Trạch Thiên Ký

Quyển 3 – Chương 28: Thiên đạo tây lưu khứ




Không biết Chu Thông có nhìn thấy được đoạn quang âm này ở trên người Trần Trường Sinh hay không, nhưng lúc này hắn đang xem Quang Âm quyển trên tay.

Quang Âm quyển còn có tên là Tây Lưu điển, chính là kinh điển đạo tàng trọng yếu nhất, đồng thời cũng là huyền diệu khó hiểu nhất trong điển tịch của Quốc Giáo, lấy ý sông suối chảy về phía tây không thể trì hoãn, giảng thuật chính là Đạo môn diệu nghệ có liên quan tới thời gian. Mai Lý Sa trước khi chết vẫn không quên đọc cuốn sách này, ý vị thế nào?

Chu Thông nhìn văn tự tối tăm khó hiểu trên Tây Lưu điển, yên lặng tự hỏi.

Tân giáo sĩ tiếp tục giảng thuật chuyện đã xảy ra trong gian phòng đầy hoa mai lúc ấy: "Hắn nói Thương viện trưởng là người rất rất giỏi."

Chu Thông khẽ híp mắt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ sắc bén. Người sắp chết lời nói rất đáng tin, giáo sĩ tài giỏi như Mai Lý Sa, đối với sinh tử đã sớm đạm mạc, trước lúc lâm chung, vì sao phải xem cuốn đạo tàng này, tại sao lại bỗng nhiên nhắc tới nhân vật đã sớm tiêu thanh biệt tích nhiều năm?

Tân giáo sĩ dừng chốc lát, nhớ tới câu cảm thán cuối cùng của giáo chủ đại nhân: "Hắn nói cảm thấy thật tò mò, tương lai đạo tàng sẽ ghi lại cuộc đời của Giáo Hoàng kế nhiệm như thế nào ."

Chu Thông nhướng hai hàng lông mày, trong căn phòng an tĩnh không có gió, quan bào hồng sắc bắt đầu khẽ chập chùng, tựa như huyết hải đi tới nhân gian.

Ngoại cảnh ảnh hưởng bởi tâm tình, điều này nói rõ những lời Tân giáo sĩ thuật lại, đã mang đến tinh thần trùng kích với hắn như nào —— bởi vì hắn từ trong đoạn văn cùng quyển sách này mơ hồ đạt được một cái đầu mối.

Giáo Hoàng kế nhiệm? Toàn bộ đại lục đều biết, nếu như không có tình huống quá đặc thù phát sinh, như vậy Giáo Hoàng kế nhiệm của Quốc Giáo tất nhiên là Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người thôi động kiên định nhất của chuyện này, dĩ nhiên sẽ không có ý khác, như vậy tại sao hắn lại tò mò về ghi lại cuộc đời của Trần Trường Sinh, cảm thấy chuyện này rất có ý tứ ư? Hay là nói hắn nhận thức trên sách sử tương lai, đối với chuyện này nhất định sẽ có cách nhìn bất đồng với hiện tại? Chuyện này đến cùng là chuyện gì? Cuộc đời quan trọng nhất là gì? Chiến công sự nghiệp to lớn hay là đạo đức tu vi?

Chu Thông quan bào phất phơ càng ngày càng kịch liệt, trong phòng đầy dẫy mùi vị máu tanh, trong biển máu nhấc lên vô số kinh đào hãi lãng, tựa như tâm tình của hắn lúc này.

Tân giáo sĩ sắc mặt trắng bệch, sắp không chịu nổi bực uy áp kinh khủng này, nhưng lại không dám rời đi.

Đột nhiên, toàn bộ áp lực biến mất, lông mày Chu Thông chậm rãi hạ xuống, ánh mắt không còn sắc bén, quan bào yên lặng , trên mặt lộ ra một tia mỉm cười khó có thể nắm bắt.

"Ngươi biết cuộc đời của một người quan trọng nhất là gì không?"

"Quan trọng nhất ư?" Tân giáo sĩ không rõ tại sao đại nhân vào lúc này lại hỏi vấn đề như vậy.

Nụ cười trên mặt Chu Thông trở nên càng lúc càng chân thành tha thiết, phảng phất hoa nở rộ, nhưng cộng với khí thức âm trầm của hắn, lộ ra vẻ càng ngày càng quỷ dị.

"Cuộc đời một người tối trọng yếu không phải là cảnh giới tu vi, cũng không phải là quyền thế cùng cương vị, mà là... ngày tháng sinh ra." Hắn đi tới cửa, nhìn hai gốc hải đường, nghe nơi xa trong ngõ truyền tới thanh âm bánh xe lộc cộc, nói: "Vô luận là điển tịch Quốc Giáo hay là sách sử, muốn ghi lại cuộc đời một người, đầu tiên cần xác nhận , cũng ở câu nói đầu tiên nói rõ, chính là ngươi sinh ra vào năm nào tháng nào, cùng với địa điểm nơi đâu, chỉ có xác định những tin tức này, mới có thể xác định người kia đến cùng là người nào."

Tân giáo sĩ đi tới phía sau hắn, không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn mơ hồ nhận thấy được, mặc dù Chu Thông lúc này biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, cảm xúc sâu trong nội tâm đã vô cùng khẩn trương.

Chuyện gì hoặc nói phát hiện gì, có thể làm cho nhân vật đáng sợ như Chu Thông cũng khẩn trương lên?

"Hoa hải đường đã tàn, nhà tù tự có thần uy, hắn đứng trong đó, lại là bất động như hồ."

Chu Thông lần nữa híp mắt, chẳng qua lần này không có sắc bén tựa như kiếm, mà tràn đầy khốn hoặc cùng bất an nào đó chính hắn cũng không phát giác.

Tân giáo sĩ cũng rất muốn biết, đại nhân dàn trận thế lớn như thế, trừ muốn thấy rõ tâm ý của các đại nhân vật, là mục đích quan trọng nhất đến tột cùng có đạt thành hay không. Chu Thông muốn xem Trần Trường Sinh là người thế nào, hoặc là nói, hắn muốn xem... Trần Trường Sinh là ai. Chỉ là thế nhân đều nói bất động như núi, vì sao lúc hắn bình luận Trần Trường Sinh lại dùng bốn chữ bất động như hồ?

"Hắn rất giống một người." Chu Thông trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Rất giống với Trần Huyền Bá được ghi chép lại ở hồ sơ bí ẩn trong cung."

Tân giáo sĩ không giải thích được, trong sách sử cùng với truyền thuyết dân gian, Trần Huyền Bá là người mạnh nhất trong ngàn năm qua của Trần thị hoàng tộc, sánh ngang với Thái Tông Hoàng Đế, từ trước đến giờ nổi tiếng là dữ dằn thô lỗ, cùng Trần Trường Sinh làm gì có điểm nào tương tự? Hơn nữa vì sao phải nói là Trần Huyền Bá được ghi chép lại ở hồ sơ bí ẩn trong cung? Đại nhân tự nhiên có cơ hội tiếp xúc tới những hồ sơ bí ẩn trong cung, hoặc là, Trần Huyền Bá ở trong những hồ sơ này cũng không giống Trần Huyền Bá trong truyền thuyết?

"Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ vĩ đại của chúng ta, đã đem tất cả sách sử cùng đạo tàng có thể sửa đổi biên tập lại một lần, cho nên Trần Huyền Bá dĩ nhiên biến thành một cái vũ phu thô lỗ không biết đại cục, không hiểu đại thế." Chu Thông mang theo giễu cợt nói: "Ai có thể ngờ được Trần Huyền Bá thật ra là một người rất an tĩnh."

Tân giáo sĩ cảm thấy những lời đánh giá này rất quen tai, sau đó nhớ tới, đây chính là những lời đại nhân đánh giá Trần Trường Sinh trước đó không lâu.

Chu Thông trầm mặc một lát, nói: "Trần Trường Sinh cũng là một người rất an tĩnh."

An tĩnh nơi này, đại biểu rất nhiều ý tứ, tỷ như lúc không cần nói chuyện, không nói lời nào, chậm trong lời nói nhưng hành động lại nhanh nhạy sáng suốt, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, tỷ như gặp đại sự thì có tĩnh khí.

Trong tiểu viện an tĩnh thời gian rất lâu.

Chu Thông cuối cùng nói: "Hơn nữa, hắn cũng họ Trần."

Tân giáo sĩ rời đi, mang theo áp lực tâm lý thật lớn cùng thấp thỏm lo âu, rời đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng (hồ đồng : ngõ nhỏ), loại áp lực tâm lý này không liên quan tới việc hắn có hai thân phận, mà là từ lời nói của Chu Thông mơ hồ để lộ ra tin tức. Trần Trường Sinh, chẳng lẽ thật sự có khả năng là hậu nhân của hoàng tộc?

Hắn không dám suy nghĩ, càng không dám suy nghĩ kỹ càng hơn, bởi vì rất rõ ràng, ngay cả Chu Thông đại nhân, cũng vì chuyện này mà trở nên khẩn trương.

Chu Thông quả thật rất khẩn trương, bởi vì hắn biết được nhiều thứ hơn Tân giáo sĩ rất nhiều, hơn nữa lấy thân phận địa vị của hắn, những chuyện này phải nghĩ, hơn nữa phải nghĩ rất rõ ràng.

Hắn đứng ở trên thềm đá trong tiểu viện, nhìn hai gốc hải đường sắp rụng hết hoa, trầm mặc suy nghĩ thời gian rất lâu, căn bản không để ý tới chút ít rối rít hỗn loạn ngoài viện.

Mai Lý Sa trước khi chết, nói Thương tặc là người rất rất giỏi.

Mai Lý Sa trước khi chết, đang nhìn Tây Lưu điển, quan sát thời gian như nước.

Đúng vậy, Thương tặc có thể trợ giúp nương nương nghịch thiên cải mệnh, để cho một đứa trẻ dừng sinh trưởng bốn năm, có đáng là gì đâu?

Hoặc là, Trần Trường Sinh chỉ là một người trưởng thành hơn số tuổi? Nhưng là già dặn không thú vị, chững chạc như vậy, chẳng lẽ thật là một thiếu niên mười sáu tuổi ư?

Thương tặc ở Tây Trữ trấn mang đi vị đồ đệ kia, số tuổi cũng rất hợp lý, hơn nữa nghe nói trời sinh đã khuyết tật, cùng những lời đồn trong truyền thuyết có vẻ phù hợp hơn.

Nhưng chuyện này quá rõ ràng, quá minh xác, cho nên không thể tin được.

Hoặc là, cái kia đồ đệ là dùng tới lừa gạt thiên đạo đích thủ đoạn?

Người kia thực sự, đã sớm bị Thương tặc dùng Tây Lưu điển sửa lại thọ nguyên?

Chu Thông cảm thấy thân thể của mình trở nên càng lúc càng hàn lãnh.

Hắn biết thủ lĩnh thái giám được nương nương tín nhiệm nhất trong cung, mấy tháng thời gian gần nhất, một mực tra xét bản án cũ trong cung năm đó.

Nương nương không sai hắn tra xét, không có nghĩa là không tín nhiệm hắn, chẳng qua là ý nghĩa, nương nương không muốn để cho bất luận kẻ nào biết được chuyện này.

—— Chiêu Minh Thái tử, thật sự có thể còn sống.

Nếu như nương nương thật sự từng nghịch thiên cải mệnh, hơn nữa đúng như trong truyền thuyết, nàng vì nghịch thiên cải mệnh mà trả một cái giá thảm thiết thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Nàng nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn, huyết mạch không còn, mới có thể trở thành người cô đơn chân chính.

Nếu như Chiêu Minh Thái tử còn sống, chuyện này đồng nghĩa nương nương nghịch thiên cải mệnh còn chưa hoàn toàn kết thúc!

Ít nhất ý nghĩa, nghịch thiên cải mệnh của nương nương còn có nhược điểm!

Nếu như tất cả đều là sự thật.

Như vậy có phải nhất định phải đem Chiêu Minh Thái tử xóa đi, mới có thể làm cho tất cả trở về bình tĩnh?

Chu Thông cảm thấy nhiệt độ trong tiểu viện càng lúc càng thấp, rõ ràng là đầu hè, nhưng dường như đang ở giữa mùa đông lạnh lẽo.

Cho dù là người máu lạnh đáng sợ nhất trong mắt thế nhân như hắn, nghĩ đến chút ít chuyện năm đó cùng với chuyện hiện tại có thể phát sinh, cũng không khỏi cảm thấy chuyện này quá tàn khốc .

Nhưng tại sao những người đó muốn đưa Trần Trường Sinh đến kinh đô? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể giấu diếm được nương nương ư? Giấu diếm được ta ư?

Sắc mặt Chu Thông trở nên cực kỳ khó coi, phát hiện câu đố này đến giờ khắc này còn có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích rõ.

...

...

Thánh Hậu nương nương ở trên Cam Lộ đài nhìn bầu trời.

Lúc sáng sớm, thiên không xanh thẳm, sau đó, cuộc chiến diễn ra ở cửa Quốc Giáo học viện, xe ngựa đi Thanh Lại ty, không biết từ chỗ nào có một đám mây bay tới, thiên không biến thành màu xám mênh mông . Thiên không xám xịt, dường như muốn che kín toàn bộ chân tướng, nhưng làm sao che được ánh mắt của nàng?

Tuyệt đại đa số người trên thế gian, không cách nào thấy tinh thần lúc ban ngày, nhưng nàng có thể thấy được, chẳng qua dĩ vãng nàng không thích nhìn lúc ban ngày, bởi như vậy sẽ làm nàng nhớ tới tiên đế, nhớ tới Thái Tông, nhớ tới rất nhiều người họ Trần. Lúc này nàng nhìn thiên không, chính là bởi vì một cái thiếu niên họ Trần ....

Nàng biết Chu Thông đoán được điều gì, tra được điều gì, bắt đầu nghi ngờ, cho nên mới có trận náo nhiệt trong kinh đô hôm nay.

Nàng đối với chuyện này cũng không thèm để ý, càng không tức giận, bởi vì có rất nhiều chuyện, nàng cũng chưa xác định.

Tinh thần lúc ban ngày, ẩn sau quang huy của mặt trời, nhưng so với trong bầu trời đêm, vị trí cũng không phát sinh bất kỳ biến hóa.

Nàng lẳng lặng nhìn viên mệnh tinh thuộc về mình, viên tinh thần sáng nhất trong bầu trời, lẳng lặng nghĩ tới mấy trăm năm trước, nàng dùng năng lực khó có thể tưởng tượng, thay đổi vị trí của viên tinh thần này, đồng thời thay đổi độ sáng của tinh thần, một cách tự nhiên, vô số viên tinh thần ở xung quanh nó cũng vì thế mà phát sinh biến hóa.

Vận mệnh của một người thay đổi, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến vô số người, thậm chí là vận mệnh toàn bộ thế giới.

Hồ điệp vỗ cánh ở nơi đây, Đại Tây Châu sẽ sinh ra một cơn gió lốc, huống chi là nàng ngạo nhiên đứng trong thiên địa.

Chẳng qua toàn bộ vận mệnh tập hợp chung một chỗ, lại do loại lực lượng nào quyết định? Là thiên đạo hay sao?

Nếu như Chiêu Minh thật sự còn sống, nàng sẽ gặp phải thiên đạo báo ứng như thế nào đây?

Nếu như Chiêu Minh ban đầu đã chết, nàng lại gặp phải thiên đạo báo ứng như thế nào đây?

Mấy trăm năm trước, thời điểm nàng hướng tinh không hiến tế, từng hướng thiên đạo quát lên một tiếng điên cuồng đầy giận dữ, lúc đó nàng đã tức giận tuyệt vọng thương tâm, đối với thế giới này đã không còn chỗ nào yêu ghét, cho nên cường đại đến mức ngay cả thiên đạo cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, Chiêu Minh lại thật sự ra đời .

Bắt đầu từ thời khắc đó, nàng biết mình sẽ phải trực diện thiên đạo, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, thiên đạo đã lặng lẽ không tiếng động, thoái ẩn sau màn đêm.

Cho đến năm ngoái, Quốc Giáo học viện có một đạo tinh huy rơi xuống, có người thắp sáng một viên mệnh tinh.

Thiên đạo, tựa như lại tìm đến nàng.

Mệnh tinh, thì ra thật sự có thể chính là khắc tinh trong đời.

Chương trước


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.