Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 42: Kiếm thứ hai nhảy nhót




Một kiếm này quả thật không thể nói đến kiếm chiêu, kiếm thế cũng không ổn định, kiếm tâm càng thêm run rẩy, bởi vì vừa xuất kiếm, Trần Trường Sinh đã phát hiện khác thường, trong lòng đột nhiên mờ mịt.

Biến cố đến mức nào, mới để cho người trầm ổn trưởng thành sớm như hắn cũng khó thủ vững tâm tình? —— thời khắc vừa xuất kiếm, hắn chợt phát hiện thanh đoản kiếm đi theo chính mình thời gian rất lâu này, không còn thuộc về mình nữa, đoản kiếm bắt đầu tự chủ chém tan gió mưa, chém Nam Khách đằng sau mưa gió, nhìn như hắn đang vung kiếm hoàn thành kiếm chiêu, nhưng trên thực tế, chuyện này không hề liên quan gì tới hắn. Như ban đầu hắn nghĩ, đối mặt một kích toàn lực của Nam Khách, hắn chuẩn bị vận dụng một kiếm uy lực lớn nhất trong Quốc Giáo chân kiếm, nhưng mà. . .

Đoản kiếm không nghe theo ý chí của hắn, đánh ra chiêu kiếm này, mà cứ như vậy thẳng tắp đâm tới.

Một chiêu đâm tới này, đâm cực kỳ lỗ mãng qua loa. Nếu như có người đứng xem cuộc chiến đấu này, nhìn Trần Trường Sinh thi triển một chiêu kiếm như vậy, tuyệt đối sẽ cho rằng hắn đang chịu chết.

Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Trong thân thể của hắn có một đạo lực lượng, không, không phải lực lượng, cũng không phải khí tức, mà là một loại cảm giác rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, làm cho hắn nắm đoản kiếm đâm thẳng tới mưa gió trước người, động tác của hắn hoàn toàn dựa theo loại cảm giác này, truy tìm loại cảm giác này, toàn bộ động tác vô cùng tự nhiên.

Một kiếm đâm thẳng vào mưa gió này, cũng không thẳng tắp, quỹ tích của kiếm phong xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như hài đồng vừa học viết chữ lưu lại đường nét trên giấy, căn bản không nhận ra được chiêu thức, cũng không ẩn giấu thâm ý gì, nhưng loại cảm giác này đến thẳng vào sâu trong nội tâm của, để cho hắn nhận thức vô cùng chân thiết.

Tựa như kiếm thế, loại cảm giác này là hưng phấn vì được rời khỏi vực sâu, là mừng như điên vì nhìn thấy trời xanh, là vui mừng khôn xiết, là không ngừng nhảy nhót.

Chẳng biết tại sao, cực kỳ khó hiểu, cây đoản kiếm này, hưng phấn đến run lên.

Kiếm như vậy làm sao có thể đâm rách phiến mưa gió kia, chính diện chống đỡ với một kích toàn lực của Nam Khách, làm sao có thể chiến thắng Ma tộc Công chúa Điện hạ cường đại đến kinh khủng này?

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đoản kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo đâm tới, dễ dàng đâm rách mưa gió, sau đó, đâm tới trước mắt Nam Khách.

Trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ, vang lên một tiếng xuy rất nhẹ, tựa như thứ gì đó bị đâm rách vậy.

Ngay sau đó là một tiếng chấn vang, tựa như một chiếc chuông lớn bị vô số lực sĩ ôm một cây cự mộc gõ vang.

Một đạo chấn động mãnh liệt sinh ra, không khí lan tỏa chung quanh, cuộn lên vô số bụi mù cùng tàn dư của mưa tuyết.

Trong bụi mù cùng mưa tuyết, vang lên tiếng hét tức giận của Nam Khách , giống cuộc chiến đấu trên đỉnh mộ dụ, tiếng tiếu của nàng vẫn trong trẻo, nhưng so với đêm đó, lúc này tiếng hét đã không còn trầm ổn cường đại tự tin, mà là tràn đầy thống khổ, không giải thích được và khiếp sợ.

Khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt đã đem bụi mù cùng mưa tuyết trên thạch đài chấn đến dưới đài, chung quanh một mảnh thanh minh.

Nam Khách cực nhanh trở lui, hai chân rơi vào trên ranh giới giữa thạch đài cùng thần đạo, phát ra ba một tiếng muộn hưởng, sau đó trên tảng đá xuất hiện mấy vết nứt.

Một sợi lông xanh dài nửa xích, mang theo cảm giác yêu mỵ xinh đẹp, chậm rãi bay xuống trên thạch đài.

Nam Khách khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh tràn đầy ngọn lửa tức giận cùng một tia ngơ ngẩn vi diệu. Một lát sau, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về nơi nào đó trên cánh trái, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một đạo kiếm thương, đang chậm rãi tràn đầy máu, chân trời xa xôi tỏa ra ánh sáng, từ nơi đó xuyên thấu tới đây.

Trước cửa chính lăng mộ an tĩnh không tiếng động.

Đại khái bởi vì tiếng thanh tiếu thống khổ của nàng, Từ Hữu Dung cũng tỉnh lại, nhìn hình ảnh trước mắt, giật mình im lặng. Nam Khách lần nữa nhìn Trần Trường Sinh, tầm mắt rơi vào trên đoản kiếm trong tay phải của hắn, con ngươi hơi co lại. Nàng không rõ, làm sao thanh đoản kiếm này lại sắc bén như thế? Đây là loại kiếm pháp gì? Vì sao kiếm ý trở nên mạnh mẽ đến vậy?

Trần Trường Sinh cũng đang nhìn kiếm trong tay, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngẩn. Hắn và thanh đoản kiếm sư huynh tặng cho mình sớm chiều chung đụng đã một năm có thừa, nhưng vì sao hiện tại thanh kiếm này làm cho mình cảnh thấy có chút xa lạ? Hắn biết đoản kiếm này có trình độ sắc bén không kém gì thần binh trong Bách Khí bảng, nhưng vì sao đoản kiếm có thể có được kiếm ý mạnh như thế?

Đúng vậy, lúc này hắn đã xác nhận, lúc trước đạo cảm giác mãnh liệt kia, chính là kiếm ý. Đoản kiếm theo loại cảm giác này, truy tìm loại cảm giác này, nhìn có vẻ nghiêng lệch khó coi, trên thực tế lại vô cùng tự nhiên, tựa như đi lại trong mây, bơi thuyền trong nước. Cảm giác như vậy dĩ nhiên chính là kiếm ý, cũng chỉ có thể là kiếm ý.

Chẳng qua là kiếm ý này... Cũng không thuộc về hắn, bởi vì hắn bây giờ, cho dù có thể đạt được kiếm tâm thông minh, cảnh giới vẫn không đủ để dưỡng luyện ra kiếm ý cường đại như thế. Kiếm ý đến tột cùng từ đâu mà tới? Nếu như không phải bản thân đoản kiếm sở hữu kiếm ý, như vậy đến trong thân thể của mình khi nào?

Ngón tay hắn nắm chuôi kiếm hơi trắng bệch, mang theo tâm tình ngơ ngẩn cùng rung động nghĩ tới, chẳng lẽ đạo kiếm ý này chính là đạo kiếm ý mà Hoàng Chỉ tán vẫn luôn tìm kiếm hay sao? Chính là đạo kiếm ý đã dẫn dắt chính mình vượt qua thảo nguyên mênh mông đi tới Chu lăng? Đạo kiếm ý này không phải đã biến mất hay sao? Khi nào tới? Tại sao lại tới?

Hắn muốn hiểu nhiều hơn về đạo kiếm ý này, nhờ đó đạt được nhiều hơn, Nam Khách không cần nghĩ nhiều như thế, cho nên tỉnh lại nhanh hơn so với hắn, toàn bộ khiếp sợ cùng tức giận trong đôi mắt đã tiêu tán, khôi phục hờ hững cùng dại ra lúc trước, không chút do dự lần nữa ra tay công kích hắn, nàng mơ hồ đoán được điều gì, chuẩn bị thông qua chiến đấu để chứng minh phỏng đoán của mình có phải là đúng hay không.

Về phần có thể bị thương hay không, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện mà nàng quan tâm.

Mưa lạnh lại rơi, hai cánh dài hơn mười trượng ở trên thạch đài nhấc lên một cơn lốc, cuồng phong tái khởi, đem hạt mưa biến thành viên sỏi, đánh vào trên mặt cùng trên thân Trần Trường Sinh.

Một tiếng tước kêu.

Một tiếng thương nhiên.

Nam Khách lần nữa xuất hiện phía trước người của hắn, tay phải nắm lấy Nam Thập Tự Kiếm, chém về phía mi tâm của hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng xuất kiếm. Nói một cách khác, Trần Trường Sinh lúc này ở trong mắt của nàng, cuối cùng đã có thể trở thành đối thủ ngang cấp bậc như Từ Hữu Dung.

Nếu như lúc bình thời, nếu như trước đây vài ngày, nếu như trước đây một lúc, Trần Trường Sinh cũng rất khó để tiếp một chiêu này. Mặc dù kiếm tâm thông minh, kiếm ý không có kẽ hở, nhưng kiếm ý của hắn, so sánh kiếm ý kinh khủng mà Nam Khách đưa vào trên thân Nam Thập Tự Kiếm, yếu hơn không ít. Nhưng lúc này, hắn căn bản không hề nghĩ ngợi, liền vung kiếm.

Trên thực tế, vốn cũng không cần hắn nghĩ.

Loại cảm giác này lần nữa xuất hiện trong lòng của hắn, kiếm trong tay của hắn hoàn toàn theo cảm giác này mà xuất ra.

Nhìn như hời hợt, kì thực huyền diệu khó tả.

Trước cửa chính lăng mộ oanh một tiếng nổ vang, trên mặt đá xanh xuất hiện mấy đạo vết rách cực kỳ khắc sâu.

Nam Thập Tự Kiếm của Nam Khách, bị đoản kiếm trong tay của hắn chặn lại.

Nam Thập Tự kiếm pháp, căn bản còn chưa kịp thi triển toàn bộ uy lực, đã bị đoản kiếm trong tay của hắn phá vỡ.

Một đạo kiếm quang, từ mũi đoản kiếm phun ra, dài chừng ba trượng, dường như muốn chiếu sáng cả tòa lăng mộ.

Đôi cánh màu xanh đột nhiên thu về, chắn trước người Nam Khách, cùng với một tiếng kêu rên thống khổ, nàng lần nữa cực nhanh trở lui, hai chân rơi vào thạch đài, đá xanh lần nữa bị giẫm thành mảnh vụn.

Nhưng như thế còn chưa đủ, sắc bén chí cực trực tiếp xuyên thấu qua hai cánh, đâm về mi tâm của nàng.

Hai cánh chấn mưa, Nam Khách nhảy lên, rơi vào trên thần đạo.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Nàng nhảy lên lần nữa, hướng mưa không sau lưng vội vàng thối lui.

Vẫn không đủ.

Nàng phải lui tiếp, lại lui tiếp.

Chỉ nghe tiếng đá xanh vỡ vụn vang lên liên tiếp.

Hai chân của nàng tựa như cái cày, đem đá xanh cứng rắn trên thần đạo tạo thành dấu vết cực kỳ rõ ràng, cho đến thối lui ngoài mấy trăm trượng, cuối cùng mới đứng lại

Một mảnh an tĩnh.

Trong bầu trời âm vân không ngừng đổ mưa, cả tòa Chu lăng cũng bị bao phủ bên trong, vô luận thạch đài hay là thần đạo cũng đã ướt nhẹp.

Tiếng mưa rơi phảng phất cũng biến mất.

Một đạo máu tươi từ khóe môi Nam Khách chậm rãi chảy xuống, sau đó nhanh chóng bị mưa lạnh càng lúc càng lớn cuốn đi.

Trần Trường Sinh nhìn đoản kiếm trong tay, cảm thụ được kiếm ý vô cùng cường đại, không biết nên có ý nghĩ như nào.

Trên thực tế, đạo kiếm ý kia không ở trong Hoàng Chỉ tán, cũng không ở trong đoản kiếm, mà đang trong thân thể của hắn.

Bởi vì người mà đạo kiếm ý kia muốn trợ giúp là hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, đi tới ranh giới giữa thạch đài cùng thần đạo, nhìn Nam Khách trong mưa cách mấy trăm trượng, nói: "Hiện tại, ta tựa như có thể chiến thắng ngươi."

Nước mưa chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nam Khách, theo tóc đen nhỏ xuống nhìn có chút đáng thương, nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, trên cao nhìn xuống căn bản nhìn không ra dấu vết vừa thất bại hai kiếm, không có dư âm hoàn thủ, thanh âm cũng lãnh đạm giống như trước: "Đây căn bản không phải là kiếm ý của ngươi."

Trần Trường Sinh an tĩnh một lát, hỏi: "Cho nên?"

Nam Khách mặt không chút thay đổi nói: "Cho dù ta thua, cũng là thua ở trong tay đạo kiếm ý này, cùng ngươi có liên quan gì?"

Đúng vậy, đạo kiếm ý này không thể nào thuộc về Trần Trường Sinh. Vô luận là nàng đang đối chiến với Trần Trường Sinh, hay là đôi Ma Tướng cường đại hoặc là vị lão giả đánh đàn ở phía dưới thần đạo đang xem cuộc chiến, hay hoặc giả là Từ Hữu Dung mới vừa mở mắt, thấy hình ảnh, cũng rất rõ ràng điểm này.

Đạo kiếm ý kia quá sắc bén, cùng đạo mà Trần Trường Sinh tu hành hoàn toàn không hợp, mấu chốt là đạo kiếm ý này quá mạnh mẽ, loại cường đại thậm chí có thể đền bù sai khác về số lượng chân nguyên này, không có thời gian không thể rèn luyện ra được, muốn luyện ra kiếm ý như vậy, ít nhất cần mấy trăm năm truy cầu kiếm đạo, hắn mới mười lăm tuổi, cho dù ở phương diện kiếm đạo thiên tài đến mức nào, cũng không thể nào làm được chuyện này

Không người nào có thể làm được, Ma tộc cũng không thể làm được

Coi như Chu Độc Phu sống lại, cũng không làm được.

"Đúng vậy, đây không phải là kiếm ý của ta." Trần Trường Sinh nhìn về phiến thảo nguyên vô ngần phía sau thú triều âm trầm như biển cả dưới lăng mộ , sau đó nhìn Nam Khách nói: "Nhưng đạo kiếm ý này tới tìm ta, nguyện ý để ta sử dụng, đã chứng minh ta có tư cách sử dụng nó, vậy nó... chính là kiếm ý của ta."

Nam Khách hỏi: "Đạo kiếm ý... rốt cuộc từ đâu tới?"

Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của nàng, thành thật mà nói: "Ngươi hẳn là đoán được."

Bốn phía lăng mộ, trên dưới thần đạo, một mảnh an tĩnh, bởi vì khiếp sợ.

Mặc dù đúng như Trần Trường Sinh nói, Nam Khách đã đoán được chân tướng sự tình, lại như cũ không thể nào tin, rất không cam lòng.

Mưa sa như rót xuống, lạnh lẽo thấu xương, nhưng thanh âm của nàng lại có chút khô cứng: "Kiếm trì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.