Trạch Thiên Ký

Quyển 3 – Chương 55: Kiếm từ miệng xuất (3)




Đường Tam Thập Lục từ trên thềm đá đi xuống, đứng bên cạnh tân sinh tên là Trần Phú Quý, nhìn hắn gật đầu nói: "Biểu hiện không tệ, sau này ngươi đi học bộ Dạ Lâm Bôn Hổ này đi."

Trần Phú Quý nghe vậy giật mình, sau đó mới kịp phản ứng, mặt lộ vẻ mừng như điên, thanh âm khẽ run nói: "Đa tạ viện giam, đa tạ viện giam."

Đường Tam Thập Lục xoay người nhìn về mười mấy tân sinh, nói: "Nhìn thấy hay chưa? Đây chính là đêm qua đã nói, hai quân giao chiến coi trọng nhất là khí thế, bất kể ngươi có phải đối thủ của địch nhân hay không, cần đánh xong mới biết được, hơn nữa trước khi ra tay, tuyệt đối không thể nghĩ chính mình không bằng đối phương, bởi vì có câu thà rằng bị đánh chết cũng không thể bị sợ chết, lại có câu, đánh không chết người cũng phải hù dọa chết người."

Quốc Giáo học viện tân sinh đồng thanh xác nhận, thanh âm vô cùng chỉnh tề, ánh mắt nhìn Trần Phú Quý tràn đầy hâm mộ cùng mong đợi.

Người khiêu chiến của Ly cung phụ viện nhìn cảnh này không hiểu ra sao, đến lúc này không nhịn được nữa hỏi: "Đây là chuyện gì? Không đánh hay sao?"

Đường Tam Thập Lục hỏi Trần Phú Quý: "Ngươi đánh thắng được hắn không?"

Trước khi đối chiến bắt đầu hắn đã hỏi câu hỏi này, Trần Phú Quý lúc ấy nói chưa đánh làm sao biết đánh được hay không, lúc này đã đánh rồi...

Hắn thành thật thừa nhận nói: "Đánh không lại."

"Đừng xấu hổ, ngươi mới vừa sơ chiếu chưa tới hai tháng, dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của Thông U cảnh, ngươi cũng không phải tuyệt thế thiên tài như ta và viện trưởng."

Đường Tam Thập Lục đưa tay vỗ vỗ bả vai chắc nịch của hắn, an ủi nói: "Đêm nay tổng kết lại trận đối chiến vừa rồi, sau đó chuẩn bị cho tình hình sắp tới."

Dân chúng đang xem cuộc chiến nghĩ thầm đối chiến vừa mới bắt đầu, thật sự chưa có gì đáng nói, có gì để tổng kết ?

Người khiêu chiến của Ly cung phụ viện kia nhìn Trần Phú Quý đi trở về trên thềm đá, cũng có chút mờ mịt, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Đối chiến vừa mới bắt đầu, hắn còn chưa kịp rút kiếm, đã bị hô ngừng, như vậy... kế tiếp không phải là tiếp tục đánh hay sao?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói: "Đánh không lại dĩ nhiên là nhận thua rồi."

Người khiêu chiến của Ly cung phụ viện kia thật sự u mê, sửng sốt một hồi lâu sau mới tỉnh hồn lại, không thể tin hỏi: "Không thể nào? Kết thúc như vậy ư?"

"Nếu không thì sao? Ngươi còn muốn ở lại ăn cơm à? Phòng ăn của Quốc Giáo học viện chúng ta mời đầu bếp từ Rừng Hồ lâu tới, người bình thường cũng đừng hòng ăn được."

Đường Tam Thập Lục lưu lại những lời này, sau đó đi về cửa Quốc Giáo học viện, chuẩn bị trận đối chiến thứ hai kế tiếp.

Người khiêu chiến của Ly cung phụ viện kia giận dữ, khí tức đột nhiên tăng lên, kiếm trong tay dâng lên một đạo hàn ý.

Đường Tam Thập Lục dừng bước, xoay người nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi thử bước thêm một bước nữa xem."

Ở hai bên cửa chính Quốc Giáo học viện, hai đội Quốc Giáo kỵ binh cầm hàn thương trong tay, lạnh lùng nhìn chăm chú nơi này .

Phía trên tường viện mơ hồ còn có thể thấy tên nỏ nhô ra.

Đám người đứng xem đến lúc này mới hiểu được Quốc Giáo học viện chuẩn bị làm gì, oanh một tiếng náo động, sau đó một khắc đã bị sát ý chung quanh trấn áp trở về.

"Quốc Giáo học viện... định chơi xấu hay sao?"

Trên đường truyền đến một thanh âm lạnh lùng, hẳn là một trong các cao thủ tới khiêu chiến Quốc Giáo học viện.

Đường Tam Thập Lục không thèm để ý người này, trực tiếp đi tới trước mặt các tân sinh, nhìn danh sách trong tay hô: "Phục Tân Tri là ai?"

Có người đứng dậy, chính là vị học sinh trẻ tuổi hôm Quốc Giáo học viện chiêu mộ tân sinh biểu hiện vô cùng tự tin kia.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Ở trong các bạn học, thực lực cảnh giới của ngươi mạnh nhất, biểu hiện tốt một chút, để cho người ngoài xem xem thực lực chân chánh của Quốc Giáo học viện chúng ta."

Phục Tân Tri chắp tay làm lễ, chậm rãi rút ra trường kiếm từ trong vỏ, đi tới bên dưới, khí độ lộ vẻ có chút trầm ổn.

Người khiêu chiến của Ly cung phụ viện kia còn đứng tại chỗ , thủy chung không người nào để ý tới hắn, cô đơn một mình, nhìn có chút đáng thương, lại có chút buồn cười.

Rõ ràng hắn là người thắng của trận đối chiến này, nhưng lấy đâu ra nửa điểm khoái cảm chiến thắng chứ?

Hắn oán hận nhìn Đường Tam Thập Lục một cái, phất tay áo quay về.

Tiếp theo sau hắn, đồng dạng là một vị kiếm khách Thông U trung cảnh, lấy thân phận giáo tập học viện nào đó xuất chiến, Đường Tam Thập Lục đã không nhớ nổi, hắn chỉ biết Trần Trường Sinh đêm qua đã dặn dò rất kỹ, đối thủ của Phục Tân Tri chỉ có thể là tên kiếm khách này, hơn nữa Trần Trường Sinh ở trên danh sách còn ghi phụ chú rất rõ ràng, nói Phục Tân Tri xuất kiếm như thế nào, nhiều nhất có thể thi triển mấy kiếm.

Thời gian trôi đi hơi chậm, hoặc có thể trận đối chiến đầu tiên kết thúc quá nhanh, vẫn còn sáng sớm, mặc dù là giữa hè, cũng không quá nóng nực.

Phục Tân Tri cầm kiếm đứng ở trên đất bằng trước cửa Quốc Giáo học viện, gió mát lượn lờ, nhấc lên tay áo, nhìn có chút xuất trần.

Đối thủ của hắn cũng là kiếm khách, thanh sam chiếu đến nắng sớm, kiếm phong lạnh lẽo, giống như trước nhìn phong phạm thật tốt.

Nhìn hình ảnh này, dân chúng bởi vì trận đối chiến trước đó kết thúc hoang đường mà có chút trầm trầm nhất thời nổi lên tinh thần.

Vị kiếm khách kia mặt không chút thay đổi nói: "Mời."

Phục Tân Tri nhìn mặt đối thủ trong nắng sớm, ánh mắt nhìn như yên tĩnh, trên thực tế chỉ có hắn biết mình đang lo lắng đến cỡ nào.

Hắn là học sinh đến từ Tuy Dương quận, không giống học sinh ở kinh đô thuở nhỏ đã có thể tiếp nhận kiến thức phương diện tu hành, mặc dù thiên phú của hắn không tồi, nhưng thực lực cảnh giới vẫn không phải quá cao.

Về phần năng lực chiến đấu... Hắn ở Tuy Dương quận chưa từng đối chiến thực sự với ai cả.

Hôm nay là trận đối chiến đầu tiên trong cuộc đời của hắn, mà đối thủ của hắn là một vị Thông U trung cảnh bản thân ở Tuy Dương quận căn bản không cách nào tưởng tượng, chỉ biết coi là tiền bối cao nhân!

Chuyện này bảo hắn làm sao không lo lắng được?

Không thể lo lắng, Trần viện trưởng đêm qua lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là câu nói này.

Thủ trọng khí thế, khí thế không chỉ có trong mãnh liệt, mà còn ở trong yên lặng, viện giam từ sáng sớm đến lúc trước vẫn nhắc đi nhắc lại đạo lý này.

Hắn ở trong lòng đem phương vị, tốc độ, phương pháp vận hành chân nguyên của mấy kiếm đêm qua Trần viện trưởng nói với mình, lần nữa tái diễn trong đầu, sau đó hít một hơi thật sâu.

Hắn bình tĩnh lại, sau đó xuất kiếm.

Hô một tiếng, trước cửa Quốc Giáo học viện tựa như có mưa gió đột nhiên dâng lên.

Chung Sơn Phong Vũ Kiếm thức thứ nhất: Khởi Thương Hoàng!

Kiếm của hắn nhanh vô cùng xuyên qua mưa gió, đi tới trước người tên kiếm khách kia.

Tên kiếm khách kia mặt không chút thay đổi, kiếm rời vỏ mà lên, chân nguyên cuồn cuộn, trực tiếp đem kiếm của Phục Tân Tri chấn văng ra khỏi quỹ tích vốn có .

Phục Tân Tri không kinh hoảng.

Không biết tại sao, tựa như Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đêm qua đã nói với các học sinh như vậy...

Khi hắn thi triển xong kiếm thứ nhất, kính sợ thường ngày đối với Thông U cảnh ở Tuy Dương quận đã hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa đối với cục diện bây giờ, đêm qua đã diễn luyện rất nhiều lần, kiếm của hắn đúng ở vị trí kia, vị trí mà Trần viện trưởng đã tính ra.

Vị trí kia vô cùng tốt, rất hợp để dùng Chung Sơn Phong Vũ Kiếm thức thứ năm.

Hắn ngưng thần tĩnh khí, kiếm thế xoay lại, mưa gió đột nhiên ngưng lại, từ phía chếch lần nữa đâm về đối thủ của mình.

Đồng thời, hắn ở trong lòng đếm: "Đây là kiếm thứ hai.”

Đêm qua Trần viện trưởng đã nói, chỉ cần hôm nay hắn có thể sử dụng đủ bốn chiêu kiếm đối với đối thủ của mình, như vậy chính là tương đối thành công.

Sát sát sát sát!

Kiếm quang không ngừng thoáng hiện, sau đó biến mất.

Mưa gió trước cửa Quốc Giáo học viện giống như trước biến mất, còn dư lại chính là một mảnh thanh minh, cùng với vẻ nóng nực đến ngay sau đó.

Tên kiếm khách kia vẫn mặt không chút thay đổi đứng tại nguyên chỗ, động cũng không động, trên người không có vết thương, chẳng qua vạt trước thanh sam có thêm một vết rách nhỏ.

Phục Tân Tri nắm kiếm, lồng ngực khẽ chập chùng, vai trái xuất hiện một vết kiếm thương sâu đậm, máu tươi không ngừng chảy ra.

Nhưng hắn phảng phất không cảm giác được đau đớn, ánh mắt vô cùng sáng ngời, lộ vẻ phá lệ kích động cùng hưng phấn.

Hắn dĩ nhiên không thể nào đạt được thắng lợi, mặc dù hắn là một người thực lực cảnh giới mạnh nhất trong đám tân sinh của Quốc Giáo học viện, nhưng chênh lệch với Thông U cảnh vẫn không cách nào vượt qua nổi.

Nhưng hắn đã thi triển bốn kiếm.

Đây là chuyện trọng yếu nhất, cũng là chuyện Trần Trường Sinh hi vọng hắn có thể làm được.

Cho nên hắn chẳng những không có chút cảm giác thất bại, ngược lại cảm thấy hào tình vạn trượng.

Hắn vừa vào Quốc Giáo học viện không tới năm ngày, đã có thể ở trước mặt một cường giả Thông U cảnh sử dụng liên tục bốn kiếm!

Như vậy nếu như học tập ở Quốc Giáo học viện lâu hơn một chút, chính mình có thể sẽ đi tới bước nào?

Hắn nhìn ánh mắt tên kiếm khách kia, ở trong lòng suy nghĩ, sang năm, chỉ cần sang năm, ta nhất định có thể thực sự chiến thắng ngươi!

"Còn đứng đó làm gì?"

Trước cửa Quốc Giáo học viện vang lên thanh âm của Đường Tam Thập Lục.

Phục Tân Tri giật mình, thu kiếm vào vỏ, hành lễ với tên kiếm khách kia, sau đó đi về.

Tên kiếm khách kia không tức giận như người khiêu chiến của Ly cung phụ viện, cũng không cố gắng ngăn cản, hơn nữa rất rõ ràng, không liên quan tới Quốc Giáo kỵ binh cùng với chút ít tên nỏ trên tường.

Đường Tam Thập Lục nhìn Phục Tân Tri đi về, nói: "Dựa theo tính toán tối qua, nếu như ngươi muốn sử dụng hết bốn kiếm này, quả thật sẽ có khả năng bị thương, nhưng không đến nỗi bị thương nặng đến thế."

Phục Tân Tri trở về, các bạn học lúc này mới nhìn rõ ràng kiếm thương lại sâu như thế, thậm chí mơ hồ có thể thấy xương.

"Một kiếm cuối cùng kia ta đã dùng hơi sâu một chút." Hắn có chút khẩn trương nói: "Bởi vì... ta thật sự rất muốn thử xem, có thể đâm trúng đối phương hay không."

Một kiếm cuối cùng của hắn không thể đâm trúng thân thể của đối thủ, chỉ ở trên y phục của đối phương đâm rách một vết rất nhỏ, nếu như không cẩn thận đi xem, thậm chí không cách nào nhìn ra.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy đáng giá hay không?"

Dùng một đạo kiếm thương sâu tới tận xương, đổi lấy một đạo vết rách trên y phục đối thủ, cho dù là ai tới đánh giá, đây đều là chuyện không đáng giá.

Nhưng Phục Tân Tri nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ta cảm thấy đáng giá."

"Chính mình cảm thấy đáng giá, đó chính là đáng giá." Đường Tam Thập Lục lộ ra nụ cười, nhìn hắn hài lòng nói: "Tỷ như ta cảm thấy cho ngươi rất khá, vậy ngươi thật sự không tồi."

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của tên kiếm khách kia.

Không biết tại sao, thanh âm của tên kiếm khách kia có một chút run rẩy, không rõ lắm là sợ hãi hay là kích động.

"Hảo kiếm pháp."

Lúc nói những lời này, hắn không có nhìn Phục Tân Tri, mà nhìn Đường Tam Thập Lục.

Không phải sợ hãi, là kích động, thậm chí là một loại rung động sau khi nhìn thấy cảnh tượng danh sơn vân hải tuyệt mỹ.

Lấy cảnh giới của Phục Tân Tri, có thể học được Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, cho dù chỉ có hai chiêu, sự thật này đã đủ làm người ta rung động.

Nhưng tên kiếm khách này rung động cùng ca ngợi cũng không phải bởi vậy mà đến.

Chân chính để cho hắn rung động , là người đã dạy Phục Tân Tri kiếm pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.