Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 251-2: Khói nhẹ truyền báo động (p2)




- Từ khi Thiên Thư Lăng bắt đầu, ngươi dường như vẫn luôn có lòng căm thù địch đối với ta.

Trần Trường Sinh nhìn hắn nghiêm túc hỏi:
- Ta không rõ đây là vì sao.

Lương Tiếu Hiểu dường như nghe được một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn:
- Ta là đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông, có lòng căm thù địch đối với ngươi, không phải chuyện rất nên thế sao?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, chỉ vào Trang Hoán Vũ dưới tàng cây nói:
- Vậy hắn là học sinh của Thiên Đạo Viện, vì sao cũng vẫn có lòng căm thù địch đối với ta?

Lương Tiếu Hiểu nói:
- Có lẽ ngươi hẳn là suy xét một chút, lúc toàn bộ thế giới đều có lòng căm thù địch đối với ngươi, là mình đã làm sai điều gì không phải?

Trần Trường Sinh đã trầm mặc một lát, nói:
- Ta đã thật sự suy xét qua vấn đề này, phát hiện cũng có thể là thế giới này sai lầm rồi.

Thất Gian nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Lương Tiếu Hiểu.

Lương Tiếu Hiểu vẻ mặt hờ hững, không cần phải nhiều lời nữa.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, tranh nước qua sông, đi đến bên người của hai thầy trò Thanh Hư Quan kia.

Nhìn vết thương kinh khủng đó ở ngực của tên quan chủ Thanh Hư Quan, hắn nói:
- Tình trạng vết thương quá nặng, các ngươi đã được rời khỏi.

Tên đạo sĩ tuổi trẻ kia nghĩ thầm rằng vừa mới tiến vào Chu Viên không đến nửa ngày, không có đạt được cái gì liền phải rời khỏi, trên mặt lập tức toát ra vẻ mặt không cam lòng.

Trần Trường Sinh nói:
- Lúc trước sư phụ ngươi cũng đã nói, đây là quy tắc của Chu Viên.

Đạo sĩ tuổi trẻ nhìn hắn, tức giận bất bình nói:
- Ngươi là đại nhân vật của quốc giáo, vì sao không giúp chúng ta?

Trần Trường Sinh không có nói tiếp, tiếp tục thay quan chủ Thanh Hư Quan đáp mạch, cúi đầu nói:
- Nhất định phải nắm chặt thời gian.

Quan chủ Thanh Hư Quan có chút suy yếu gật đầu, hiểu biết từng trải của hắn cùng với đồ đệ không giống, biết lúc trước tuy rằng Trần Trường Sinh không có xuất thủ tương trợ, nhưng nếu không phải hắn ở đây, mình tuyệt đối sẽ bị tổn thương quá nặng của hai gã cao thủ thiếu niên Ly Sơn Kiếm Tông kia.

Hắn từ hông vào lúc này lấy ra bụi dẫn đường cầm lấy trước khi vào vườn, run run rẩy rẩy đốt cháy.

Khói nhẹ mù mịt, theo đầu tuyến thiêu đốt dâng lên, chậm rãi bay tới trên không nước sông, sau đó dần dần biến mất ở trong bầu trời của Chu Viên.

Trần Trường Sinh mơ hồ có thể cảm giác được, đường khói nhẹ dung nhập bên trên bầu trời này, ngăn cách vách tường mở ra không gian của Chu Viên và thế giới chân thật bắt đầu làm ra phản ứng.

Theo đạo lý mà nói, không gian pháp môn là diệu cảnh tối cao, một cây bụi tuyến thiêu đốt, ngắn không đủ để vận chuyển một người tới hơn mười dặm ở ngoài vườn cửa Chu Viên, như vậy bụi dẫn đường này hẳn là lợi dụng quy tắc tự thân của thế giới Chu Viên, thậm chí có khả năng là kết quả tự thân của Chu Viên rất nhiều năm trước.

Nước sông chậm rãi chảy xuôi, bãi bờ ẩm ướt thay đổi một lần nữa.

Đạo sĩ tuổi trẻ tuy rằng vẫn không có cam lòng, nhưng không có biện pháp khác, hắn biết rằng, sau khi sư phụ rời khỏi, chính mình khẳng định cũng muốn cùng rời khỏi Chu Viên, bằng không với cảnh giới và kiếm thuật của mình, căn bản không có biện pháp đối kháng cùng với những cao thủ trong vườn này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bụi tuyến trong tay quan chủ Thanh Hư Quan dần dần đốt sạch.

Nước sông vẫn chảy xuôi, bèo rong vẫn lềnh bềnh bất định.

Không có chuyện gì phát sinh cả.

Quan chủ Thanh Hư Quan vẫn nằm ở trên bãi sông.

Trần Trường Sinh có chút giật mình, khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ bụi dẫn đường đã mất đi hiệu lực rồi?

Chiết Tụ hơi hơi nhướn mày, nhìn phía tên đạo sĩ tuổi trẻ kia.

Tên đạo sĩ tuổi trẻ kia giật mình, mới phản ứng lại, từ giữa hông lấy ra bụi dẫn đường của mình châm lửa, bởi vì khẩn trương, tay có chút run run.

Một lát sau, bụi dẫn đường của đạo sĩ tuổi trẻ cũng đốt cháy xong, nhưng vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

Hắn nắm đốt đầu sợi còn dư lại, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Sắc mặt quan chủ Thanh Hư Quan càng thêm tái nhợt.

Ký Sơn Quỷ Phân Nham của Lương Tiếu Hiểu kia quá mức bá đạo, chỉ là hai chiêu thức cắt nhau, lồng ngực của hắn liền nhiều hơn một đường vết thương kinh khủng, máu tươi lúc này còn đang không ngừng chảy tràn ra phía bên ngoài, nếu không có thể kịp thời trở lại cửa vườn, đi ra ngoài mời giáo sĩ quốc giáo trị liệu, chỉ sợ thật sự sẽ có nguy hiểm tính mạng.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tên đạo sĩ tuổi trẻ kia bối rối hỏi, trong vô thức nhìn lại hướng bốn phía.

Rừng rậm bên sông một vùng tĩnh mịch, lúc này bỗng nhiên có vẻ hiện ra chút âm trầm.

Chuyện bên này đã xảy ra, rốt cục cũng kinh động đến những người đó bên bờ kia.

Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu và hai sư tỷ muội Thánh Nữ Phong đã đi tới, đó là Trang Hoán Vũ cũng đã đi tới.

- Sẽ không xảy ra vấn đề gì? Sư phụ ta... Sư phụ hắn làm sao bây giờ? Người còn đang chảy máu, sẽ không chết chứ?

Đạo sĩ tuổi trẻ nhìn Trần Trường Sinh, khuôn mặt bất an và chờ đợi.

Lương Tiếu Hiểu nhìn vết thương trên ngực của quan chủ Thanh Hư Quan, hơi hơi nhíu mày.

Người tu hành Thông U Cảnh tiến vào Chu Viên, đều là hy vọng loài người và Ma tộc đối kháng, nhóm thánh nhân làm sao có thể nhìn bọn họ chết đi dễ dàng như vậy, năm đó quy tắc định ra cho vào Chu Viên, sở dĩ nhìn qua có chút tàn khốc máu lạnh, chính là vì bất kể chiến đấu thảm thiết như thế nào, lòng người hiểm ác, đến thời điểm cuối cùng, luôn có thể sử dụng bụi dẫn đường trực tiếp rời khỏi Chu Viên.

Mà hiện tại bụi dẫn đường mất đi hiệu lực rồi.

Trần Trường Sinh lấy ra hộp châm, thay tên quan chủ Thanh Hư Quan kia cầm máu đơn giản trước, sau đó đứng dậy, nhìn phía xa hạ lưu của con sông.

Đi tới hạ lưu sông là đồi núi, uốn lượn quanh co, mơ hồ có thể thấy được vùng quê xa xa kia, lúc tất cả bọn họ lúc trước đến dường như không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Trần Trường Sinh biết rằng thế giới này khẳng định xảy ra chút vấn đề.

Ngay thời điểm hắn đang nhìn thế giới này trầm mặc không nói, Trang Hoán Vũ chuẩn bị rời khỏi.

- Tốt nhất không phải tự mình rời khỏi một người.

Trần Trường Sinh xoay người lại, nhìn hắn nói nghiêm túc:
- Bụi dẫn đường mất đi hiệu lực, hẳn là đã xảy ra chuyện, hay là tra rõ ràng trước cho thỏa đáng, bằng không ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Trang Hoán Vũ dừng bước lại, hơi hơi nhướn mày nói:
- Ngày mở ra Chu Viên chỉ có trăm ngày, mỗi một khắc ở bên trong đều là quý báu, chẳng lẽ ngươi muốn ta bởi vì thứ chuyện nhỏ nhặt này trì hoãn thời gian?

Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi lúc trước xem cuộc chiến cũng đã tốn thời gian, cần gì để ý tốn nhiều hơn một chút nữa.

- Được rồi.
Trang Hoán Vũ nhìn hắn nói:
- Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, đương nhiên là muốn đi xem xét chỗ cửa vườn, khoảng cách nơi chúng ta đến cửa vườn chí ít cách khoảng hơn mười dặm, ai đi?

Đúng như lời hắn nói lúc trước, mỗi một khắc thời gian bên trong Chu Viên, đối với nhóm người tu hành vào vườn mà nói đều là vô cùng quý báu, do bên sông nơi mọi người đang ở đi cửa vườn, một đi một về, cho dù hao phí chân nguyên lướt nhanh, cũng ít nhất cần thời gian nửa canh giờ, ai sẽ nguyện ý vì thứ chuyện này, lãng phí nhiều thời gian như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.