Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 145: C145: Kế hoạch thử thách tiểu tế tương lai




Tiểu tế: con rể

Sau khi Uông Trí Viễn theo hai người trở về nhà thì mới biết được lý do vì sao mà Phó Sâm lại nhất quyết muốn mua tất cả sáu bộ chuông cửa. Mới đầu quả thật Uông Trí Viễn có hơi bị sốc, không giấu được kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ cơ ngơi hiện tại của Phó gia, nhưng là rất nhanh sau đó liền che dấu lại, hắn thầm nghĩ cũng không có gì quá khó hiểu cả, bởi hắn đã từng nghe nói rằng tiểu muội của Phó Miểu là người cực kì có năng lực, không giống như người bình thường. Mua căn nhà lớn như vậy để ở, tự nhiên là có nội tình gì đó.

Càng đi vào trong, hắn càng cảm giác trong lòng có đôi chút thấp thỏm. Tuy rằng Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai mỗi khi gặp mặt đều biểu hiện rất thân thiết, nhưng hắn vẫn có chút không được tự nhiên.  cảm giác này thứ nhất là đến từ sự rộng lớn quá mức của tòa nhà này, thứ hai chính là do nội tâm của hắn hồi hộp quấy phá. Vừa đi vừa rướn thẳng người hơn, hắn không tự giác sợ người Phó gia đối với hắn lưu lại ấn tượng không tốt.

Cứ như vậy, Uông Trí Viễn cứ vừa suy nghĩ miên man, vừa giúp Phó gia lắp xong chuông cửa, tuy nhiên do số lượng quá nhiều nên hắn cũng thể làm một mạch xong hết luôn mà vẫn còn sót lại một phần, sau đó hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đến làm nốt.

Biết được Uông gia hiện tại đang ở ngay trong đại viện của đại học Bắc Kinh, cách đây cũng không quá xa. Vương Thục Mai bèn vui vẻ giữ hắn ở lại ăn cơm tối, sau đó mới để hắn trở về. Ăn xong còn kêu Phó Miểu tiễn hắn ra tận cửa.

Hai người an tĩnh đứng ở ngõ nhỏ, im lặng không nói gì, ngay tại thời điểm Uông Trí Viễn cảm thấy được có lẽ lần này chính mình phải ôm thất bại trở về thì Phó Miểu nhẹ nhàng mở miệng nói một câu, dọa cho hắn sững cả người lại. Một lát sau hắn tiến lên, lập tức mừng rỡ như điên, vứt hết sạch tất cả các loại cảm giác thấp thỏm, hồi hộp, bất an suốt từ chiều đến giờ ra sau đầu.

"Ngươi...ngươi có thể lặp lại lần nữa không?".

"Ta nói là có thể!".

Phó Miểu giờ này mới trả lời câu hỏi lúc trưa của hắn, lúc đó hắn hỏi nàng là hắn có thể gọi nàng bằng nhũ danh hay không.

"Thật sự???".

"Thật sự! Như thế nào, ngươi muốn đổi ý?".

Phó Miểu trừng lớn hai mắt, làm bộ dáng tức giận.

"Ta cầu còn không được ấy chứ! Như thế nào còn nói đến chuyện đổi ý hay không?".

Uông Trí Viễn nhanh chóng bộc bạch, phân trần, còn kéo tay Phó Miểu lại, nắm chặt, gắt gao không bỏ. Phó Miểu cố giãy dụa mấy lần không được, đành phải đứng yên, mặc kệ cho hắn nắm.

"Vậy vì sao từ lúc vào nhà, trông ngươi lúc nào cũng có vẻ thấp thỏm bất an như vậy? Nhìn qua như kiểu giây sau liền muốn chạy trốn luôn thế?!".

Phó Miểu cũng đã sớm nhìn ra cảm xúc của Uông Trí Viễn.

"Ngươi vẫn luôn để ý đến ta có phải không?".

Hai mắt Uông Trí Viễn nghe Phó Miểu nói xong thì càng sáng rực hơn.

"Ân...Thôi được rồi! Ngươi nên trở về nhà đi, cũng muộn rồi đấy!".

Phó Miểu có cảm giác hai tay và trên mặt mình sắp bị hun nóng cháy mất rồi, cố tình lấy lý do đánh trống lảng để nhanh chóng đuổi hắn đi.

"Hảo! Ngày mai ngươi cứ ở nhà chờ ta nhé. Ta sẽ đến lắp nốt chỗ chuông cửa còn lại."

Uông Trí Viễn buông tay Phó Miểu ra, lưu luyến không rời mà cáo biệt cùng nàng.

"Được! Ta đi vào đây, ngươi nhớ chú ý an toàn."

"Ân! Ta biết rồi! Ngươi mau vào trong đi!".

Phó Diễm cùng Phó Sâm đứng sau cánh cửa, xem trọn vẹn toàn bộ quá trình vừa rồi, thấy Uông Trí Viễn rời đi rồi thì nhanh chóng quay người, chạy vào trong nhà. 

Sau khi đóng cửa lại, Phó Miểu đứng ở sân hô một tiếng với mọi người đang ngồi trong sân rằng nàng đã tiễn người xong, rồi nàng cũng trực tiếp trở về phòng của mình. Phó Sâm và Phó Diễm tránh ở phòng Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai bên cạnh thông qua cửa kính bằng thủy tinh xuyên thấu, chăm chú quan sát vẻ mặt của Phó Miểu.

"Ngươi xem bộ dáng hai người các ngươi kìa, nhất là ngươi đấy Tiểu Kim, muội muội thì ta không nói, ngươi là đại nam nhân lại đi rình mò lén lút như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa hả?".

Vẻ mặt Vương Thục Mai cực kì xem thường, nhìn Phó Sâm vừa nhìn vừa mắng.

"Nương a! Ngươi một chút cũng đều không quản hay sao? Khuê nữ của ngươi cũng đã sắp bị xú tiểu tử kia bắt cóc đi rồi!".

Phó Sâm khoa trương hô to.

"Hô to gọi nhỏ cái gì? Ta không có điếc. Ta sinh ra năm người các ngươi, có ai mà ta không quan tâm chứ hả? Ta đã sớm nhờ Tiểu Hỏa tính qua cho Tiểu Thủy một quẻ rồi, hơn nữa Uông Trí Viễn cũng là một hài tử tốt. Ta còn có lý do gì mà ngăn trở bọn chúng chứ? Khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ thì ta cũng đã sinh ra đại ca ngươi rồi đấy."

Trên tay Vương Thục Mai còn cầm một món đồ chơi của Phó Nghiêu, trực tiếp ném vào người Phó Sâm, quát hắn.

"Vậy ngươi cũng đừng có thúc giục ta nha! Đại ca so với ta còn lớn hơn hai tuổi đấy!".

Phó Sâm che đầu, ngay lập tức đem đại ca của mình bán đứng.

"Đại ca ngươi còn đang ở trong bộ đội, việc hắn tìm đối tượng còn phải cần chúng ta quan tâm hay sao? Ta nói tiểu tử ngươi lên đại học rồi thì cần phải đem việc tìm đối tượng này cân nhắc thật kĩ vào.người tốt sớm một chút, đừng làm cho ta phải quan tâm. Thật sự nếu cảm thấy lấy không chuẩn thì để ta bảo Tiểu Hỏa cũng tính luôn một quẻ cho ngươi."

(Ở bên Trung Quốc, hôm nhân của bộ đội- quân hôn rất được chỉnh phủ bảo vệ và tạo điều kiện, thời điểm này sẽ thường có những cuộc giới thiệu quy mô lớn được nhà nước tổ chức cho quân nhân cùng với những thiếu nữ trong đoàn văn công, nữ thanh niên tri thức gặp gỡ và tìm hiểu nhau, dễ hiểu là đi nhập ngũ giai đoạn này sẽ không lo ế vợ:))).

Vương Thục Mai bá đạo nói thẳng ra tính toán của mình.

Phó Sâm nghe xong thì trực tiếp muốn vịn tường té xỉu. Tính cách này của nương mình thật sự là thanh thuần thoát tục a! Ngay cả chuyện như vậy cũng đều có thể nói ra miệng luôn! Haiz. Phó Diễm đứng cạnh nghe mà buồn cười gần chết, nhị ca hẳn là trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ đến xem náo nhiệt mà không ngờ nhiệt này vô tình lại chuyển đến trên đầu hắn.

"Cha! Nương! Ngày mai Uông Trí Viễn sẽ lại đến đây, chúng ta có muốn nói hay không...".

Phó Diễm trực tiếp chuyển chủ đề, giải cứu nhị ca nhà mình.

"Hảo! Chủ ý này không tồi a! Chờ ngày mai hắn đến thì cứ làm như vậy đi. Tiểu tử này còn muốn dễ dàng đem khuê nữ của ta bắt cóc như vậy sao? Phải tạo cho hắn chút áp lực mới được."

Phó Đại Dũng cũng hiểu được, nếu cứ nhẹ nhàng đáp ứng chuyện hai người ở cùng một chỗ như vậy thì quả thật có chút qua loa. Dễ dàng có được thì chắc chắn sẽ không quá trân trọng, tình cảm trải qua thử thách khó khăn thì nay mai mới có thể lâu bền được.

"Hảo! Ngày mai để ta gọi thêm Trương Vĩ ca đến."

Phó Diễm liên tục đưa ra mấy chủ ý để thử thách tỷ phu tương lai của mình. Uông Trí Viễn hiện tại còn không biết rằng hắn chuẩn bị gặp phải áp lực như gió giật cấp mười từ người Phó gia, trong lòng vẫn còn đang vụng trộm, vui như được mùa.

"Ai ai ai.. Tiểu tử ngươi! Đi ra ngoài cả một ngày, lại còn trở về trễ như thế? Ngươi đang cười chuyện gì mà vui thế? Nói ra cho tiểu thúc cùng nghe với nào!".

Uông Lâm đi dạo ở công viên Bắc Hải cả một ngày, vậy mà không thể vô tình gặp được đối tượng của cháu trai cho nên trong lòng có chút không thuận.

"Không có gì tiểu thúc! Ta hỏi ngươi một câu nhé! Nếu về sau ngươi tìm được đối tượng rồi, nhưng nhà nàng lại cực kì nhiều tiền, thì lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?".

Cuối cùng Uông Trí Viễn cũng không nhịn được mà nói ra lo lắng trong nội tâm của mình.

"Có tiền như thế nào? Ví dụ cụ thể hơn được không?".

Uông gia cũng được coi như là thế gia, qua nhiều thế hệ tích góp từng tí một, vẫn là có chút của cải.

"Tỷ như là...có một tòa nhà năm gian ở ngay trung tâm đ ế đô ý."

"Trọn vẹn???".

Uông Lâm có chút kinh ngạc, cái này...rốt cuộc gia đình cháu dâu tương lại là làm cái gì a?.

"Trọn vẹn! Mặc dù trên danh nghĩa là của muội muội nàng. Hình như trong nhà nàng còn có một tòa nhà tam tiến nữa, vị trí cũng thực hảo."

Uông Trí Viễn chỉ biết nhiều như vậy.

"Tiểu tử ngươi đi đâu mà lại tìm được bằng hữu như vậy hả? Nhà như vậy chắc chắn là có nội tình bên trong, nhưng là ngươi cũng không kém phải không nào? Cha mẹ ngươi đều là giáo sư, tiểu tử ngươi về sau tiền đồ cũng không kém được. Sinh viên Đại học Thanh Hoa đâu phải ai cũng có thể thi đỗ được."

"Nàng cùng anh trai đều là bạn học cùng trường với ta."

Uông Trí Viễn càng nghe tiểu thúc nói thì lại càng có chút mất mát.

"Vậy hả?...vậy ngươi chỉ còn lại thứ duy nhất chính là thành tâm mà thôi, đúng rồi là thành tâm. Thứ này nhà nào cũng sẽ coi trọng cả."

Uông Lâm vừa nghe xong thì trong lòng khẳng định, nhà gái nhất định có gia thế không tồi. Mà nàng cũng là người cũng thông minh, có thể thi lên đại học thì khẳng định không sai được. Đúng với mong muốn của tẩu tử rồi còn gì.

"Haiz! Tự nhiên ta lại hỏi ngươi chuyện này làm gì a? Ngươi đến bây giờ cũng không có cái đối tượng nào. Thím tương lai của ta còn không biết đang lưu lạc ở đâu, vẫn là để ta tự mình suy nghĩ thêm xem sao. Ta đi nghỉ ngơi đây tiểu thúc!".

Uông Trí Viễn vừa nói dứt câu thì đã trực tiếp chạy thẳng lên lầu.

Uông Lâm đứng bên dưới ngay lập tức nhận một vạn điểm tổn thương từ cháu trai nhà mình.

...

Ngày hôm sau, Uông Trí Viễn đến Phó gia từ sớm, còn mua cả điểm tâm đ ến cho mọi người.

"Ai nha! Tiểu Uông ngươi thật sự là khách khí. Ta hôm nay nấu rất nhiều cháo, ngươi cũng mau tới uống một chén đi."

Phó Đại Ny đang bưng nồi cháo gạo từ phòng bếp đi ra, thấy hắn đến sớm như vậy thì niềm nở mời hắn ngồi vào bàn ăn cơm.

"Cô cô đừng khách khí! Ta chính là thuận tay mà thôi. Ngay tại ngõ nhỏ cách đây không xa có rất nhiều quán bán điểm tâm sáng, về sau người trong nhà muốn ăn thì có thể đi đến đó. Hiện tại rất nhiều người bên ngoài đã bắt đầu làm sinh ý nhỏ, so với trước kia thì tiện lợi hơn rất nhiều."

Uông Trí Viễn bưng bát cháo lên, uống một hơi.

"Cô cô làm cháo gạo mễ thật ngon! Khi mới về đế đô, ta đã suy nghĩ rất lâu, vì sao điểm tâm sáng ở đây ăn không ngon như trước, hóa ra vẫn là do gạo trong thôn ăn ngon hơn. Ở đế đô không có được cái hương vị như thế này!".

"Hảo! Ngon thì ngươi liền ăn nhiều một chút. Làm thêm một bát nữa nhé!".

Phó Đại Ny cười khanh khách, tiểu tử này nói chuyện chính là dễ nghe.

Ăn điểm tâm xong, Uông Trí Viễn liền nhanh chóng muốn động thủ, lắp nốt chuông của, nhưng là bị Phó Diễm ngăn cản.

"Trí Viễn ca! Hôm nay không cần làm vội đâu. Buổi chiều lại nói sau, giữa trưa chúng ta muốn đi nhìn qua mấy cái phòng ở, ngươi không có việc gì thì cũng cùng đi nhé!".

"Hảo!".

Uông Trí Viễn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn.

Trương Vĩ không lâu sau cũng đã tới, vừa vào cửa liền ồn ào là hắn chưa có ăn cơm.

"Tiểu Thủy! Mau đến lấy cho ta một chén cháo a! Ta còn chưa ăn sáng đâu. Ui da.. còn có cả bánh tiêu nè. Mau lấy cho ta hai cái đến đây."

Uông Trí Viễn nhìn bộ dạng tự nhiên như ở nhà của người này thì trong lòng có chút chua chua. Vì sao hắn lại muốn sai sử bạn gái của mình chứ? Hắn bèn yên lặng cầm lấy bánh tiêu, đưa cho Trương Vĩ.

"Tiểu Mộc! Đây là đồng học của ngươi hả?".

Trương Vĩ vừa ăn vừa hỏi.

"Ân! Hắn cũng là bạn học của Tiểu Thủy."

Phó Sâm thấy trò hay thì tặc tặc cười, nháy mắt mấy cái.

"A...Là như vậy sao?".

Trương Vĩ rất cơ trí, lập tức liền minh bạch vì sao hôm nay Phó Diễm lại gọi mình đến đây, vốn lần trước đã sớm hẹn nhau là đợi đến khi Phó Hâm được nghỉ mới đi xem phòng ở mà hiện tại lại đổi ý muốn đi xem luôn, ra là như vậy.

"Đi thôi! Chúng ta đi chọn một chút xem. Gần đây ta tìm được thêm mấy căn tứ hợp viện đang rao bán. Ta chuẩn bị mua thêm mấy căn nữa luôn, làm thủ tục một thể cho nó tiện! Haha!".

Cơm nước xong, Trương Vĩ liền mang theo huynh muội ba người cùng với Uông Trí Viễn ra cửa. May mắn hôm nay đến đây hắn có mượn được xe của biểu ca, bằng không hiệu quả của xuất diễn này sẽ không quá ấn tượng. Hắn đưa mắt nhìn về phía Phó Diễm, Phó Diễm mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu.

Tạnh mưa rồi ^^ Chúc mọi người ngày mới tốt lành!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.