Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 170: Tám phương đợi trận chiến này




Đi tới trước màn sương, Kế Đạo Nhân dừng bước. Dư Nhân một chân bị què, nhưng nếu không phải leo đường núi, bình thường hắn rất ít dùng trượng. Hắn có chút không thói dùng nách trái kẹp lấy quải trượng, hai tay khoa lên hỏi:
- Đại Triều Thí hẳn là đã có kết quả rồi chứ? Không biết sư đệ hiện tại thế nào.

Kế Đạo Nhân vẻ mặt thoát trần, mặt mày vẫn như năm đó không có dấu vết già nua, nhìn vẻ mặt lo lắng của Dư Nhân thì cười xoa xoa đầu của hắn chứ không nói gì thêm.

Dư Nhân khoa tay múa chân hỏi:
- Sư phụ, lúc nào chúng ta đi kinh đô?

Kế Đạo Nhân nói:
- Lúc nào cần ngươi quay về kinh thì sẽ đi.

Dư Nhân không có lưu ý sư phụ nói về kinh đô lại dùng từ quay về.

Nơi đây là sơn lĩnh hoang dã, hẻo lánh nhất đông thổ đại lục, yêu thú hoành hành, ít ai lui tới, còn hoang vắng hơn so với ngọn núi sau Tây Ninh trấn, mây mù rất nặng không phân biệt được đường, thậm chí như đã rời khỏi nhân gian, Mạc Vũ phái người nhưng sao có thể theo hai thầy trò tìm tới đây?

Âm thanh tê tê nhỏ vụn trong sương vang lên với tần suất càng ngày càng cao, mơ hồ như có dị động, tiếp theo đó là hơn mười hơi thở uy thế xuất hiện, hẳn là yêu thú cường đại.

Kế Đạo Nhân không muốn đụng phải những thứ dơ bẩn này, hơi hơi nhíu mày nói:
- Mở đường.

Dư Nhân theo lời tiến lên, hướng đám sương mù dày đặc hô một tiếng.

Đầu lưỡi của hắn bị đứt một nửa cho nên không thể nói chuyện giống như người bình thường, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không thể phát ra âm thanh, chỉ nghe một tiếng huýt thê lương từ môi hắn thoát ra.

Giống như rít gào, trên thực tế đó là một chữ, một đơn ân ẩn chứa tin tức vô cùng, cũng chính là chữ Trần Trường Sinh dùng để giao lưu với Hắc Long: Long ngữ.

Dư Nhân rít gào, tiếng huýt gió phá không vượt đi, trong sương mù vô tung không có nửa điểm gợn sóng, nhưng mà ngay sau đó, trong tiếng huýt gió ẩn chứa uy áp, theo mây mù truyền khắp bốn phương tám hướng, các yêu thú phát ra tiếng kêu sợ hãi bất an, tỏ vẻ thần phục cùng với thỉnh tội, cùng với tiếng ma sát, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất, trong biển mây khôi phục an tĩnh.

Một nơi cách xa kinh đô hơn nữa có một hoang mạc màu trắng, ở giữa hoang mạc có thành thị xây bằng đá, tường thành khoảng mười dặm, nhìn phi thường đồ sộ.

Mấy trăm vạn người quỳ gối ngoài hoang mạc, đầu gối và trán phơi nắng đến nóng trắng lên, phát ra mùi khét lẹt, nhưng trên mặt họ không hề có thống khổ mà vô cùng bình tĩnh, cũng không nghe thấy họ phát ra thanh âm gì, chỉ có trầm mặc.

Trước họ là một tòa đài cao làm từ gỗ, bên cạnh mộc đài có vô số lá cây màu xanh, so với bốn phía hoang vắng đơn điệu trở thành cảnh tượng tươi đẹp đối lập.

Giữa mộc đài dựng một hình tượng, mang theo đặc trưng của tôn giáo, khi mấy trăm vạn tín đồ trầm mặc cầu nguyện thì tự nhiên tản ra thánh quang

Một người trung niên nam tử đứng ở đó, lẳng lặng nhìn mấy trăm vạn người quỳ xuống, nhìn trang phục hẳn là tăng lữ tôn giáo, khóe mắt hắn có mấy đạo hoa văn nhưng không tổn hại tới dung nhan hoàn mỹ, mê người nhất chính là ánh mắt của hắn, trong đôi mắt yên lặng trầm tĩnh có vô tận thương xót và yêu thương, dường như có thể nhìn đến một nơi rất xa, dường như có thể nhìn thấy tất cả.

Hắn giơ pháp trượng lên, mỉm cười đối mặt với thế giới hiểm ác.

Mấy trăm vạn người ở hoang mạc đứng dậy, thở nói:
- Ai cũng vì gia viên.

Kinh đô đang là đầu xuân, vẫn còn hơi lạnh. Tuyết Lão Thành đầu xuân lại rét căm căm, gió tuyết như khóc như gào trên đường phố như là bão cát khiến người ta không thể mở to mắt.

Ma tộc thích bóng đêm, thích sự yên lặng, thích máu tươi, thích đâm chém. Cho nên nghệ thuật gia cùng với vương tộc Ma tộc đều ẩn mật ở đây, bên trong có thể nhìn thấy những khối hội họa lớn với những đường cong vặn vẹo kỳ quái, mà cả tòa Tuyết Lão Thành u ám đầy sự yên lặng thậm chí có thể nói là chết lặng, người đi lại trong thành cũng đều thích mặc áo bào đen, nhìn từ xa rất khó nhận là ai.

Một Ma tộc mặc áo bào đen đi lại trong gió tuyết, áo trên người hắn rất bình thường, có phần cũ rồi, bên vạt áo còn có vết rách.

Áo bào đen lúc ẩn lúc hiện trong gió tuyết, dù dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cũng rất khó xác định vị trí, thẳng đến khi hắn ra khỏi Tuyết Lão Thành, đứng ở bờ sông băng.

Gió lạnh mãnh liệt lộ ra một góc mũ, lộ ra một bên mặt của Ma tộc kia, gương mặt tái nhợt dị thường như đã nhiều năm không có thấy ánh mặt trời, cũng dường như vừa mới mắc bệnh nặng không có nhiệt độ, càng giống một người hoàn toàn không có sinh mạng, mang theo khí tức tử vong làm người ta kinh hãi.

Tên Ma tộc nhìn về phía nam, trầm mặc rất lâu, khóe môi hơi cong lên, thanh âm lạnh lùng không che giấu được khoái ý:
- Ngươi chung quy không thể tiếp tục bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

Sau khi Lạc Lạc dọn đi Ly Cung, Bách Thảo Viên không có người ở. Các thiêu niên Quốc Giáo Học Viện đều đi tham gia Đại Triều Thí, nơi đây cũng không có ai, cánh cửa mới mở trên tường mở ra cũng không có ai phát hiện.

Dê đen từ bên trong cửa đi ra, đi về phía ven hồ, ven hồ còn có tuyết đọng, cây cỏ vàng úa, nó có chút nghi hoặc, nghĩ loại cỏ nửa năm trước thiếu niên này cho mình ăn không phải hương vị này.

Thánh Hậu nương nương cũng đã đi tới Quốc Giáo Học Viện.

Đây là lần đầu hơn mười năm qua bà tới Quốc Giáo Học Viện.

Lúc trước ở trong Bách Thảo Viên, nàng nhớ tới Thái Tông Bệ Hạ ở đó bị hoàng tộc giết hại, lúc này đứng trong Quốc Giáo Học Viện, nàng nhớ tới chuyện mình bị quốc giáo cũ giết hại.

Thái Tông Bệ Hạ quy thiên, bà giết rất nhiều người, bởi vì có rất nhiều người phản đối bà, từ khi bà bắt đầu thay bệ hạ phê duyệt tấu chương, những người đó bắt đầu phản đối bà, mãi cho đến mười mấy năm trước, bệ hạ ở bệnh trên giường thống khổ không chịu nổi, những người đó cái gì cùng không quan tâm, chỉ muốn phản đối bà.

Người dám phản đối bà đều đã bị giết chết, bà giết mấy trăm năm, mãi đến mười mấy năm trước ở trong Quốc Giáo Học Viện giết nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng không có ai còn dám đứng ra phản đối bà.

Bà biết hai tay mình nhuộm đầy máu tươi, nhưng bà không quan tâm. Chỉ có điều xa cách nhiều năm nhìn lại Quốc Giáo Học Viện, nhìn khu vườn không còn lụi tàn cũ kỹ, bà tự nhiên nhớ lại những ngày không ngừng chém giết kia.

Việc này khiến bà không vui.

Nhất là trong số những người bà giết có rất nhiều người bà thưởng thức, những người đó dũng cảm, liêm khiết, xuất sắc, ưu tú, kiên nghị, cao thượng, bà đã từng cho những người đó rất nhiều cơ hội, nhưng mà những người đó không cho bà cơ hội, thậm chí buộc bà giết mình.

Bởi vì những người đó muốn chứng minh cho thế giới này xem, bà là người tàn bạo.

Thánh Hậu nương nương nhìn về phía Ly Cung, nghĩ chuyện lúc trước xảy ra, cảm thấy trái tim có phần lạnh giá.

Một cơn mưa một cơn rét lạnh.

Không ngờ giáo hoàng xuất thủ.

Bà đã từng vì Trần Trường Sinh mà đến đây, lúc này mới hiểu thì ra không phải như thế, như vậy bà rất muốn hỏi những người đó, các ngươi muốn gì? Vừa muốn bắt đầu đã bức ta giết người sao?

Đại nhân vật có suy nghĩ của đại nhân vật, tiểu nhân vật không cần lo lắng về suy tính của đại nhân vật, Trần Trường Sinh không cần quan tâm có bao nhiêu người đang chú ý tới Đại Triều Thí, chú ý tới mình, tựa như lời hắn từng nói với Lạc Lạc, hắn chỉ quan tâm mình có thể đứng đầu danh sách hay không, có thể tiến vào Lăng Yên các hay không.

Trước sự kiện này, kể cả Ma tộc xâm lấn cũng là chuyện nhỏ, huống chi là những cái khác. Cho nên hắn phi thường kiên nhẫn chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng, trầm mặc mà chuyên chú nghe Đường Tam Thập Lục thay mình bố trí chiến thuật.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Trước lấy động chế nhân, sau đó lấy lý phục nhân, cuối cùng lấy thế đè nhân, cuối cùng mới là đánh người. Ba câu, ba thủ đoạn, trình tự rất quan trọng, hy vọng có thể đưa tới tác dụng nhất định, đương nhiên, nếu tên thư sinh nghèo liều chết không chịu tiến, ta còn đề nghị ngươi nên suy xét, dùng phương thức nhận thua nào có vẻ rực rỡ nhất.

Lạc Lạc ở một bên hạ giọng nói:
- Tiên sinh, thử thu mua hắn.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh:
- Đó là Cẩu Hàn Thực, thư sinh tự cho mình là quân tử đạo đức thì sao mua chuộc được? Hắn cũng không phải loại tiểu tử nghèo chưa bao giờ thấy tiền như Chiết Tụ.

Chiết Tụ nằm trên càng gần đó, mới tỉnh táo lại thì nghe Đường Tam Thập Lục nói những lời này, chỉ là mặt không chút cảm xúc, không nói gì.

Lạc Lạc tiến đến bên Trần Trường Sinh nói thầm gì đó, Trần Trường Sinh có chút giật mình, không muốn nhận, nhưng lại không cách nào ngăn nàng đưa món đồ đó qua.

Đường Tam Thập Lục nhìn vật Lạc Lạc nhét vào lòng hắn, khóe môi không kìm nổi co quắp một chút, sau đó hắn nhìn lên người mình, phát hiện không thấy có cấp bậc tương tự, ngẫm nghĩ một chút rồi tháo Vấn Thủy Kiếm đưa tới.

- Ta cũng có kiếm, dùng của ngươi làm gì?
Trần Trường Sinh không thể giải thích.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, nói:
- Đường gia tông kiếm tựa như pháp kiếm của Thất Gian, không thích hợp lên Bách Khí Bảng nhưng không có nghĩa là đồ yếu kém, ngươi cầm theo, lúc mấu chốt có thể thay ngươi chắn một lần, mang thêm một thanh còn sợ nặng sợ mệt sao?

Trần Trường Sinh biết ý tứ của hắn, ngẫm nghĩ một chút liền nhận lấy.

- Có đạo lý.
Lạc Lạc được Đường Tam Thập Lục nhắc nhở, không chút do dự tháo Lạc Vũ Tiên quấn trên hông đưa cho Trần Trường Sinh.

Hiên Viên Phá dùng tay sờ khắp toàn thân, cũng không sờ được đồ gì tốt, cả một tấm phù bình an cũng không có, không khỏi có chút uể oải.

Trần Trường Sinh vỗ vỗ tay hắn, cười nói:
- Buổi tối ngươi nấu cơm.

Hiên Viên Phá nói:
- Nếu ngươi thắng, phá lệ cho thêm hai muôi muối.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nếu quả thật lấy được đứng đầu danh sách, ăn thêm chút dầu muối, uống thêm hai ba chung rượu cũng không sao.

Hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn Chiết Tụ nói:
- Mặc kệ thắng hay bại, ta sẽ tận lực đưa vật kia cho ngươi.

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, nói:
- Ngươi phải thắng.

Trần Trường Sinh đi vào Tẩy Trần Lâu.

Cẩu Hàn Thực đã lẳng lặng đứng đó, áo trên người dùng nước rửa có hơi trắng bệch, kiếm bên thắt lưng nhìn không ra quý báu hay không, tựa như người của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.