
chuyện lộn xộn như thế này.” Tưởng thị cười nói.

“Đại tẩu, tỷ nói như vậy chỉ là cố ý dỗ cho chúng ta vui vẻ
thôi.” Liên Mạn Nhi cố tình nghiêm mặt nói.

“Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, Chi Nhi sắp đến tuổi cập kê rồi. Mấy
năm nay, ta quan sát mấy cô nương xung quanh, nói về diện mạo, tính tình, không
ai có thể so sánh với Chi Nhi.” Tưởng thị cười nói. “Ta thấy chờ qua khoảng thời
gian bận rộn này, thì bà mai đạp hỏng cửa nhà của tứ thúc mất.”

“Đại tẩu, tỷ nói gì vậy.” Liên Chi Nhi liền đỏ mặt.

“Đại tẩu nói theo kinh nghiệm mình có, năm đó, cánh cửa nhà
đại tẩu, nhất định cũng bị nhiều người đạp nát.” Liên Mạn Nhi liền cười trêu.

“Tiểu nha đầu, muội còn dám truê chọc ta.” Tưởng thị cũng cười.
“Ta đây là nói thật, Chi Nhi….”

“Vợ Kế Tổ?” Vừa lúc đó, phía ngoài truyền đến tiếng Liên Tú
Nhi gọi.

“Cô tìm ta rồi.” Tưởng thị vốn đinh nói thêm, suy nghĩ một
chút, vẫn đứng lên. “ Ta đi trước, chờ có thời gian rảnh rỗi, sẽ lại tìm hai muội
nói chuyện.”

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi liền đưa Tưởng thị ra ngoài.

Liên Tú Nhi đứng ở cửa chính phòng, nhìn thấy Tưởng thị đi
ra từ Tây sương phòng, phía sau là Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi, trên mặt ba
người đều mang theo ý cười, sắc mặt nàng nhất thời đen lại.

“Vợ Kế Tổ, ngươi làm gì đi đến đó lâu vậy? Nội ngươi tìm
ngươi lâu như vậy, sao ngươi lại im lặng không lên tiếng?” Giọng nói Liên Tú
Nhi cực kỳ không tốt, bình thường nàng không nói với Tưởng thị như vậy.

Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi liếc nhau một cái, tuy vừa rồi
các nàng để ý nghe Tưởng thị kể khổ. Nhưng nếu Tú Nhi tìm Tưởng thị, các nàng
nhất định sẽ nghe được.

“Cháu qua liền.” Tưởng thị nhanh chóng đi tới chỗ Liên Tú
Nhi. “Cháu muốn may đế giày cho Kế Tổ, nhưng lại không có chỉ thích hợp, tìm rất
lâu mới tìm được….Cô, vừa lúc cháu tìm được một kiểu hoa mới, rất thích hợp để
thêu quần mới cho cô mặc…..”

Vẻ mặt Liên Tú Nhi lúc này mới nhu hòa trở lại, bất quá vẫn
trừng mắt nhìn Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi một cái, sau đó bị Tưởng thị kéo vào
trong phòng.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi quay trở lại phòng, thì Triệu
Tú Nga ở Đông Sương phòng đi tới.

“Cả nhà chúng ta chỉ có nàng, đợi thời cơ là lặn mất tăm. Cô
được nàng dỗ dành, lúc nào cũng xoay quanh nàng, ông bà nội có chuyện gì cũng
thiên vị nàng.” Triệu Tú Nga ngồi đúng chỗ Tưởng thị vừa mới ngồi, cười lạnh
nói. “Ta là người thẳng tính, học không được bộ dạng của nàng. Không có biện
pháp, khắp nơi bị thua thiệt.”

“Lúc nào cũng nói ta không tốt, đều nói nàng là người tốt đẹp.
Ai bảo nàng ta luôn ra vẻ làm người tốt cơ chứ? Ngoài mặt thì giống như Bồ Tát,
nhưng sau lưng lại toàn chủ ý xấu xa. Chi Nhi, Mạn Nhi, hai muội còn nhỏ tuổi,
chưa hiểu chuyện, nên không biết lợi hại của việc này. Bảo ta lợi hại, ta chính
là có gì nói đấy, là người ngay thẳng. Người thật sự lợi hại, là người trước mặt
dỗ dành ngươi, nhưng sau lưng lại đem ngươi đi bán, ngươi ngây thơ còn giúp nàng
kiếm tiền nữa kìa.”

“Nàng hận ta, ta cũng biết. Không phải nói ta nói chuyện bất
công, khiến ông nội bắt các nàng phải ra ruộng làm việc sao? Đây không phải
chuyện nên làm từ sớm sao? Hai muội từ nhỏ không phải đã ra ruộng làm việc rồi
sao? Nhà đại lão gia bọn họ, chỉ biết ăn mà không biết làm. Nàng ta lớn hơn các
muội, tại sao các muội có thể làm, mà nàng lại không thể? Các muội phải ra ruộng
làm việc, còn bọn họ lại ngồi ở nhà chờ người ta dâng lên tận miệng, bọn họ
cũng có mặt mũi như chúng ta, sao lại nhẫn tâm như vậy.”

“Mấy năm qua, không phải chúng ta vẫn cung ứng cho vợ chồng
bọn họ sao? Đã vậy còn không biết đủ, còn muốn ta và Nhị Lang tiếp tục cung ứng
cho nàng, chẳng lẽ sau này ta sinh đứa bé ra, vẫn tiếp tục cung ứng cho bọn họ
sao? Ta nhổ vào, nàng nghĩ tốt đẹp quá đi.”

Tưởng thị hàm súc, Triệu Tú Nga thì thẳng thắn, hai người đều
có lý lẽ riêng.

Liên Mạn Nhi vỗ trán, chẳng lẽ đây chính là chị em bạn dâu đấu
đá nhau trong truyền thuyết sao?

Triệu Tú Nga rất biết cách nói chuyện, đầu tiên chê bai Tưởng
thị một cách thậm tệ, sau đó lại nói đến chuyện nàng sống cũng không dễ dàng
gì. Nhưng ngay sau đó đề tài lại thay đổi, chuyển đến trên người Liên Chi Nhi.

“Năm nay Chi Nhi đã mười sáu tuổi đi, Tứ thúc, Tứ thẩm cũng
nên bắt đầu an bài hôn sự rồi nhỉ. Đã coi trọng nhà ai rồi, kể cho chị dâu nghe
một chút đi?” Vẻ mặt Triệu Tú Nga bát quái hỏi.

“Chị dâu Tú Nga, tỷ nói gì vậy?” Nhắc đến chuyện này, Liên
Chi Nhi liền lộ vẻ xấu hổ.

“Ta cũng không phải là người ngoài, kể cho ta nghe một chút
thì có sao. Chị dâu là người từng trải, có thể đóng góp ý kiến giúp muội.” Triệu
Tú Nga lại càng tỏ vẻ hứng thú. “ Ta nghe Nhị bá nương nói, ngày đó nhà lão Kim
giúp nhà muội trồng trọt đi, ai u, con la đã là gì, mà khiến cho mọi người phải
chú ý…”

“Chị dâu Tú Nga, cha mẹ muội nói, tỷ tỷ còn nhỏ, chuyện làm
mai cũng không gấp gáp. Không cho phép chúng ta nói đến chuyện này.” Liên Mạn
Nhi liền ngăn cản lời của Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga đang nói vui vẻ, bị Liên Mạn Nhi cản lại thì có
chút mất hứng. Nàng mất hứng thì cũng muốn người khác phải mất hứng theo.

“Muội…” Triệu Tú Nga vốn định châm chọc Liên Chi Nhi và Liên
Mạn Nhi vài câu, há miệng nói một chữ muội, liền đem nhưng lời định nói nuốt trở
lại, nàng nhớ lại tình cảnh ngày đó Liên Mạn Nhi đối phó với Chu thị.

Không nên chọc vào Liên Mạn Nhi.

“Lúc nào Lão Kim cũng nói cuộc sống nhà lão rất tốt. Bên
ngoài thì khoe khoang ầm ầm nhưng căn bản không có chuyện như thế. Ta nghe cha
ta nói, trấn trên có người kể chuyện về lão Kim. Lão vốn xuất thân là thổ phỉ,
giết người phóng hỏa, chuyện gì cũng dám làm. Mấy con trai của lão, ai cũng
không được học hành tử tế, rượu chè, bài bạc, chơi gái mọi thứ đều thông thuộc.
Bên ngoài thì tốt đẹp, nhưng trong nhà lại không ra gì, đối với con dâu không
đánh thì mắng. Cô nương nhà ai gả vào đó đều phải chịu khổ, không cẩn thận còn
mất mạng.”

Liên Mạn Nhi có chút giật mình, không ngờ nhà lão Kim lại tệ
đến thế.

“Lời của ta, câu nào cũng là sự thật, người khác sợ nhà bọn
họ nên mới không dám nói. Nếu là người khác, ta cũng sẽ không nói những chuyện
này ra.” Triệu Tú Nga nói.

“Nhà bọn họ tốt hay xấu, không liên quan đến chúng ta.” Liên
Chi Nhi nói

“Đúng, nên như vậy.” Triệu Tú Nga gật đầu.

Tiễn Triệu Tú Nga đi, Liên Mạn Nhi liền rơi vào trầm tư.

“Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, sao các nàng lại quan tâm đến hôn sự
của tỷ như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.