Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 4: Tu đạo chưa bao giờ vui vẻ




Trong ngoài động hoàn toàn an tĩnh, chỉ có thanh âm độc chướng không ngừng ăn mòn cây ngô đồng phát ra tiếng sa sa nho nhỏ, nghe giống như mấy vạn con tằm đang gặm lá dâu, có chút cảm giác lông tóc dựng đứng.

Từ Hữu Dung trầm mặc không nói. Ma tộc lẻn vào Chu viên đúng là địch nhân thực sự, hơn nữa nàng không có lòng tin có thể chiến thắng Lạc Dương Tông Trưởng lão Thông U cảnh đỉnh phong này, cho nên mới vừa rồi nàng muốn thương lượng trả giá, đổi lấy đối phương rời đi, nếu như đối phương lo lắng sau này Thánh Nữ phong sẽ trả thù, nàng thậm chí chuẩn bị dùng chân phượng huyết để thề.

Nhưng mà, nàng không ngờ đối phương muốn máu của mình.

Vô luận hồ sơ của Ly cung hay là tư liệu trong Thánh Nữ phong, Quốc Giáo nam bắc hai phái đối với Lạc Dương Tông Trưởng lão đánh giá đều là lãnh khốc thị huyết, nhưng hai chữ thị huyết chỉ nhằm chỉ tính tình, cũng không có nghĩa là người này thật sự có chút biến thái như Ma tộc thích ăn thịt uống máu người, nếu không không cần để Ly cung cùng Thánh Nữ phong ra mặt, Ly Sơn kiếm tông cũng đã sớm giết người này.

Nàng có chút khó hiểu, sau đó nhớ tới công pháp tu hành của Lạc Dương tông cùng địa hỏa tương quan, đại khái hiểu ra điều gì.

Nếu như đối phương muốn chính là chân phượng huyết, như vậy tự nhiên sẽ không để cho mình còn cơ hội sống sót.

"Ta trước khi bắt đầu tu hành, là một thư sinh phía nam, lúc đầu lý tưởng cuộc sống là khảo thủ công danh, làm quan, kiếm bạc, cưới một nữ tử xinh đẹp, nhưng mà ngài sinh sống mấy năm ở Thánh Nữ phong, cũng biết chút ít triều đình phía nam, trên thực tế chỉ là con rối của các tông phái sơn môn cùng thế gia mà thôi, cho dù làm quan tới Tể tướng, cũng chỉ là chó để cho người tu hành sai bảo."

Bạch Hải nghĩ tới chuyện cũ rất nhiều năm trước, có chút cảm khái: "Ở quan trường chìm nổi nhiều năm, ta cuối cùng mới hiểu rõ đạo lý này, chỉ là muốn tu hành, số tuổi đã lớn, rất khó đem công pháp huyền môn chính tông tu đến mức tận cùng, cho nên ta kiếm tẩu thiên phong, bái vào môn hạ Lạc Dương tông, nhắc tới cũng là may mắn, rèn luyện học thức của ta hàng ngày cực cao, đạo pháp năng lực cũng cực mạnh, lại chỉ dùng hai mươi năm thời gian, đã tu đến Thông U cảnh."

Độc chướng chậm chạp ăn mòn cây ngô đồng, hắn và Từ Hữu Dung đứng trong động ngoài động, cách nhau gang tấc, nhưng không cách nào tiếp xúc, cho nên hắn có thời gian, hảo hảo nghĩ lại quá khứ , coi như là giải thích cho đối phương.

"Nhưng chỉ có thể tới đây." Hắn có chút thương cảm nói: "Ta không còn có biện pháp tiếp tục bước tới, sau đó tu hành hơn một trăm năm, toàn bộ đều lãng phí sinh mệnh, ta không cam lòng, rõ ràng chính mình có đầy đủ trí tuệ cùng lịch duyệt, bàn về trình độ cần cù lại càng không thua bất luận kẻ nào, vì sao thủy chung không cách nào đột phá Thông U cảnh? Chẳng lẽ là vì huyết mạch thiên phú rất bình thường hay sao?"

Nói tới đây, hắn nhìn Từ Hữu Dung đứng sau nhánh cây, không che giấu ghen tỵ cùng tức giận trong ánh mắt của mình, nói: "Nhưng huyết mạch thiên phú không phải do chính mình quyết định , mà do ông trời phân phối , tại sao người như các ngươi lại có huyết mạch thiên phú tốt đẹp, mà người giống chúng ta vô luận cố gắng thế nào cũng vĩnh viễn không có biện pháp đuổi kịp các ngươi? Tại sao ngươi năm nay mới mười lăm tuổi đã tu hành đến Thông U thượng cảnh, mà ta phải dùng hơn một trăm năm?"

"Sau đó ta ở tông môn phát hiện ra một loại công pháp bí tịch, có thể trợ giúp ta đột phá cánh cửa Thông U, chẳng qua tu luyện loại công pháp này quá mức khó khăn, cần hỏa tinh thuần túy nhất thay ta tẩy tủy hoán cốt một lần nữa, nhưng tông môn năm đó địa hỏa chi tinh đã bị tổ sư gia đúc vào trong kiếm, sau đó cùng hắn biến mất không thấy gì nữa, ta tới nơi nào để tìm? Chẳng lẽ ta còn có bản lãnh xa độ trùng dương, đi chút ít đảo nhỏ trên Nam Hải tìm kiếm hồng long? Ta đau khổ tìm kiếm thời gian hơn mười năm trên thế gian, thủy chung không có bất kỳ tiến triển, rốt cục để cho ta nghĩ tới một khả năng."

Bạch Hải nghiêng người nhìn phương hướng thảo nguyên xa xôi, nói: "Tổ sư gia đã chết, địa hỏa chi tinh cũng biến mất cùng bội kiếm của hắn, lấy cảnh giới gần như Tòng Thánh của hắn năm đó, ai có thể giết hắn? Khả năng lớn nhất đương nhiên là Chu, như vậy kiếm của hắn có thể rơi vào Chu viên hay không? Đang ở trong kiếm trì trong truyền thuyết?"

"Cho nên năm nay Chu viên mở ra, ta không chút do dự đi vào. Lời nói thật, ta thấy được pháo hoa báo động của Thanh Diệu Thập Tam ti, ta thậm chí còn chứng kiến một người tu hành nhân loại bị Ma tộc độc chết, nhưng thế thì thế nào? Chuyện gì cũng kém quan trọng hơn việc tìm kiếm bội kiếm của tổ sư gia, chẳng qua là... Ta ở chỗ này không tìm được chút dấu vết nào của thanh kiếm kia, thậm chí ngay cả khí tức của địa hỏa chi tinh cũng không cảm giác được, ta tuyệt vọng."

Hắn xoay người lần nữa nhìn Từ Hữu Dung, đôi mắt già nua mà hơi mờ đục, dần dần toát ra thần sắc nóng bỏng: "Song đúng lúc ta đang tuyệt vọng, ta thấy được ngài mở ra hỏa dực từ đỉnh mộ dụ bay xuống, ta biết ngài bị trọng thương, ta biết đây là cơ hội tốt nhất giúp ta đột phá cảnh giới, thậm chí cũng có thể là cơ hội cuối cùng "

"Địa hỏa chi tinh có đáng là gì? Chân phượng huyết trong thân thể ngài ẩn chứa năng lượng cuồng bạo hơn, rừng rực hơn, tinh khiết hơn, chỉ cần có thể uống được máu ngài, ta nhất định có thể tu thành bộ bí pháp kia, ta có thể dễ dàng đột phá Thông U, ngưng hỏa thành công, tương lai thậm chí có cơ hội bước vào thần thánh lĩnh vực, loại hấp dẫn này đối với những người như chúng ta mà đáng giá bao nhiêu, ngài biết không?"

Bạch Hải càng nói càng kích động, thanh âm càng ngày càng khàn đi.

Từ Hữu Dung nhìn hắn nói: "Ta không biết."

Bạch Hải ngây ngươi, hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Tu hành phá cảnh đối với ta mà nói là chuyện rất đơn giản, tựa như ăn cơm uống nước, ta từ lúc ra đời, đã nhất định tương lai tiến vào thần thánh lĩnh vực, cho nên. . .

Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói: "Ta không cách nào hiểu tâm tình của ngươi."

Lúc nói những lời này, nàng rất lạnh lùng.

Cho nên Bạch Hải vô cùng tức giận, còn có mất mác cực kỳ mãnh liệt.

Nếu như lúc này Trần Trường Sinh tỉnh lại, đại khái có thể cảm nhận được cảm thụ của tên Lạc Dương Tông Trưởng lão này, không phải bởi vì hắn từng có nhận thức như vậy, mà là hắn cũng thường xuyên giống như Từ Hữu Dung, để cho người khác có cảm thụ như vậy —— rất chân thành nói ra sự thực khách quan, đối phương càng phải thừa nhận vô tận nhục nhã cho đến im lặng.

Đối với Đường Tam Thập Lục nhận thức thâm hậu với chuyện này, từng đánh giá thế này: ngươi cùng Từ Hữu Dung, đều là người làm cho người ta không còn lời nào để nói.

Bạch Hải quả thật không còn lời nào để nói, cho nên không thể làm gì khác đành phải giận dữ hét lên: "Huyết mạch thiên phú? Ông trời bất công, đợi lúc sau ta hút sạch máu của ngươi, huyết mạch thiên phú của ngươi sẽ trở thành của ta, ta đây sẽ phải thay đổi loại bất công này "

Từ Hữu Dung biết được nguyên nhân, không hề để ý tới đối phương nữa, đối với một người tu hành máu lạnh hò hét ầm ĩ, nàng không có bất kỳ hứng thú.

Nàng đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh ngồi xuống, khoanh chân bắt đầu điều tức, trong tay chẳng biết lúc nào có thêm mấy khối tinh thạch vô cùng tinh khiết.

Trong Chu viên không có cách nào cùng mãn thiên tinh thần phát sinh liên lạc, nàng không cảm giác được mệnh tinh của mình, đêm qua thông qua tinh thạch rất khó khăn mới tụ được chút chân nguyên, lúc này lại có dấu hiệu tan rã .

Sự thật này làm cho nàng có chút không vui, tựa như nàng mặc dù không thèm để ý Bạch Hải âm hiểm sắc bén, nhưng là Thánh nữ phía nam đời sau, vì tương lai của loài người, ở Chu viên không ngủ không nghỉ bôn hai ngày đêm, cùng công chúa Ma tộc huyết chiến liên tục , cuối cùng bị buộc tiến vào tuyệt cảnh, nhưng sắp chết trong tay một người khác, điều này cũng làm cho nàng cảm thấy rất không vui.

Cách thanh diệp của cây ngô đồng, Bạch Hải thấy được lông mày nàng khẽ vén lên , đoán được cảm giác của nàng lúc này, châm chọc nói: "Cảm thấy không công bình?"

Từ Hữu Dung khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt yên lặng, mặc dù không trả lời, nhưng cảm giác tựa như đang nói, chẳng lẽ có ai dám cho rằng đây là công bình ?

"Ta biết ngươi cảm thấy loại người lãnh khốc ích kỷ, âm hiểm xảo trá giống ta thật đáng ghét... Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, thật ra ngươi cùng chúng ta không có bất kỳ khác biệt. Ngươi cho rằng mình thật sự là phượng hoàng ư? Ngươi cho rằng ngươi thật thánh khiết như mình tưởng tượng? Ngươi cho rằng ngươi đại biểu đạo đức ư?"

Bạch Hải gương mặt già nua toát ra khinh miệt khinh thường, chỉ về phía Trần Trường Sinh phía sau nàng nói: "Đêm qua ta nhìn thấy ngươi từ mộ dụ bay xuống , sau đó một đường lặng lẽ truy tung, mặc dù không nhìn thấy ngươi cứu người này như nào, nhưng nghĩ đến nhất định là ở trước mắt các cường giả Ma tộc, vậy lúc trước vì sao ngươi đem hắn một mình để lại bãi cỏ lau? Ta không nhìn thấy ngươi vào rừng cây làm gì, nghĩ đến chẳng qua là trong lòng giãy dụa, nhưng tại sao ngươi muốn giãy dụa? Có người thấy hay không tại sao đối với ngươi lại có ảnh hưởng? Nói rõ ngươi chân chính quan tâm không phải là đạo đức nhân nghĩa, mà là cái nhìn của người khác đối với ngươi "

Lời nói này không nghi ngờ chút nào cực kỳ sát tâm.

Vị Trưởng lão Lạc Dương tông này, cũng không biết không lâu trước, có hắc long tiểu cô nương cùng hắn, đối với Từ Hữu Dung đưa ra đánh giá tương tự.

Không nghi ngờ chút nào, lời nói cực kỳ sát tâm này, rất khó giải thích.

Từ Hữu Dung ánh mắt yên tĩnh, phảng phất căn bản không nghe được những lời này, căn bản khinh thường giải thích.

Loại khinh thường này không phải là ngụy trang vì không còn gì để nói, mà nàng thật sự không có cảm giác nào đối với những lời nói này.

Người khác ý kiến về nàng, nàng chưa từng chân chính để ý, nàng không quan tâm Ma tộc cường giả nghĩ như thế nào, tự nhiên cũng sẽ không để ý người tu hành nhân loại vô sỉ này nghĩ như thế nào.

Ngược lại, nghe được lời nói của Bạch Hải, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ... lời nói này tiết lộ một tin tức, người này cũng không nhìn thấy nàng lúc trước rời khỏi bãi cỏ lau, đi bên trong rừng cây làm gì.

Nhưng bị người giễu cợt nhục nhã như vậy, cuối cùng không phải là chuyện vui vẻ gì.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh phía sau, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nếu như không phải dẫn theo người này, đêm qua chính mình cũng đã nhẹ nhàng rời đi, mặc dù lúc trước ở vách núi gặp phải Bạch Hải, cũng có ít nhất ba phương pháp có thể tránh né, cần gì bị vây ở sơn động như lúc này, sau đó còn có thể bị đối phương uống cạn máu của mình...

Từ sau khi huyết mạch thiên phú thức tỉnh, địa vị của nàng ở thế giới loài người rất đặc thù, vô luận Thánh Hậu nương nương, hay là Thánh nữ lão sư, đối với nàng cũng là sủng ái có thừa, về phần Thanh Diệu Thập Tam ti đồng học, Thánh Nữ phong đồng môn, cùng với tất cả người tu hành trên thế gian, khi nào dám đối với nàng có chút bất kính? Lại muốn uống máu của mình?

Tự nhiên cũng không thể nào là chuyện vui vẻ gì.

Nàng không cách nào tiếp nhận.

Nàng lấy ra mệnh tinh bàn, ngón tay nhanh chóng hoạt động, đường nét phiền phức không ngừng biến ảo, tạo thành đồ án càng thêm phức tạp.

"Đây là cái gì? Đây là mệnh bàn?" Bạch Hải ở ngoài động nhìn hình ảnh này, mơ hồ có chút bất an.

Từ Hữu Dung không để ý đến người này, tiếp tục thôi diễn của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.